Thứ Hai, 26 tháng 11, 2018

NHỮNG NGƯỜI BẠN CŨ...!!!


Lâu rồi..
- Alo, PT "mít ướt..."
Nàng nhận ra là thằng bạn còi chung lớp khi xưa (bi chừ thì hết còi).
.........
-T "hột mít", đang sống ở đâu vậy?
Nghía cái hình đại diện của cậu ấy, nhận ra người quen...
.............
Còn hắn. Thấy hắn bấm nút kết bạn, thấy hắn like những stt của nàng...Thấy những bạn chung là những đứa cùng lớp phổ thông...Vào trang của hắn thì chỉ thấy mờ mờ, chẳng biết khói hay sương? Nàng ngại, không bấm nút xác nhận...
............
Ngồi đợi xe chuyển bánh, nàng qua tin nhắn:
-Có quen hông ta?
-...PT má phính...
............
-Thấy PTN trên face, cứ nghi nghi rồi...
-Nhưng tưởng PT còn ở Cà mau...
Nàng nhớ ra hắn, hắn là 1 trong 2 đứa con trai “bơ đời” trong lớp...
Cứ nghĩ nàng là đứa "mất tích" lâu nhất...Nhưng không phải, lâu nhất là hắn. Từ mùa hè năm cuối ở trường phổ thông, bi chừ hắn mới xuất hiện. Mà bất ngờ thật. Hắn sống cách nàng không bao xa.
...........
Hắn gọi cho nàng, khi nàng chuẩn bị đi ăn chơi cùng nhóm bạn không còn trẻ...Nàng không thể đón hắn tại nhà... Hắn nâng ly cùng những đứa bạn của nàng...trong ngày 20/11.
................
Hắn thay đổi nhiều, cái vẻ “bơ đời” không còn nữa. Biết đâu, có những lần hắn và nàng cùng trên chuyến xe từ SG về nơi đây, chạm mặt nhau, nhưng không hề nhận ra nhau, vì đứa nào cũng “già chát”....
Cuộc đời là những bất ngờ. Hẹn hò hoài, nhưng rất khó để mà gặp. Vậy mà, hắn với nàng lại gặp nhau, gặp nhau ở cái huyện nhỏ bé này...
.........
Tiễn hắn về, khi tiệc chưa tàn...Hắn nói với nàng một câu...Nàng cười...Đúng là...Hơn nửa đời người, phong trần bôn ba khắp chốn, nhưng có những khi vẫn là “cậu học trò nghịch ngợm” năm xưa...
......
Nàng muốn nói lời cảm ơn đến hắn...Khi hắn đã đến thăm nàng trong một ngày tháng 11...
......
Cảm ơn cái thế giới ảo này, nhờ trang face này mà rất nhiều người bạn cũ đã tìm về với nhau...

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2018

THÁNG 11...!!!


*Quay lại năm nàng 18, nếu nàng chọn một ngã rẽ khác, không biết bi chừ nàng sẽ ra sao? sống ở nơi nào? Bởi, nếu chỉ cần thay đổi một ít, một ít thôi, thì có lẽ mọi thứ sẽ không như hiện tại...Chắc thế!
*Hiện tại, là những ngày không lo muộn giờ, là những ngày không có hội họp, là những ngày không còn phải sử dụng chút chất xám làm thêm làm bớt lo toan cho những đứa con...Nhớ thị trấn nhỏ, quay về nghe nắng nghe mưa...Nhớ tiếng bi bô của con trẻ, lại lên xe đi SG...Mệt mỏi, lâng lâng, đau đầu, nhức khớp...ngày còn đi làm, thuốc và thuốc, để chiến đấu với công việc...nhưng bi chừ nghe lời thằng nhóc: “Mẹ nghỉ ngơi, sẽ khỏe...”, thấy cũng hiệu quả...
*Tháng 11! Người đàn bà đang bước vào chiều, và hoàng hôn đang chập chờn phía trước...Người đàn bà đôi khi cứ lãng đãng, lan man trong những ngày đầy nắng, có lúc chênh vênh trong một chiều mưa tuôn, thỉnh thoảng lại nhớ nhớ quên quên một điều gì đó.
*Tháng 11...Tháng 11 của riêng nàng...
Tháng 11! Sớm mai thức dậy... nhận ra... già thêm một tuổi. Chợt nhớ đến câu nói đùa anh xã: "Em đừng nên gặp người yêu cũ...". Nhớ đến lời dặn dò của cô bạn: "gặp người quen xưa nên khoác áo dài tay...". Thời gian thường ưu ái cho cánh mày râu, và luôn tàn nhẫn với phụ nữ. Ai cũng biết thế...Nên nàng...quên đi những câu ấy...hi...hi...
Tháng 11! Có một ngày, một ngày riêng cho những ai đang và đã từng gắn với nghề giáo... Ra đi... cứ hẹn với lòng, sẽ có một ngày 20/11 nàng sẽ trở về ngôi trường ấy, nơi gom giữ một thời con gái, nơi nàng tập tễnh bước chân lên bục giảng, nơi có những lời dạy dỗ của Thầy Cô, là tất cả hành trang nàng mang theo trong suốt cuộc đời cầm phấn...Nàng hẹn, nhưng cũng chỉ là hẹn...Bây giờ thì đã muộn. Khi nàng đã cầm sổ, thì Thầy Cô không còn ai ở trường. Đôi khi nàng lại biện hộ cho nàng, “chỉ vì nghề của mình...”. Nhưng cũng chỉ là biện hộ. Giá như thời gian quay ngược trở lại, nàng sẽ khác đi. Nàng sẽ trở về, dù chỉ một lần...nàng sẽ trở về trong ngày 20/11.
*Cảm ơn cuộc đời, chẳng biết duyên may hay số phận...Nhưng gió giông hình như đứng ngoài cánh cửa, dẫu bình yên chẳng phải luôn đi cùng với những tháng năm dài...Chấp nhận, căng buồn khi gió đổi hướng, và tiếp tục...như con thuyền ra khơi...Nếu nói nàng chẳng hề mơ ước, có lẽ là sai. Nhiều lúc cố đơn giản hoá cuộc sống, nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi những ước mơ...nàng đã từng có những mơ ước mà “khó như hái sao trên trời...”, lạ thế! Để rồi, nàng chợt nhận ra rằng, cuộc đời là những mảnh ghép, là những mảnh ghép, thì làm sao mà hoàn hảo...Ừ! Thì chấp 
nhận...Và ung dung bước đi. Thế thôi! *
P/S: Cho ngày 14/11 và 20/11.

HU...HU..MÌNH KHÔNG THỂ TRẢ LỜI CÁC COM. BẤM VÀO TRẢ LỜI, KHÔNG HIỆN RA Ô ĐỂ TRẢ LỜI. BẠN NÀO GIÚP MÌNH VỚI...


Phong Sương ơi! giúp chị với. Trả lời đúng 1 com thì..."VŨ NHƯ CẨN"

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2018

HAI CHIẾC GIÀY...!!!

@Chiếc giày thứ nhất...thiên hạ gọi là "chiếc giày bay". Chủ nhân của "chiếc giày bay" bị phạt 750k.
@Chiếc giày thứ hai, quai hậu của chiếc giày cao gót vướng vào chân ga. Hậu quả đau lòng. Đang chờ xem hình phạt.
@Chủ nhân của chiếc giày thứ nhất là cô gái dịu dàng...Nụ cười dễ thương, đong đưa trên võng...
Người xưa nói đố có sai: "tức nước thì vỡ bờ...".
@Chủ nhân của chiếc giày thứ hai, là một người đàn bà lắm tiền...
@Đàn ông nhậu nhẹt say xỉn, là những lo âu vô ngần của những người đàn bà làm vợ, làm mẹ...
@Vậy mà vẫn có những người đàn bà nặc mùi bia rượu dám cầm vô lăng...
@Khiếp, hãi....


Thứ Tư, 10 tháng 10, 2018

CON NÍT...!!!

CON NÍT...!!! (1)

Đôi chân bá đạo...
Đôi dép cũng bá đạo...
Cánh cửa kéo ra...Mẹ bế em Bi ra hành lang...Và hiển nhiên hắn có mặt ngay, thường xuyên như mọi lần, mỗi khi có người ra khỏi nhà...
Hắn tìm dép...
Hơ...hơ...Miễn là có cái dính nơi đôi bàn chân là được...
Túm lại: Con nít...khoẻ, thích thì làm, không bận tâm nhiều điều...
Chỉ cần nhớ: ra khỏi cửa, mang dép, còn...chiếc nọ xọ chiếc kia...chỉ là chuyện nhỏ...hi...hi



CON NÍT...!!! (2).
*** Buổi chiều hôm trước...
-Ba của cậu M đâu hở ba?
Câu hỏi thật khó...
Chần chừ...rồi ba hắn cũng trả lời.
-Ba cậu M đi làm ở xa, xa lắm...
...........
-Sao Ba cậu M không về?
-Ừ!.... Thì...ba cậu M sắp về...
***Đêm qua...
Hai ba con hắn chơi đùa ở phòng khách.
-Ba cậu M là ai hở ba?
.......
***Bất chợt...
Hắn cứ bi bô nói về một người nào đó, hỏi nhiều thứ về một người nào đó...mà hắn đã từng biết...
***Làm cô giáo cả đời, có những tình huống cô giáo giải quyết gọn, lẹ, phù hợp...Vậy mà có những lúc cô giáo đành chịu mất điểm trước con bé vừa mới bước sang tuổi thứ tư...
***"Ai đó đã bước ra khỏi cuộc đời của ai đó...". Nói thế nào để con bé hiểu...đừng nhắc, đừng quan tâm...???
***Nhưng mà...con nít vẫn hay...
Muốn thì hỏi. Thích thì nói...
Chẳng bù với người lớn...
Người lớn thì có những chuyện lặng lẽ để trong lòng, với lý do: đã là quá khứ...
***Thèm làm con nít.!


Thứ Tư, 19 tháng 9, 2018

THÁNG CHÍN...!!!

THU...!!!
Có những ngày ánh mắt lại chạm vào những pic rất cũ...Là những bông hoa thạch thảo tim tím, mà cô đã mang về từ một hàng hoa trên phố...Chợt nhớ mùa thu, dẫu mùa thu đang hiện hữu...Chợt nhớ ngày xưa, khi thấy một bức ảnh chỉ hai màu đen trắng, mộc mạc...
Bây giờ là những ngày tháng 9... Lưng chừng thu...Như cô đang lưng chừng giữa những con gió heo may...
Không hiểu tại sao, cô lại cứ muốn gõ gõ về những ngày tháng 9.
Không hiểu tại sao, cô vẫn cứ nhớ những ngày tháng 9, những ngày cô quyết định rời quê, những ngày cô bắt đầu đi xa, là những ngày....

Lang thang về trang spot, lại thấy những tháng 9 trong từng con chữ, những con chữ từ những phím gõ, không từ những nét bút trên từng trang giấy như những ngày thật xa xưa..
Ừ! Thì cứ nhớ, nhưng đã không còn khắc khoải, nhớ trong bình yên, nhớ như những nốt  nhạc trầm ...Lắng đọng...Thế thôi...!!!
.............
@@@@@@@@@@@@
12/9/2017.
THÁNG CHÍN...!!!
Cô... của những ngày tháng Chín...Mùa thu...Những chiều ngược gió, những lọn tóc rối tung...Những cảm xúc đi hoang, theo từng góc phố...Một thời con gái, phấn son chỉ thay bằng hương lúa cỏ cây...Vậy mà mùa thu vẫn cứ ngọt ngào trong từng chiếc lá...Là những tháng Chín đã xa...thật xa...!!!
Cô...của những ngày tháng Chín...Những ngày tháng Chín cách đây 31 năm...Có lẽ không phải là duyên may, có lẽ cũng chẳng là số phận...Mà chỉ là một sự lựa chọn...Có những sự lựa chọn mà chỉ có riêng cô mới hiểu vì sao...! Để rồi có những ngày cô chẳng biết cuộc đời sẽ về đâu?
Những ngày tháng Chín năm ấy thật buồn...Trời thu man mác...cô đã mang theo một thời con gái với những điều rất riêng...! Chuyến xe đã đưa cô ra đi...!
Vậy mà quay đi ngoảnh lại...
"Chiều hôm thức dậy
Ngồi ôm tóc dài
Chập chờn lau trắng trong tay...".
...........
Và bây giờ, cũng những ngày tháng Chín...!!!
Cô chợt thấy rằng..."Đời vẫn bình yên...", dẫu ngoài kia còn nhiều giông gió...!!!
..............
@@@@@@@@@@@@@
18/9/2016
THÁNG CHÍN...!!!
Ba mươi năm trước... Một ngày tháng 9, một sáng lưng chừng thu...Người con gái chạm vào ngưỡng cửa đàn bà...
Những bước chân...rời phố thị...Vội vã vì đã trễ rồi một năm học mới, đến nỗi câu giả từ cũng không kịp đến người quen...!
Bây giờ cũng những ngày tháng 9...Ngoảnh lại nhìn vừa đúng 30 năm. Ba mươi năm cho cả một đời người, không đủ dài và hình như cũng không hề ngắn...Chỉ biết, môi không còn hồng như nắng và tóc cũng chẳng còn xanh...!
Cô còn những gì từ mùa thu xa xưa ấy???. Cô góp nhặt được bao nhiêu yêu thương trong những mùa thu cô ngang qua???. Những gió những mưa những mùa giông bão. Những nắng những trưa những chiều mong nhớ...! Những đắng những cay cuộc đời mang đến...! Những thoáng hương xưa chợt về trong mắt...! Một chút chênh vênh trong ngày gió chướng...! Và những miên man miên man trong chiều thu vàng...!
Quay về mùa thu năm ấy...bắt đầu từ thời điểm mùa hạ đã ngang qua, nếu được chọn lại... thì cô vẫn lựa chọn như xưa, vẫn người đàn ông cùng bước bên cô, và vẫn chọn... ra đi...Ừ! Ra đi... Dẫu hành trang mang theo là tất cả yêu thương của một thời con gái, dẫu trên bước đường không ít những gian truân...! Nhưng ...có những bình yên mà chỉ riêng mình mới hiểu...! Có những điều mà mãi mãi chỉ là những góc khuất trong một ngăn kéo... Một ngăn kéo thường khoá kín...! Một lần "Sao chồng gần không lấy, mà lấy chồng xa?". Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ...Ừ! thì duyên...!
Ngày ấy, ai biết được mùa thu của 30 năm sau sẽ ra sao? Miền sông nước mênh mông hay phồn hoa đô thị?
Ừ! thì một thị trấn nhỏ hiền hoà, mưa vừa đủ mát, nắng vừa đủ ấm...Giông bão nếu có...chỉ trong lòng người, còn đất trời vẫn bình yên... dẫu đôi khi chợt về một vài cơn gió lớn!
Ừ! thì khi mỏi gối chồn chân, SG không là nơi xa lắm, một chuyến xe sớm cũng kịp để lấy cho mình một phiếu vào bệnh viện...!
Ừ! chỉ cần vài ba giờ đồng hồ thì những đứa con có thể trở về với Bố Mẹ trong những ngày lễ tết...!
Nhưng con đường về nơi cũ...vẫn còn xa! Thì... cuộc đời có cho ai tất cả, có lấy của ai mọi thứ? Cô biết điều đó mà...!
Ba mươi năm. Ở một nơi chỉ có hai mùa mưa nắng, mượn chút thu vàng, mượn những chiếc lá rơi....để lan man trong từng con chữ...!
.................
@@@@@@@@@@@@@@
20/9/2015
THU...!!!
Chỉ còn một chút nồng nàn nơi góc phố...Một chút hương rất nhẹ...đủ để người đàn bà nhận ra rằng mùa thu vẫn còn đâu đó...
Mùa thu của đời người...mang theo những ngọn gió heo may, những con gió chưa mang màu hiu hắt...Mùa thu của đời người ... mang theo những cơn mưa rất nhẹ, những giọt mưa chưa ướt đẫm những nỗi niềm...
Người đàn bà muốn giữ lưng chừng mùa thu...muốn gom những sáng tinh sương thoảng hương hoa sữa...Và cũng chỉ cần một chút nồng nàn nơi góc phố...
Thỉnh thoảng....
Người đàn bà lại mơ về những ngày tháng 9 năm xưa...Có những giấc mơ hoang hoải...
Thế thôi...!!!
.....................
@@@@@@@@@
29/9/2014
MÙA THU RẤT XA..!!!
Có một mùa thu rất xa, nhưng chưa bao giờ là xưa cũ...Cô biết thế, và mãi sẽ như thế...
Cô ra đi trong một ngày lưng chừng thu, khi năm học mới đang bắt đầu...Sau lưng cô là kỷ niệm, là những ngày êm đềm của một thời con gái, là những yêu thương mà cô mang theo trong cuộc hành trình...Gần 30 năm, cũng những ngày tháng 9 như thế này, nắng nhạt nhòa, mưa lưa thưa, lá vàng bay bay trước gió... Chuyến xe đưa cô theo chồng về xứ lạ...Cô tập quen dần với những chiều không còn lang thang trên phố...cô tập quên đi những ly cafe trong từng quán nhỏ...Cô như một loài chim di đi về phương nam trong mùa giông bão...
 Cũng một mùa thu, cô rời miền sông nước...Và cô chọn một vùng quê nơi miền đông nam bộ dừng bước lãng du....
Những mùa thu đi qua, cô cũng đã lưng chừng mùa lá rụng...Thị trấn nhỏ, hiền hòa...cho cô thật nhiều quý giá, là những đứa con, là cuộc sống gia đình, là bạn bè, là công việc...Vậy mà bất chợt cô cứ nghe đâu đây tiếng vọng về của một mùa xưa cũ...!!!
@@@@@@@@@@@@@
25/9/2013.
NHỮNG NGÀY THÁNG 9...!!!
Một sáng mùa thu... không nắng, không mưa...chỉ hơi se lạnh...Những ngón tay gầy guộc cứ vu vơ trên bàn phím...
Bây giờ là cuối tháng 9. Cô cũng đã bận rộn với công việc, những công việc đời thường như những năm qua. Có chăng cô chắt chiu hơn những ngày tháng!!! Bởi thời gian có quay ngược bao giờ???
Cũng những ngày cuối tháng 9...năm xưa... Cũng một ngày lưng chừng thu như thế, cô rời xa phố nhỏ, khi năm học mới đã bắt đầu...Để rồi  mỗi độ thu vàng, cô cứ mông lung...nhớ về một thuở...Cô hiểu, ra đi cũng là một cách để yêu thương...Yêu cô... yêu người đàn ông của cuộc đời mình...và yêu cả những người còn ở lại...
Một ngày cuối tháng 9...năm xưa...cô theo chồng về nơi xứ lạ...nơi tận cuối trời Nam! Khi những khó khăn chất chồng, anh trai cô hỏi: "Em có về lại QN không?", rưng rưng nước mắt, cô trả lời: "Em ở lại...".  Cô bắt đầu cố gắng tập làm quen với những buổi chiều  không còn lang thang trên phố, làm quen với những chiều chỉ biết ngắm nhìn con nước lênh đênh...
Rồi cũng một ngày cuối tháng 9..."Em có về lại QN không?", người đàn ông của cuộc đời cô lại cũng hỏi như thế, khi bắt đầu rời khỏi sông nước miền Nam...
Và cô đã đến nơi này...hơn 20 năm, và cô biết cô quyết định không trở về là đúng. Không ai hiểu cô hơn chính bản thân mình...Cô không trở về nơi mình sinh ra và lớn lên cả thời con gái, cô không trở về nơi cô đã có những ngày tập tễnh đứng trên bục giảng, nơi đã có 3 năm cô đến trường, ngôi trường mà định mệnh đã đưa cô gắn bó với anh...
Cô biết, cuộc đời là những mảnh ghép, mà đã ghép thì làm sao hoàn hảo. Đôi lúc nỗi buồn cũng bám lấy cô, đôi khi những nỗi nhớ vu vơ lại quay về, có lúc cô cũng chợt mông lung theo những giọt mưa giọt nắng...Cô biết, mình thuộc tuýp người  lãng mạn, với trái tim khá nhạy cảm...nhưng cô cũng đủ mạnh mẽ để tiếp tục bước đi sau những chông chênh của cuộc đời...
Những ngày cuối tháng 9, lang thang theo những dòng cảm xúc...rồi cô cũng lại trở về với người đàn bà của cuộc đời rất thực...
@@@@@@@@@@@@@
18/9/2012...
CHO NHỮNG MÙA THU...!!!
Nơi này...mùa thu không có lá vàng rơi...
Mưa rất nhẹ...trong đêm rơi tí tách...
Nắng nhạt nhòa...mang dấu vết heo may...
Cô lại miên man đi tìm những mùa thu cũ, những ngón tay gầy guộc muốn gõ gõ những mông lung...Ngày ấy, giữa độ thu vàng, trong góc chiều lá chín, người ra đi ...không dám ngoái lại nhìn...Hành trang mang theo là những ngày làm học trò con gái, tóc xõa buông dài trong gió xôn xao...Là những chiều tập làm cô giáo...mà hàng ghế cuối cùng...thầy giáo cũ đang nghe...Là con đường đến trường...thênh thang trong nắng...Là những lúc ngược chiều gió thổi...bánh xe nào nặng trịch những vòng quay...
Ngày ấy, giữa độ thu vàng, những bước chân lạ lẫm, sông nước miền Tây, bồng bềnh những lục bình tím ngát...Vậy mà ...đã biết bao độ thu vàng như thế!!! Những mùa thu cứ lặng lẽ trôi qua, với những lo toan đời thường cứ vướng víu...Để rồi một khoảnh khắc lặng yên, cô lại nhớ về những điều đã cũ...
Nơi này vào thu khi sắc hoàng lan, sắc bằng lăng  đã nhạt dần trong mắt lá...Một chút u buồn trong mưa trong nắng...Một chút khát khao đã lãng quên  chầm chậm quay về...Đâu đây chiếc giỏ xe ngày cũ chở những hồn thu lang thang trong gió sang mùa...!!!
...........

Thứ Hai, 10 tháng 9, 2018

GOM...!!!

VU LAN 2018...!!!
Ngày mai là 14...
Nhớ Vu lan năm ngoái, lần đầu tiên nàng đến chùa trong mùa Hiếu Hạnh...
Hôm kia  cô đồng nghiệp trẻ nhắn...
-Chị có về không?
.............
Nàng bấm máy...
-Chắc...chị không về.
...............
Vu Lan! nàng cầu mong hai mẹ của nàng luôn mạnh khỏe...Chỉ biết thế, khi cuộc sống đã đưa nàng về phương Nam, từ một sáng mùa thu năm ấy.
..............
Vu Lan này...
Nàng muốn viết về một người đàn ông . Người đàn ông nàng quen. Ừ! Thì cái thị trấn nhỏ này, bước ra khỏi nhà là gặp người quen. Một nụ cười, một cái gật đầu...Nàng muốn viết về anh, sau mỗi lần đến một quán cafe, nhưng cứ chần chừ, chần chừ...Cái phố của nàng chưa đi đã hết, nhưng quán cafe thì nhiều vô kể...Nhưng nàng chỉ gặp anh ở cái quán mà nhóm của nàng hay đến... (có những lúc nàng cũng đến những quán khác khi lang thang cùng bè bạn, nhưng chưa bao giờ nàng gặp anh..).
Tuần trước, nàng và cô bạn bước vào quán...Cái gật đầu chào như mọi lúc, nhưng tranh thủ khi hai cô bạn nữa chưa đến, nàng bắt đầu câu chuyện với anh...Con bé nhà anh  và con bé nhà nàng cùng lớp với nhau từ những năm cấp 2 và cấp 3...
............
Đang tán dóc với các bạn, nàng chợt nghe (hơi to)...
-Cô giáo đấy...
Nàng đưa mắt nhìn sang...Tiếng của anh.
Thì ra, anh đang nói với người đàn bà ngồi bên cạnh anh...Người đàn bà đã già, nên có lẽ nặng tai...
.......
Có những bức tranh mà không có họa sĩ nào vẽ được...Với nàng, thì trong một không gian thơ mộng, những điệu nhạc du dương, hình ảnh đẹp nhất không phải là một cặp tình nhân, một đôi vợ chồng trẻ, những chàng trai cô gái xinh đẹp với những chiếc điện thoại đắt tiền...mà là nơi... một già một trẻ đang trò chuyện. Một mái tóc muối tiêu đang nâng niu mái tóc bạc...🌹
Đôi khi nàng muốn cầm điện thoại lên và lưu những khoảnh khắc ấy, nhưng vẫn là cái tính cố hữu trong nàng...”ngại”...Chiều hôm ấy trời mưa tuôn, nhưng nàng thấy lòng mình chợt ấm...
- Bà thích đến quán cafe cô à!
Một lần nào đó anh đã nói với nàng như vậy...
.......................
Có những đứa con thương mẹ vô vàn, nhưng có bao giờ con biết mẹ thích những điều chi? Biết đâu mẹ cũng muốn ngồi nhìn những giọt cafe, khi tuổi đời đã chồng chất...
................
Cảm ơn anh! Người đàn ông không sang trọng, không giàu có....nhưng là một trong những người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này, là người đàn ông đã làm nên những yêu thương...và hiển nhiên không chỉ yêu thương trong mùa Vu lan này...🌹
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

CHO TÔI...!!!
"Khai giảng năm nay có còn bồi hồi?...".
Cô bạn hỏi.
Bởi hắn biết bạn mình là người đàn bà lan man, nhưng cũng yêu cái nghề cầm phấn lắm lắm...
Sáng qua...5/9.
Cũng định gõ gõ vài dòng. Nhưng mở máy ra, thấy tin nhắn của cậu em...Cảm xúc lại trôi tuột...Khi nghe một người vừa trở về với cát bụ
Ừ! Cuộc sống vô thường, không ai biết những gì sẽ xảy ra trong khoảnh khắc tiếp theo... SG mưa, mưa ào ào. Và SG nắng, SG gió...trong một sáng tháng 9, mà nắng gió phố phường thì nàng không quen...!!!
............
Sáng nay... Lướt net, và nàng dừng lại "hình ảnh học sinh Lai Châu đi khai giảng...".
..........
Ngẫm...!
Bao nhiêu tháng ngày, và cho đến bây giờ...nàng vẫn yêu cái nghề nàng chọn. Nhưng thực ra, ngay phút này, nàng chợt nhận ra một điều, có lẽ hoàn cảnh khách quan đã điều khiển cảm xúc...
..........
Một QN, với những chiều lộng gió, con đường đến trường thật xa, nhưng nơi ấy là tất cả những yêu thương.
Một Cà Mau, với những khó khăn, nhưng 4 năm chỉ là một thoáng so với cả một đời người. Như chim thiên di, tìm nơi trú bão...Rồi đôi cánh ấy đâu còn ngại những gió mưa...
Một XM, nơi nàng dừng chân. Con đường đến trường, rất ngắn, ngắn đến nỗi, mưa chưa hề ướt tóc, nắng chưa hề ngăm da...
..............
Nếu có một lần, có một ngày khai giảng như nàng vừa post...Không biết nàng có được như những giáo viên trên ấy, bám bản, bám trường,  gieo từng con chữ...??? Có còn đủ kiên nhẫn để neo giữ hai tiếng "yêu nghề"???.
..............
Đôi khi cứ tưởng, cứ ngộ nhận rằng những tin yêu của mình là vĩnh cửu, nhưng thực ra nó phụ thuộc rất nhiều vào những yếu tố xung quanh...Cảm xúc đã tô vẻ thêm những sắc thái cho cuộc sống...Mà chỉ là cuộc sống từ những hoàn cảnh không quá khắc nghiệt...!
.............
Cảm phục, rất cảm phục, những giáo viên cõng con chữ lên vùng cao, vùng xa, xa lắc..Cảm phục những giáo viên băng đồi, vượt suối..., những giáo viên cứ bước, dẫu bùn lầy trơn trợt dưới chân...!
.........
Thấy mình nhỏ nhoi, khi lướt qua những hình ảnh của những thầy cô, những học sinh trên con đường đến lớp...đầy những khó khăn...
........
Giá như...giá như...quan bớt tham...Giá như...giá như... thay vì những tượng đài nghìn tỉ...
............🍀🍀🍀🍀🍀......
TUI...
Lá vàng, đang là mùa thu...Tui thì chắc đã sang đông😏.
Đưa thẻ cho thằng nhóc bảo hắn rút  một ít tiền...
- Mẹ ơi! Thẻ mẹ hết hạn rồi...
............
Về XM đổi thẻ, cô bé nhân viên bảo:
- Khi nhận thẻ, cô nhớ cầm giấy hẹn và CMND..
...................
Lấy thẻ theo lịch hẹn...Và trong đầu óc đã nghĩ  đến chuyện là “nhớ đến CMND”...
.......
Nhỏ em nhắn:
- Chị ơi! Em mất tất cả giấy tờ rồi..
...........
Ta đây có vẻ sáng suốt, lôi giấy tờ ra...Lẩm bẩm:
- Lâu nay chỉ có đi xe đò, xe buýt, grap hoặc có “tài xế” chở đi, ta chỉ cần thẻ BHYT, CMND và ít tiền trong túi...là đủ...Kẻo lại tốn thời gian đi làm lại mọi thứ, nếu không may bị ai đó cầm nhầm...
.......
Lục tung...nhưng CMND không cánh mà bay đi mất tiêu...Không thể để lại nơi ngân hàng, vì  từ lâu, mỗi lần đến đó cứ tự nhắc mình, phải nhớ đến CMND. Mà mình còn nhớ rất rõ...
- Thẻ ATM của cô đây...Cô nhớ cầm CMND của cô...
Không lẽ...vô lý quá...
Chắc để đâu đó trong nhà ở XM...
..........
Gọi điện cho cậu học trò cũ đang làm bên CA, hỏi về thủ tục làm lại Căn Cước, khi mất CMND...
Thôi thì... về làm lại thôi, dù sao thì CMND cũng chỉ còn 2 năm nữa thì hết thời hạn. Dự định ngày hôm sau về...
.............
Đêm, những cơn đau bụng, chịu không thấu...Thằng nhóc bắt phải vào bệnh viện, vì sợ cái sỏi mật gây chuyện...
Đành lấy bằng lái xe kèm với BHYT....May mà, bệnh viện không làm khó dễ..
..............
Định...thứ ba (11/9) đám hỏi cu Tr, thứ tư về, thứ năm đi làm căn cước...(lịch làm cc là ngày thứ năm và sáng thứ bảy).
..............
Chiều nay.
Điện thoại tít tít...
“Cafe chị ơi...”
Và kèm theo  hình ảnh CMND của tui...
Ui trời...
Cô bạn đồng nghiệp cùng tổ bảo:
- Chị để quên ở chỗ rất nhiều tiền í...
................
Té ra...mặc dù cô nhân viên đã nhắc, nhưng không thèm lấy, chỉ cầm thẻ ATM ra máy đổi mật khẩu, rồi ung dung đi về...
.................
Đã bắt đầu đãng trí, nhưng không phải đãng trí bác học, mà là cái lơ ngơ lẩn ngẩn của một người đàn bà không còn trẻ....
Nhưng dù sao vẫn còn lướt nét được, là vẫn ổn.

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2018

LAN MAN...!!!

Những cái chén, một nửa bên bồn này, một nửa bên bồn kia...Nàng vội rửa tay, và quay sang bếp...Chảo rang một ít đậu phộng để sáng mai ăn xôi đã được đặt lên lúc nãy, những hạt đậu đã khô (nàng ngâm rửa đậu trước khi rang), nên cần phải đảo...
-Em Bi ngủ rồi, để con rửa cho...
Có tiếng lách cách giữa nồi xoong chén bát...
...........
Sau mấy phút....
-Làm tiếp đi, để mẹ ra xem quần áo đã được giặt xong chưa....
............
Nàng bước vào phòng máy giặt....Thấy thằng nhóc đang treo những cái áo lên những mắc phơi đồ...
-Con phơi gần xong rồi...
...........
Trên chuyến xe trở lại thị trấn nhỏ, nàng lại lan man...Có những tháng ngày nàng đã từng khắc khoải, khi ngày xưa nàng đã rời nơi ấy mà đi, khi con đường xa lơ xa lắc mỗi khi muốn quay về....Và còn rất rất nhiều thứ, mỗi khi lòng chông chênh...
Vậy mà, cũng đến một ngày, nàng chợt thấy mình thật may mắn, khi đã gắn cuộc sống của mình với một nơi không cách xa SG là mấy...Bởi những đứa con tỉnh lẻ thường chọn SG để mưu sinh...
.......

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2018

YÊU THƯƠNG...!!!


-Người ta bảo: "Cuộc sống vô thường", theo bạn thì có điều gì là "thường" trong cuộc đời này không...?
-Là những yêu thương trao đi...
................
Nàng không chần chừ, khi những ngón tay lướt trên bàn phím..."Là những yêu thương trao đi...".
..........
-Không phải, vì có những yêu thương chưa kịp trao đi thì...
........
Nàng lại gõ gõ... Những con chữ được gởi đi...
-Những yêu thương đều đã được trao đi, vì trao đi không có nghĩa là phải trực tiếp đặt vào trái tim, vào bàn tay ai đó... Mà chỉ cần trong góc tâm hồn mình có những yêu thương và những yêu thương ấy đã được gởi đến nơi mình cần gởi, bằng những thông điệp riêng, rất riêng của chính mình...Còn ai đó có nhận được hay không, hoặc không có quyền nhận... là một việc khác...! Và "yêu thương trao đi là yêu thương còn mãi...". Bạn tin như thế đi .
....................

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2018

NHÀ...!!!

Vội làm chi cuối ngày nắng cũng tắt...
Thôi về bên hiên nhà ta hát cho nhau nghe...

NHÀ...!!!
@Đọc sách của BT, mình có cảm giác cuộc đời này chỉ cần mở lòng, chỉ cần yêu thương, chỉ cần bao dung,...chỉ cần nhìn mọi việc một cách sâu hơn...thì bình yên sẽ đến...Chấp nhận vô thường một cách bình thản, đến rồi đi, đi rồi tụ...nhẹ như mây bay...

Là cả một màu hồng trong suy nghĩ của BT...Thực ra thì rất khó giữa bụi trần này...

@ Mình cũng thường được đọc những câu chuyện của một BS.
Những câu chuyện về đạo và đời...những câu chuyện về ngành Y, về những buổi khám, những đêm trực, xen lẫn các màu của thực tại, có cả xám, xanh...và đôi khi là một màu đen u ám...

Nhưng vẫn có một điều giống BT là..."nhìn đời bằng đôi mắt thương...".

Ừ! Thì...
"Có ai đợi một mùa sen tháng trước...
Về ngồi bên nhau, kể chuyện vô thường...".

@Mình là người ngoại đạo, đôi khi lại tìm về những con chữ mang những từ tâm...để thấy lòng mình nhẹ nhàng như ngọn gió mùa thu trong một chiều gần cuối hạ.

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2018

VÔ THƯỜNG...!!!


Hai sư thầy đang đứng nhìn bầu trời rộng lớn... bầu trời trong một buổi chiều... Những đám mây trong ngần... những đám mây màu xanh ngọc biếc...
Sư thầy A bảo: trời chiều nay đẹp quá...
Sư thầy B nhìn sư thầy A cười, nụ cười của bụt...
...................
Bỗng những đám mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến...
Sư thầy A:
-Ủa!  mây đen từ đâu kéo đến???
Sư thầy B:
-Mô phật .... vô thường đến!
................
Hai sư nhìn nhau cười...
Ai hiểu được lẽ vô thường, tâm họ sẽ bình an và biết buông xả...
P/S: nguồn từ một người bạn....

Ừ! Thì...
"Sống trong cõi mộng, ta đừng mộng.
Ở chốn vô thường, ta vẫn thường...".
Thế thôi!

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2018

TRUYỆN RẤT NGẮN...!!!

NHỚ...!!!
*Thỉnh thoảng nỗi nhớ người ta ...lại đến...cũng thật buồn cười ..chị nhỉ...!
*Thì cứ nhớ, có ai đánh thuế nỗi nhớ đâu mà lo hở nhỏ?😏
*Thấy như mình có lỗi...
*Lâu lắm rồi, chị thôi tự trách mình, nếu thỉnh thoảng có nhớ ai đó...
................
Lang thang, bắt gặp những con chữ như thế...Ừ! thì...: "cứ trèo đèo vượt suối, để  khoảnh khắc nào đó được sống thật với mình, rồi lại trở về đúng điểm yêu thương...".

DUYÊN...!!!
Bạn hãy làm tất cả mọi thứ bạn muốn với tất cả quyết tâm của mình, trong tình yêu lẫn trong sự nghiệp...Và thành bại thì  còn do...DUYÊN! Chỉ cần bạn quyết tâm.
Cuộc sống này người ta sai lầm nhiều lắm...Đừng tự oán trách mình nữa, bởi thời gian không thể quay ngược, mà những việc đã xảy ra thì không thể xem như chưa hề tồn tại...
Hãy trưởng thành sau một bài học lớn...!
Sau này, nếu thật sự yêu một ai đó, bạn hãy... ôm người ấy bằng CẢ hai tay của mình🌹

BẠN...!!!
-Không biết đến bao giờ anh mới gặp lại Di một lần nữa, hở Di?...
Di trả lời câu hỏi của anh bằng một câu chào tạm biệt...
-Di chào anh nha. Chúc gia đình anh luôn an vui.
.........
Là anh! Là một thời con gái...
Có những cuộc điện thoại chỉ để ai đó biết rằng...một thời thanh xuân...Thế thôi!

NHỮNG BẬC THANG...!!!
Chung cư, người ta thường xài thang máy. Đôi khi nàng lại lẩn thẩn đi thang bộ...
Cũng chỉ để nhìn...
Nhìn người đàn ông khó nhọc từng bước, từng bước theo từng bậc thang...
Nhìn người đàn bà chậm rãi, chậm rãi cũng từng bước...
Khi người ta không còn trẻ... Đó là tình yêu, đó là hạnh phúc...

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2018

LƯU 3...

CỦA ĐỂ DÀNH...!!!
Chiều gần tối hôm kia thằng nhóc nhắn về...
-Con gác thi ở một trường cấp 3.
-Trời mưa quá trời.
-Làm nhớ hồi nhỏ con hay theo mẹ lên trường.
-Nhìn mấy thầy cô nhớ bố mẹ hồi đó...
Tuần trước nó nói: "Con đi Tiền giang từ thứ Bảy đến thứ Tư nha mẹ..."
Biết nó không còn nhỏ, nhưng mẹ vẫn nhắc..."Con nhớ phải cẩn thận trong công việc ...".
Lại nhớ thời xưa, thời tụi hắn còn nhỏ, có nhiều lúc chị em hắn theo mẹ lên trường, những khi chị em nó không có tiết học, nhưng bố mẹ có giờ dạy...Có một điều mà hai chị em nó rất giống nhau là...nếu phải lựa chọn: "đến trường mẹ hay trường bố", là tụi hắn chọn ngay: "đi theo mẹ". Lý do duy nhất: "con không thích các cô trường bố, vì các cô hay trêu bố, trêu con..". Có ai lạ gì cái màn, những ông bố trẻ cứ lại bị gán ghép với cô nọ cô kia, khi có con theo đến cơ quan...Hi...hi...😏😏.
Rồi chị vào ĐH, ngôi nhà khuyết đi một góc.
Rồi nó lên SG, ngôi nhà chỉ còn đôi vợ chồng "son"...
Chị em nó hết nhà trọ này đến nhà trọ khác...
.......
Hơn hai năm nay, chị em nó dọn về một căn hộ tầm tầm.Bố Mẹ đã cầm sổ. Đã có những ngày đông đủ cả gia đình, là những ngày bố mẹ không về thị trấn nhỏ hay ngao du đâu đó...Nhưng không phải là gia đình có 4 người như xưa, mà đã là 7 người, đôi khi còn thêm một thành viên dự bị😍...
Tối qua mẹ nhắn cho nó.
-Chiều mai mẹ làm bánh xèo, nói Tr tối mai sang nhé...
........
Chiều nay nó về...Thế nào, người nó chào đầu tiên sẽ là Bo. Vì Bo là người ra cửa đầu tiên khi nghe tiếng mở khoá...
.......
Tự dưng mẹ nó nghĩ đến cum từ: "ngày ấy mình đã ra đi...".🍀
**************
MỘT NGÀY...!!!
Có một ngày, một ngày nào đó...như hôm nay, nàng thấy lòng mình thật nhẹ nhàng...
Trưa nay, nàng theo chuyến xe ngang ngõ trở lên Sì phố, sau những ngày quay về thị trấn nhỏ...Có nơi để đến, có nơi để về, đâu cũng là nhà...Chỉ là những cảm xúc khác nhau...
Đôi khi cứ trách cuộc đời, nhưng rồi ngẫm lại, hình như mình còn được nhiều ưu ái...Ừ! Thì chỉ mong những tháng ngày vẫn bình yên như thế...
@Những ngày còn đi làm, nào là lên lớp, giáo án, dự giờ, họp hành...đủ thứ chuyện, mà lương chỉ hơn 10tr (là lương của những năm sau này). Còn khi cầm sổ, khỏi phải lo muộn giờ, bỏ tất tần tật mọi công việc trường lớp, mà mỗi tháng gần được 3/4 lương khi xưa.
Tủn mủn thầm nghĩ, về hưu sướng thật.
@Ngày trước, đi đâu cũng vội, vội đến, vội đi, vội trở về...Vội vì công việc, bởi vì nàng thuộc loại người chỉn chu trong nghề (đó là sự thật, không chảnh).  Khi không còn vội vì công việc, thì vội vì có người đàn ông sắp già, sau những giờ đến lớp, lại một mình với bữa cơm, hiển nhiên là những bữa cơm không hề giống như những lúc nàng có mặt ở nhà. Còn bây giờ, bắt đầu từ những ngày tháng 7, chỉ cần khoá cửa cùng đi, và sẽ cùng về bất kỳ lúc nào nàng thích...
@Về thị trấn nhỏ nghe nắng gió lao xao, ghé quán cafe quen thuộc,  tám với bạn bè đôi câu...Lại đi, dẫu SG không lặng lẽ và bình yên như nơi nàng đã từng sống, nhưng lại cho nàng cái cảm giác gia đình đúng nghĩa, khi những tối luôn có đầy đủ các thành viên, khi lúc nào cũng nghe tiếng thỏ thẻ của con bé lên ba...
............................
Rồi nàng sẽ quay về ngắm hoàng lan vàng và bằng lăng tím trên phố nhỏ...trong một ngày thật gần...!!!
**************
CÓ ĐÔI...!!!
"Đến chiếc lá cũng cần có nhau, sao em không giữ nổi yêu thương...". Hình như nàng đã từng nghe câu hát ấy...
............
Một lần ghé vào trang bạn Tím, thấy một pic rất lạ, rất đẹp. Là hai cái bóng in trên một thảm hoa. Ừ! Đến cái bóng cũng cần có đôi...Nàng chợt nghĩ, cuộc đời này, tất cả đều muốn có đôi. Chiếc lá dẫu xanh hay vàng hình như cũng không muốn lẻ loi... Bông hoa cúc hồng dịu dàng bên một bông cúc trắng...
.............
Tự dưng, nàng lại lẩm cẩm...với từ "có đôi". Đâu phải cứ mãi gần nhau là "có đôi". Chỉ cần bàn tay nắm lấy một bàn tay khi trong đêm khuya chập chờn một giấc mơ hoang hoải . Chỉ cần ngồi cạnh nhau bên những giọt cafe từ từ nhỏ xuống với những câu chuyện không  xưa, nhưng cũng không hề mới. Chỉ cần bên khung tin nhắn là những con chữ sẻ chia từ một nơi xa xôi nào đó. Chỉ cần một chiều lộng gió, đưa mắt qua khung cửa nhỏ và hình dung rằng đâu đó người vẫn nhớ người...lặng lẽ như những áng mây trôi...Chỉ cần, cầm điện thoại lên, để biết rằng mình đã từng quen, từng thân...đã từng lạc nhau, và cuối cùng trên đường đời bao la, mình cũng chưa từng quên lãng...
...........
Người ta vẫn có nhau, như chiếc bóng có đôi, như chiếc lá không hề đơn chiếc, như bông hoa vẫn đứng cận kề...Là người vợ, người chồng, là người bạn dẫu gần hay xa, là người quen từ ngày xưa hay chưa một lần đối diện, là những người ruột thịt hay chẳng hề chung một chút huyết thống nào...Chỉ cần có nhau...để thêm những yêu thương, để bớt đi một ít góc cạnh của cuộc đời giông gió này...!!!
..............SG, tháng bảy.
*************
DUYÊN...!!!
-"Thay lời muốn nói", chủ đề "Duyên", 21h tối nay trên HTV9. Chắc sẽ hay...
Tin nhắn của một người bạn vào tối chủ nhật, lúc 20h41.
...................    
Ừ! thì cũng một chữ "duyên" đó thôi... rồi hội ngộ rồi chia ly... rồi khắc khoải với những chiều thu nhìn chiếc lá vàng chao nghiêng trong gió...để hoài niệm... để lòng chợt day dứt nhớ thương người xưa lại quay về... Bởi vì ai đó có một tình yêu thật đẹp, nhưng chẳng nợ nần gì nhau nên thôi đành ru lòng trong mơ, ru tình nên thơ... rồi mỗi người lại chọn cho mình riêng một lối...
Có duyên, nhưng chẳng phải là thuận hay nghịch duyên, mà chỉ là không có nợ!!!
......................
Ừ! có những người có cả duyên và có cả nợ... nhưng chưa hẳn là thiện duyên, vì người ta bên nhau nhưng rồi cứ làm khổ nhau trong suy nghĩ, trong cuộc sống...rồi người ta cứ thế im lặng... im lặng đến gần tận cùng của sự lặng im,...để sống mòn mỏi chờ một ngày trả hết nợ với nhau, trả nợ cả một cuộc đời, nhưng không ấm nổi một vòng tay.?!
..................
Có những cuộc tình trong chương trình đẹp lung linh như nắng ban mai... nhưng rồi họ đâu được sống bên nhau. Dẫu là 20 hay 25 năm, thì cũng chỉ còn là kỷ niệm...Họ cất giữ những kỷ niệm ấy cả một đời còn lại...để trái tim họ bao giờ cũng dễ vỡ ra khi bắt gặp ai đó giống người xưa của mình...
Rồi người ta cứ hy vọng có một ngày duyên xưa... tình cũ hội ngộ... Ừ! thì cứ hy vọng để bước tiếp...
Có người yêu nhau rồi lấy nhau... nhưng có người yêu nhau rồi mãi mãi xa nhau...
Chỉ một chữ "duyên", nhưng mỗi người là một số phận. Biết sao bây giờ???
...................
"Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?"
................
Đêm đó  Nguyễn Phong Việt đã đọc những câu thơ này tặng cho một người đã từng có "duyên" nhưng đã "lỡ".....
............
Ừ! "Có bao nhiêu người đi qua thương nhớ mà quên được nhau...".
.............
Duyên rất nhiều, nhưng nợ chẳng bao nhiêu. Bình yên cho những ai đi qua nhau và ở lại cùng nhau. Bình yên cho những ai có duyên nhưng đã lỡ...Và bình yên cho tất cả...
...............
P/S: Cảm ơn một người bạn, rất xa và rất gần
********
CUỘC SỐNG...!!!
Lật lại trang blog.spot, dừng lại một bài đã viết từ một ngày tháng tư, hai lẻ mười ba...Một bài đã chép từ yahoo.blog sang....

Thứ ba ngày 16 tháng 4 năm 2013...
CHO MỘT NGƯỜI EM TRÊN THẾ GIỚI ẢO...
Tôi viết cho em..."Đừng buông tay, khi còn có thể nắm giữ...".
Nhưng... giá như tôi có thể nắm chặt tay em, mà chia sớt những nỗi đắng cay...khi biết rằng, em không thể buông tay, em không một lần đủ can đảm để đứng trước phiên tòa...
Phía sau thế giới ảo là những con người thật, những buồn vui thật...và những tổn thương cũng rất thật...phải không em???!!!
Giá như quá khứ thời con gái là những yêu thương ngọt ngào thì có thể một lúc nào đó em sẽ ấm lòng khi nghĩ về những điều đã qua. Nhưng với em, quá khứ là một bóng ma...vì đó không phải là tình yêu...
Giá như người đàn ông của cuộc đời em hiểu rằng: bờ vai của anh ấy là nơi em muốn tựa, và hình bóng ngày xưa không hề có trong tâm tưởng của em...
Giá như anh ấy hiểu rằng: em bước vào cuộc sống gia đình thì quá khứ bỏ lại sau lưng ...Nhưng nỗi nghi ngờ, lòng ghen tuông của anh ...Em mang trong lòng sự tổn thương không phải một ngày, một tháng, mà thời gian tính bằng năm. Cũng không phải một năm, hai năm...mà đã hơn 10 năm như thế...!!!
Giá như có cơn bão đi qua em, rồi em sẽ bình yên sau những ngày giông gió. Nhưng không phải thế, những cơn mưa cứ lê thê, bầu trời cứ âm u...để rồi một lúc nào đó, em chợt nghĩ rằng..."...giá như em có đủ can đảm...để một lần đau...". Để rồi khi đến với thế giới ảo này, em mang một khuôn mặt của người đàn bà hạnh phúc...
Tôi hiểu cái cảm giác đau của người phụ nữ khi người đàn ông của mình ghen tuông vô cớ...Chỉ là một thoáng cũng đủ cho người đàn bà muốn quên đi mọi thứ trên cuộc đời này...Vậy mà em...
Cầu mong người đàn ông của em đừng ngu ngơ như thế nữa, mong em quên đi những phút giây phải chấp nhận những phũ phàng, mong công việc sẽ làm em tìm thấy niềm vui...Và em sẽ bình yên, hạnh phúc khi ôm chặt những thiên thần bé nhỏ trong vòng tay của mình....
Cuộc đời là những chênh chao...nhưng yêu thương rồi cũng sẽ đong đầy, phải không em???!!!
Rồi một ngày nào đó...em sẽ viết cho tôi rằng..."...chị ơi! em đã bình yên..." phải không em???!!!

Đã hơn 5 năm rồi, em đã cố nắm giữ...nhưng...cuối cùng...em đành buông tay..
..........................
Cách đây 2 tuần, em nhắn:
- Em đang làm thủ tục ly hôn...
...........
- Em đến công ty trong tâm trạng bất ổn...
................
Muốn ôm em thật chặt...
Rồi em sẽ bình yên, trong cuộc sống mới....Những chênh vênh rồi sẽ qua...phải không em?!

Sáng nay, tin nhắn của một người bạn, cũng là bạn từ thời yahoo.blog...
- Đầu tuần tới, toà xử ly hôn...
...............
Cách đây mấy năm, mình chúc phúc cho yêu thương muộn màng của bạn...
Muốn nắm đôi bàn tay bạn thật lâu.

Người đàn bà trẻ: "Em khóc..."
Người đàn bà lưng chừng mùa lá rụng: "Mình không khóc được..."
Hai người đàn bà đều chủ động buông, nhưng cùng một cụm từ: "đau xót...".

"Anh thì khác. Em thì đang có một gia đình hạnh phúc. Tìm được một hạnh phúc không hề đơn giản...". Mình đã từng đọc ở đâu đó....
Vâng! Tìm được một hạnh phúc không hề đơn giản...


LƯU 2...

BÌNH YÊN...!!!
"Rồi ai cũng có đôi lần, thực lòng, chỉ còn muốn những buổi sớm mai bình yên như cỏ dại, không muốn làm tổn thương đến người nào nữa.
Bước chân nhẹ.
Bàn tay ấm.
Ánh mắt hiền.
Trái tim bình yên."
(Cuộc Sống Nhìn Từ Ô Cửa Thiền)
......................
Như thói quen, nàng thường  ghé vào đọc những câu chữ của một người bạn nhỏ. Người bạn nhỏ ở một ngôi chùa bé bé xinh xinh...Nàng là người ngoại đạo, vậy mà đôi lúc nàng chợt thèm cái cảm giác "về ngồi bên hiên, nghe những lời kinh..." khi ghé vào trang ấy...
............
*****************

DUYÊN, NỢ...!!!
Câu hỏi...nàng đã từng nghe...
Và cũng nhiều người hỏi "tại sao?".
Nàng vẫn hay đùa với câu trả lời muôn thuở là: "duyên số... giày dép vẫn có số đó thôi!". Thì cứ đổ cho "duyên số", khi cái góc khuất của người đàn bà vẫn mãi là một góc khuất...
........
Câu hỏi: "Tại sao người ta có thể sống vui vẻ với nhau cả đời?" của những người đàn bà rất trẻ. Nàng cũng đã từng nghe...
Ừ! Là do duyên...nhưng không phải là phận hay số, mà là do từng thành viên trong cái duyên ấy...Cũng không phải là do cái câu phán của ông thầy là "chúng con hợp tuổi" mà họ đi với nhau gần hết quãng đường. Bởi...nàng đã chứng kiến không ít cặp đôi "hợp tuổi", nhưng họ không đủ sức bao dung, thông cảm cho người bên cạnh mình hết lần này đến lần khác...!!! Nàng chỉ muốn nói đến cái duyên mà hai người tự tìm đến...
......
Họ hạnh phúc, vì khi ai đó đặt vào bàn tay họ một trái tim, chỉ cần một trái tim thật bình thường, họ biết nắm lấy, biết không nắm chặt, và họ có thể buông bất cứ lúc nào khi họ thấy không cần nắm giữ...
.........
"Tại sao người ta có thể sống với nhau vui vẻ cả đời?"...Bạn chỉ có thể thấy những lúc họ bên nhau với ánh mắt long lanh, nhưng đâu phải lúc nào bạn cũng thấy những đám mây u ám bay ngang qua họ. Chỉ là họ biết tìm  bình yên...chỉ là cả hai đều biết đặt gia đình, con cái lên trên tất cả...!!!
.....
Ừ! Chỉ là họ biết tìm  bình yên...chỉ là cả hai đều biết đặt gia đình, con cái lên trên tất cả...!!!
......
Nàng chỉ muốn nói với những người bạn còn rất trẻ, cuộc đời này ý nghĩa nhất không phải là giàu sang danh vọng, không phải là những cuộc vui chơi theo ý thích cá nhân, không phải là những ly bia nâng lên hạ xuống cho đến lúc không biết đường về, không phải là môi son má phấn hàng hiệu đắt tiền...mà là một ngôi nhà, một ngôi nhà không cần lớn lắm, chỉ cần vừa đủ cho những tiếng cười trong trẻo của những đứa con thơ...khi ba mẹ đã xong một ngày mệt nhoà với công việc...
.....
Một trái tim, người ta có thể nắm, có thể buông...
************
LAN MAN....
Chỉ cần có thế, là những bình yên ở nơi đây, nơi đó. Là biết rằng mỗi người vẫn sống an nhiên theo cách của chính mình. Là một buổi sáng thức dậy, hay một chiều mưa giăng...ta chợt nhận ra rằng, mình còn có những ngày xưa, thật xưa, nhưng chưa bao giờ là cũ...
Là những con chữ, không là yêu thương, không là nỗi nhớ, chỉ là thanh xuân...
Là một thời con gái...thế thôi!
***********
THƠ DU PHONG...
"Thương một người thì phải nói một câu!
Bởi có bao người xa nhau trong im lặng.
Rồi sau này người ta mang ân hận.
Bởi "nếu ngày xưa... thì đã...tiếc không trời!..." (Du Phong)

Thương một người, mà không dám nói một câu. Để khi đò sang sông, thuyền kia rời bến...Cả một cuộc đời, kẻ bên này chỉ mong bên nớ thật bình yên..

Trích: "THANH XUÂN KHÔNG HỐI TIẾC..." của DU PHONG.

Thương một người là phải nói ra ngay!
Kẻo biết đâu một ngày không kịp nữa...
Hạnh phúc cả đời đừng nên để lỡ,
Có ai đợi chờ muôn thuở được đâu...

Thương một người thì phải nói một câu!
Bởi có bao người xa nhau trong im lặng.
Rồi sau này người ta mang ân hận,
Bởi "nếu ngày xưa... thì đã... tiếc không trời!"

Thương một người thì phải thổ lộ thôi!
Dẫu ai đó thuộc về người trước đến...
Không phải để được cùng người hò hẹn,
Chỉ để người vui, còn mình được nhẹ lòng.

Thương một người, bày tỏ hết là xong!
Rồi sau đó chẳng mong cầu nhận lại...
Chỉ cần thấy người bình yên mãi mãi,
Tình yêu có cần trái phải rạch ròi đâu...

Thương một người thì phải nói một câu!(Du Phong)

P/S: Tặng những ai, xưa kia, "Thương một người, nhưng chẳng nói một câu...".

************
GIA ĐÌNH...!!!
Nàng muốn dừng lại, để làm quen với họ, nhưng chần chừ, chần chừ rồi lại chầm chậm bước đi...Đến khi quay lại, gần đến nơi ấy, nàng cũng lại lững thững bước qua, và ngoái đầu nhìn lại...!
Công viên HV thì cũng như thế, như mọi sáng, như mọi chiều, không đông lắm...Mọi động tác, nào là múa kiếm, múa quạt, nào là sử dụng những dụng cụ thể dục đã  có sẵn ở đó...Đủ cả.
Cảm ơn buổi sáng hôm nay, để nàng cảm nhận thêm về cái gọi là "tình nghĩa vợ chồng". Có những người đi cùng với mình những năm tháng thanh xuân, chỉ để đôi lần ngược về quá khứ và nhớ. Nhưng quan trọng hơn cả là ai đó đã dịu dàng cùng ta đi suốt quãng đường đời...dẫu là không thiếu những nhăn mày, nhíu mắt, dẫu là không ít lần giận hờn mà chẳng biết có cớ gì hay không?
Hai người đàn ông ngồi trên hai chiếc xe lăn, có lẽ họ đã qua những cơn tai biến. Hai người đàn bà. Nàng đoán,  tất cả họ đều gần 60...
Cặp thứ nhất. Người đàn bà ngồi trên một cái ghế đối diện với chồng mình với khoảng cách chừng 2m. (Chỉ là vợ chồng, chứ không thể là bà con hay người giúp việc). Người đàn bà, đưa hai cánh tay lên cao, xuống thấp, bên trái, bên phải với âm thanh 1, 2, 3, 4....Rồi nghiêng đầu bên phải, bên trái, cúi xuống, ngước lên...Phía bên kia, người đàn ông làm theo những động tác ấy, với khuôn mặt mang màu hạnh phúc, bởi nàng bắt gặp ánh mắt đang cười của người đàn ông ấy🌹
Cặp thứ hai. Người đàn bà đứng phía sau xe lăn, hai bàn tay bóp nhè nhẹ vào đôi vai của người đàn ông. Có lẽ đôi vai mà người đàn bà đã từng tựa vào đó trong những lúc chênh vênh. Nàng cũng chẳng biết người đàn ông vui hay buồn, khi nàng nhìn lướt qua khuôn mặt không một chút biểu cảm của người đàn ông ấy. Người đàn bà ra phía trước xe lăn, đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy lại tiếp tục xoa xoa vào đôi chân không còn vững chãi của chồng mình.
Với nàng, đó là một bức tranh tuyệt hảo. Ý định muốn xin họ một cái bấm máy chợt ngừng lại. Bởi nàng không muốn chạm vào khoảnh khắc bình yên của hai người đàn bà. Vâng! Nàng tin rằng trong những phút giây ấy, hai người đàn bà thật bình yên, bởi trong họ chỉ còn duy nhất một điều là "yêu thương dành cho người đàn ông của cuộc đời  mình"....
        SG tháng 6.

LƯU 1....

CUỘC SỐNG...!!!

Trong mỗi bệnh viện, chỉ cần những người như thế này thôi, không phải là GĐ, PGĐ, không phải là CTCĐ, không phải là TK, PK...họ chỉ là những điều dưỡng, nhưng họ biết nói đúng sự thật, họ không sợ quyền lực nào cả...
...............
Biết là những lời khai này không phải sớm, nhưng cũng không quá muộn......
............

"Trong ngày xét xử thứ 4, điều dưỡng Nguyễn Thị Hậu khai thêm, cơ quan điều tra đưa cho xem sổ giao ban cuối năm, “bắt tôi phải nhận rằng BS Lương được phân công nhiệm vụ tại đơn nguyên chạy thận".
Là người tham gia cuộc họp từ đầu đến cuối, điều dưỡng Bùi Văn Hữu khẳng định, trong cuộc họp cuối năm 2015, chỉ có nội dung bình xét viên chức cuối năm. Trong quá trình công tác, cũng không có ai nói về việc phân công nhiệm vụ cho BS Lương."
Trích: Tiết lộ cuốn sổ quyết định ‘số phận’ BS Hoàng Công Lương
..........
***Ông Đinh Tiến Công xác nhận, sau khi sự cố xảy ra mới viết thêm nội dung phân công nhiệm vụ cho BS Lương vào biên bản này. (21/5)...hi...hi...
.........
Tớ xin lỗi những người học Luật CHÂN CHÍNH...
Người nắm cán cân công lý mà đã cố tình làm lệch cán cân...
@Học luật, thì đâu biết rõ về chuyên môn của ngành Y, tại sao không để vị BS từ SG ra giải thích cho thấu...
@Học luật thì biết ai là tội phạm chứ...Cứ vòng vo, vòng vo... Qua Canada mà "xúc" hắn về...
@May mà còn có cái mạng XH, chứ chờ tin ở báo chính thống chắc "chớt" quá..
.............
*************************
Thơ Trần Thanh Quang

@LỜI RU CUỐI...
Ru em ru một đời tình
Ngả nghiêng ta hát một mình ta chơi
Ru em ru tiếng à ơi
Câu ca khẽ rụng thành lời dấu yêu
Ru em ru sớm ru chiều
Ru điên ru dại ru xiêu xát lòng
Ru em tịnh cõi hư không
Mãn khai thành triệu đóa hồng cho ai
Ru em ru suốt đêm dài
Hòa âm cùng gió ru khai tử tình

@VÔ CÙNG...
Ta đi hoang một đêm
Em giận ta một  kiếp
Ta đi hoang một đời
Mẹ vẫn thứ tha

Cái nghịch lý vẫn là điều nghịch lý
Cái vô cùng muôn thưở vẫn vô cùng

@VÔ ĐỀ...
Nếu là một chút hương bay
Thì xin đọng mái tóc mây của người
Nếu là một chút nắng trời
Thì xin rụng xuống mảnh đời của nhau
     .....Trần Thanh Quang....
@@@@@@@@@@@@
"Ta đi hoang một đêm
Em giận ta một  kiếp
Ta đi hoang một đời
Mẹ vẫn thứ tha

Cái nghịch lý vẫn là điều nghịch lý
Cái vô cùng muôn thưở vẫn vô cùng..."
........
Mẹ là thế, Mẹ yêu con vô điều kiện...Nên những đứa con đôi lúc vẫn "Mẹ ơi..." và nói với mẹ những điều...
@@@@@@@@@@@@@@
"Nếu là một chút hương bay
Thì xin đọng mái tóc mây của người
Nếu là một chút nắng trời
Thì xin rụng xuống mảnh đời của nhau...".
.............
-Thì xin rụng xuống mảnh đời của nhau...
Đã nghe thật buồn...Vậy mà...một người bạn đã thay "mảnh đời" bằng "manh đời"...
- Thì xin rụng xuống manh đời của nhau...
Đọc nghe buồn hơn...

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2018

GOM...!!

MỘT NƠI...!!!
Đến rồi đi...Dừng chân rồi bước tiếp...!!! Một thời tuổi trẻ...như thế, và cứ nghĩ như thế!
Cho đến một ngày, khi không còn bận bịu với công việc, không còn những lo toan...Người đàn bà chợt nhận ra rằng, có những cảm xúc, say mê, nỗi nhớ... cũng đã khác. Đi đâu rồi cũng muốn quay về, về căn nhà nhỏ, thị trấn nhỏ, nơi có những yêu thương nho nhỏ, mọi thứ đều nho nhỏ, nhưng đã chắt chiu gần 30 năm...! Người đàn bà chợt nhận ra rằng, không những yêu quê hương, nơi mình sinh ra và lớn lên cả thời con gái...mà còn yêu cả nơi mà mình sinh sống, làm việc, nơi mình đã chăm chút cho những đứa con mạnh khoẻ lớn lên và vững bước vào đời...
Yêu những nhánh hoa vàng trên phố, yêu những cánh hoa tím li ti rơi rớt trên lề, yêu cái hồ be bé nhưng thật bình yên trong những buổi chiều tà, yêu những con sóng vỗ trong những hoàng hôn...!!!

HẸN...!!!
Quán Tango nha...
Ừ! thì hẹn nhau ở một quán cách nhà vài ba trăm bước chân. Hai đứa bạn hai ly yaourt đá..
Nàng hỏi:
-Ở đây có cafe pin hông?
Thằng nhóc phục vụ lớ ngớ...
Cô bạn bảo:
-Chắc nó không có thời gian xem thời sự, lướt nét.
.........
-Cho Cô một ly cafe sữa đá.
Mấy ngày nay mỗi sáng thiếu ly cafe đen, cái loại cafe mà anh xã mua cafe hạt, tự rang và tự xay...cũng thấy nhớ. Thôi thì, thêm chút sữa, thêm tí đá...độ độc của cafe nếu có cũng sẽ bớt đi.
Ba đứa cùng tổ trong những năm PTTH. Một đứa ở TB, hai đứa ở TP nên cũng dễ gặp nhau.
.......
-Alo, C hử? Ba đứa tớ đang ngồi ở quán đây...
.......
-Ước gì mình bay vô được hén!
......
Có một thời sân trường đầy bụi cát, mái ngói rêu phong...Vậy mà ngót nghét đã gần 40 năm. Còn có những lần ngồi bên nhau như thế này cũng thấy bình yên...
Một nơi...có những lần nàng nghĩ về...thanh xuân, kỷ niệm, ký ức...
Ừ! Thì chỉ để nhớ..
Hẹn nhau sáng mai lên Q10 thăm cậu bạn cùng lớp ngày xưa. Trưa mai kiếm quán ăn món QN...là lá la...
Về nhà, khoảng 30' sau nàng gọi điện cho cô bạn...
.........
Bạn của bé Tr cười...
-Ngoại Bo huỷ show ngày mai
......
Cuộc đời này, không phải hẹn, là ta có thể gặp nhau. Ừ! thì đôi khi cũng lỡ hẹn...Thì ta cứ hẹn...Thế thôi!
CỨ TƯỞNG...!!!
Cứ tưởng tuổi nhiều là biết nhiều thứ là làm được tất tần tật những việc...
Cứ tưởng dày dạn kinh nghiệm, nhất là kinh nghiệm đã từng nuôi hai đứa nhóc, thì chăm được hắn vào ban đêm sẽ dễ dàng...
Hắn là con bé 32 tháng tuổi, ăn ngoan, chóng lớn, biết đủ thứ, có điều...chưa bao giờ xa mẹ trong đêm...
Ngày sinh hắn, bà Ngoại chỉ có việc bám lấy bệnh viện mấy ngày, rồi đưa mẹ con hắn về XM...
Bi chừ sinh Bi, bà Ngoại đa hệ, cơm nước, ra vào bệnh viện...và chủ yếu là lo cho hắn..vào ban đêm. Ban ngày thì hắn nhảy nhót, lót tót theo mọi người vui chơi...
*Đêm thứ nhất. Ba hắn và cậu hắn trực bệnh viện. Hắn chơi đến 22h... hắn bắt đầu nhớ mẹ, nhớ ba. Hắn khóc, nhưng chỉ gọi là khóc nhè... Thương hắn...Hai ông bà già vật vã với hắn đến hơn 2h sáng...
Hôm sau vào bệnh viện, gần 21h, hắn vẫn vui vẻ về...
*Đêm thứ hai. Chỉ có Ba hắn ở bệnh viện với mẹ con nhà Bi...Sau khi hắn chạy vào phòng cậu, nghe cậu đàn hát...Cậu bế hắn đến võng, ru hắn ngủ dễ dàng, chẳng giống như ông bà ngoại đêm qua...Xong việc, cậu trả hắn cho bà ngoại...Nhưng... Vừa sang ngày mới, hắn giật mình dậy và khóc to...Hình như hắn sợ hãi điều gì đó...Vừa khóc, vừa "Bo mơ, Bo mệt...". Cậu bế, cậu ru, cậu dỗ...Bà Ngoại botay. Cậu hắn bảo: "Để con lo cho Bo...". 10' sau hắn mới nín khóc...
Cậu hắn nằm trên ghế lười, hắn ngủ trên võng, mắt cậu hắn nhắm lại, nhưng tay thì cứ đong đưa..Thương cả hai cậu cháu.... Đêm trôi qua, ngày mới lại đến....Hắn thức dậy, vui chơi, như chưa hề có trận khóc nức nở trong đêm...
Ừ! Thì cuộc đời này...cứ tưởng...!!! Cứ tưởng ta sẽ làm được mọi thứ, vậy mà dỗ một đứa nhỏ trong đêm cũng không xong...hi...hi...
CUỘC SỐNG...!!!
@Bạn 1:
...."Mình thấy cuộc đời như một bi hài kịch. Có một số người họ đóng được nhiều vai..."
Nàng bảo: "Đôi khi mình cũng đóng nhiều vai đó chứ...chỉ là không đóng vai ác...Đó là những lúc dấu cảm xúc của mình với xung quanh...".
......
@Bạn 2:
Bên khung tin nhắn...
-Chị!
.....
Là em! Người đàn bà còn trẻ...Biết nhau đã rất lâu trên thế giới hư hư thật thật này. Vẫn rất xinh, và rất tươi, hình đại diện cũng như những bức ảnh trên trang của em. Một công việc ổn định, một gia đình, một đứa con trai...
....
"Đôi khi mình cũng đóng nhiều vai đó chứ...chỉ là không đóng vai ác...Đó là những lúc dấu cảm xúc của mình với xung quanh...".
Ừ! Có thể như vậy. Nàng biết phía bên kia bàn phím, những giọt nước mắt của người đàn bà, có lẽ khi không còn bận bịu với công việc là những khoảnh khắc sống rất thật với lòng mình...sau những phút giây ..."Em vẫn đang cố gắng để che giấu cảm xúc vỡ vụn của mình....".
Ừ! Em... đã từng phải đóng vai người đàn bà mạnh mẽ...
Nàng muốn ôm người đàn bà ấy...Nhưng không thể...!
........
Đàn bà, người luôn níu giữ hạnh phúc của gia đình mình, nhưng đến một lúc nào đó họ buông tay...Đành vậy!
Nàng hiểu cảm giác của người đàn bà ấy...Bởi nàng đã từng chứng kiến nỗi đau của một người mà nàng rất thương...Trước toà, em gái nàng mạnh mẽ lắm, quyết giữ lấy quyền nuôi con, nhưng khi bước ra khỏi phòng, em gục lên vai nàng...và khóc. Nàng biết, em khóc không phải vì muốn giữ một gia đình mà là ...em buồn, em đau giống như người đàn bà ấy...
"Em chỉ buồn vì đáng lẽ ra mình phải được hạnh phúc. Vì em đã luôn cố gắng từng ngày..."...
.....
-Em chỉ muốn khóc với chị một chút...
-Nếu muốn khóc, em cứ khóc đi, nước mắt thường làm người ta nhẹ lòng...Chỉ sợ, đến một lúc nào đó, nước mắt cứ chảy ngược vào trong...!
Cuộc sống vợ chồng là duyên và nợ...Vì duyên nên gặp gỡ, vì nợ nên sống bên nhau...Thôi thì, xa nhau, phải chăng là hết nợ...???
......
Nàng nhớ, cũng hơi lâu lâu...Cô đồng nghiệp trẻ...sau bao cố gắng...đã:
-Cô ơi, em đến toà...
Nàng đưa bờ vai cho cô đồng nghiệp trẻ tựa vào...Những giọt nước mắt...
......
Em gái nàng, cô đồng nghiệp trẻ của nàng...bước đi trên những nỗi buồn...Và sau tất cả mọi điều...là những bình yên!
......
-Từ từ rồi mọi thứ sẽ ổn, quan trọng là em phải giữ gìn sức khoẻ, để làm chỗ dựa cho thằng nhóc...
Nàng gởi đi những con chữ...

CÓ BAO LÂU...!!!
Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ...Ngoài kia nắng vẫn lên, gió vẫn thổi...Mà có bao giờ em quay ngược được thời gian???. Thì sao, em không yêu thêm những giọt sương buổi sớm, không chắt chiu thêm những con nắng cuối ngày....
@@@Chợt nhớ đến pic này đã lưu trong thư viện ảnh, khi nhận tin nhắn của một người bạn kể về một người đàn ông tự mình tìm cách để ra đi về bên kia thế giới...!
..........
Một số người có những lúc bế tắc, chỉ muốn kết liễu cuộc đời...!
...........
Mình đọc cũng đã rất lâu...Một chuyên gia tâm lý viết.."Thời gian dẫn đến kết cuộc không mong muốn đó, chỉ trong tích tắc, chỉ tính bằng giây. Bạn phải thoát ngay những tích tắc đó..bằng cách phải rời ngay vị trí, bước ra ngoài và hít thở vài hơi sâu.." (nội dung là như vậy..câu cú có thể khác).
.......
Biết bao nhiêu người đang phải chống chọi với căn bệnh định mệnh, có những người phải giật gấu vá vai, có những mảnh đời bất hạnh...nhưng họ vẫn cố nương theo cuộc sống đó thôi...
.....
Cuối cùng...nhà lầu, xe hơi, giàu sang và địa vị...cũng không thể níu kéo một ai đó rong chơi trên cõi tạm này...!
......
"Nếu đã biết trăm năm là hữu hạn, thì cớ sao ta không sống thật sâu???"

NGẪM...!!!
Đôi khi ngẫm lại, thấy mình của một thời chẳng giống ai...Không muốn thay đổi, cứ giữ hoài những thói quen từ ngày con gái cho đến lúc gần già...Và...cất giữ những điều rất cũ....!
Chỉ việc cái tóc, một góc rất nhỏ của con người...Thiên hạ thay đổi cho hợp với mode, cắt, uốn, ép, duỗi, thay màu...Nàng thì...cũng một thời tóc dài tung bay trong gió, cũng một thời tóc xoã ngang lưng. Rồi cũng thật đơn giản, chợt thấy những ngọn tóc so le, chỉ cần bấm lại cho ngay hàng...
Cho đến một ngày, người đàn bà thấy mình không còn trẻ, tóc buông dài không còn thích hợp...Tóc ngắn hơn và buộc cao..."Tóc buộc đuôi gà...". Đó là ngày nàng bước vào tuổi 40...Và cứ thế cho đến bây giờ. Thỉnh thoảng, những lúc muốn lên hình, nàng mới thả tóc, tóc chỉ còn ngang vai... Mà lạ thật, cả một hộp kẹp tóc xinh đẹp...(học sinh thường tặng cô), nàng chỉ dùng mỗi kẹp vài ba lần để các nhỏ thấy ..."cô đã sử dụng quà...". Rồi cất.
Dây buộc tóc bằng nhung, chỉ hai màu: tím hoặc đen...là loại của nàng...Chỉ thế...!
Rồi...ti toe theo lớp trẻ, nhuộm...Nhưng không phải vàng mơ óng ánh...mà để chỉ phủ màu sương...Nhưng vẫn buộc cao...!
Ừ! Một ngày, chợt nhận ra rằng...mình là một người đàn bà không hề giống đa số những người đàn bà...đã quên thay đổi kiểu tóc trong một thời gian quá lâu... Mà cũng chẳng phải là "quên thay đổi"....chỉ là muốn giữ những gì mình thích, thế thôi.!
Biết đâu, rồi sẽ có ngày, lại thích tóc không còn đủ dài để buộc.

NÓ...!!!
Nó là người đàn bà như nàng, bạn với nhau từ lâu, từ thời sinh viên cho đến bây giờ...Nó cũng đã về thị trấn nhỏ chơi với nàng đôi ba lần...Thi thoảng lên Sì phố nàng ghé nhà nó...cùng nó đến nhà cô bạn ở PN để tụ tập...Vì ngoài nàng và nó, thì lớp A ngày ấy còn có 4 bạn nữ đã định cư ở SG như nó....
Ngày còn ở Quy nhơn, nó là một cô gái tóc dài, da trắng, dáng mi nhon...Khi nàng còn mang đầy mùi ruộng lúa thì nó đã biết một chút môi son, một chút má hồng...Biển Quy nhơn, những chiều lộng gió, những sáng tinh mơ...nó dịu dàng ...áo tắm ôm gọn thân hình mảnh mai...
Ngày nàng xuôi Nam...
Nó cũng rời QN. Theo chồng vào SG dạy toán cấp II, rồi dạy tin...Và hình như nó là đứa con gái duy nhất trong lớp Toán A ngày ấy có được bằng thạc sĩ khi đã ngấp nghé tuổi 50...Lại tiếp tục làm nhà giáo...
Nó có một gia đình có đủ gái trai, đang sống ở một thành phố lớn...Như thế cũng được rồi...
...........
Nàng tìm đến nhà nó trong một buổi trưa vội vã, giữa cái nắng SG đầy những khói xe...cách đây gần 7 năm.
Nó bệnh.
Một căn bệnh nhớ nhớ quên quên, bệnh sợ ra ngoài, bệnh sợ người không quen, bệnh không ngủ được...Đối diện với nó, nàng nghe xót xa, khi ánh mắt nó lơ đãng...Ra về nàng mang theo một khuôn mặt mệt mỏi của nó...
Nàng nhớ một lần nó tâm sự...chuyện gia đình...
-Chuyện gì không chắc chắn thì đừng nghĩ đến chi cho nhọc lòng... Nàng chỉ nói với nó như vậy...!
.......
Những ngày gần cuối tháng Tư, nàng gọi điện cho nó, một lần, hai lần..,rồi nhiều lần, điện thoại reo, nhưng nó không hề bắt máy...Cả ngày cũng không thấy nó gọi lại...Hôm sau nàng tiếp tục gọi...vẫn thế. Nàng linh cảm một điều...Cuộc gọi tiếp theo, anh xã nó nghe máy...
......
Nó tự phàn nàn nó, từ sau cái ngày nó về họp khoa...
Nàng cười qua điện thoại với anh xã nó...
-Thời gian vốn tàn nhẫn với phụ nữ mà anh...
Nó so sánh nó với bạn bè xưa, về mọi thứ...Rồi lại stress, lại trầm cảm...
Muốn nói với nó nhiều điều, nhưng không thể được, bởi: nó sợ nghe điện thoại...Mà nàng thì đang làm "Osin cấp cao" cho một bà mẹ bỉm sữa và hai nhóc cách nhau hơn 30 tháng...nên rất bận.
............
Nàng là đứa con gái biến mất trong mắt bạn bè sau khi rời trường SP vài ba năm...Ngao du miền tận cùng tổ quốc, với biết bao nhiêu thứ nặng lòng...Rồi về miền ĐNB làm cô giáo trường làng...cho đến ngày cầm sổ...So với nó, thì nàng còn nhọc nhằn hơn nhiều.
Đôi khi nó nói với nàng, ...hay...sướng thế! Nhưng nó đâu có biết rằng, mỗi đứa đều có một mối lo toan, một nỗi buồn riêng, nhưng những bước chân thì không thể dừng lại.
.......
-T ơi! Tao đi chơi nhiều...nhưng cũng buồn lắm...
Ừ! Nàng hiểu, khi trước đó nàng đã nhận tin nhắn của cô bạn (cô bạn mà nó đã nhắc đến...)
Không biết nó còn nhớ một lần trên taxi đi SNN, cô bạn xinh gái nhất nhóm, chợt thốt lên..
-Ê! Tụi bây có bao giờ nghĩ đến cái chết chưa? Tao thì có rồi đó...!
.......
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ???
......
-Mi đang ở SG phải không? C vào, tụ tập đi...
Điện thoại của cô bạn ở PN...
......
Nó thì bệnh, nàng đang bận bịu..Tiếc thật!
.......
Chỉ mong nó mau khoẻ...!