CHUYỆN Ở PHÒNG TẬP...!!!
- Sao lâu nay cô không đi tập...?
- Có chuyện gì mà chị nghỉ lâu thế...?
- Ủa! Mấy lâu nay đi đâu vậy...?
.....
Nàng là người kiên nhẫn trong việc luyện tập...Nàng chỉ vắng mặt ở phòng tập những khi đau ốm hoặc khi có chuyện cần thiết...mà thôi.
......
Bắt đầu đi bộ sau 20h từ trước năm 2000, cho đến khi đau gót chân thì hành trình đi bộ thất thường...
......
Cách đây 5 năm, cả nhóm đến tham quan phòng GYM, có một cô bạn tập cùng nàng khoảng 3 tháng, rồi không sắp xếp được thời gian...Chỉ còn nàng, cứ hơn 5h sáng có mặt ở phòng tập, 6h ghé chợ...rồi về đi làm...
Khi cầm sổ....nàng cho phép mình đến phòng tập không cần theo thời gian quy định như trước...Bởi không phải... "tỉ phú thời gian" thì cũng "triệu phú thời gian..." rồi...
.....
Chuyện nàng muốn kể, không phải là chuyện nàng muốn giữ cái eo, hay là chuyện nàng siêng năng...Mà là...Chuyện của hai chị em...
- Lính mới đó cô....
Người đàn bà to khoẻ vừa hướng dẫn một người đàn bà khác sử dụng máy massage eo bụng... lên tiếng khi nàng đến máy bên cạnh...
- Chị của chị phải không?
Nàng hỏi, khi thấy người mới đến tập... có vẻ già...hơi chậm chạp...
- Không! Em của tui đó cô. Nó 58, thua tui 2 tuổi. Nó bị tai biến nhẹ...
.......
Nàng lân la hỏi chuyện người đàn bà mới...
- Chị có con cái gì không?
- Có, nhưng chúng nó đi làm cả...Hai cái chân tui hơi yếu cô à...
.....
Nếu mới nhìn qua, thì chắc có nhiều người sẽ không phát hiện ra người đối diện với mình đã trãi qua một đợt tai biến...
- Đến đây, bước lên nè...Số này là nhỏ nhất, máy sẽ rung nhè nhẹ...
.......
Người đàn bà chị đưa người đàn bà em đến máy rung, rồi lên máy đi bộ, vừa đi, vừa nhìn người đàn bà em...
.......
- Nó đi bộ không được nhiều, tui chở nó đến đây, tập nhè nhẹ...cho nó đỡ buồn, với lại nghe người ta bảo...thường xuyên tập sẽ đỡ bệnh...
- Qua đây, để bàn chân như thế này nè....
- Hôm nay tập sơ sơ như vậy thôi, nghỉ đi...
......
Người đàn bà chị.., da không trắng, dáng không minhon, câu chữ không trau chuốt...nét mặt không như hoa hậu...Nhưng sao...nàng thấy người đàn bà ấy đẹp lạ lùng...
Hai chị em...và những phút giây nơi phòng tập...như chuyện cổ tích giữa đời thường...
....
Ừ! Cuộc sống vốn vô thường...Hãy yêu thương nhau khi còn có thể...Hãy nhìn nhau bằng "đôi mắt thương"...thật "thương"...
- Sao lâu nay cô không đi tập...?
- Có chuyện gì mà chị nghỉ lâu thế...?
- Ủa! Mấy lâu nay đi đâu vậy...?
.....
Nàng là người kiên nhẫn trong việc luyện tập...Nàng chỉ vắng mặt ở phòng tập những khi đau ốm hoặc khi có chuyện cần thiết...mà thôi.
......
Bắt đầu đi bộ sau 20h từ trước năm 2000, cho đến khi đau gót chân thì hành trình đi bộ thất thường...
......
Cách đây 5 năm, cả nhóm đến tham quan phòng GYM, có một cô bạn tập cùng nàng khoảng 3 tháng, rồi không sắp xếp được thời gian...Chỉ còn nàng, cứ hơn 5h sáng có mặt ở phòng tập, 6h ghé chợ...rồi về đi làm...
Khi cầm sổ....nàng cho phép mình đến phòng tập không cần theo thời gian quy định như trước...Bởi không phải... "tỉ phú thời gian" thì cũng "triệu phú thời gian..." rồi...
.....
Chuyện nàng muốn kể, không phải là chuyện nàng muốn giữ cái eo, hay là chuyện nàng siêng năng...Mà là...Chuyện của hai chị em...
- Lính mới đó cô....
Người đàn bà to khoẻ vừa hướng dẫn một người đàn bà khác sử dụng máy massage eo bụng... lên tiếng khi nàng đến máy bên cạnh...
- Chị của chị phải không?
Nàng hỏi, khi thấy người mới đến tập... có vẻ già...hơi chậm chạp...
- Không! Em của tui đó cô. Nó 58, thua tui 2 tuổi. Nó bị tai biến nhẹ...
.......
Nàng lân la hỏi chuyện người đàn bà mới...
- Chị có con cái gì không?
- Có, nhưng chúng nó đi làm cả...Hai cái chân tui hơi yếu cô à...
.....
Nếu mới nhìn qua, thì chắc có nhiều người sẽ không phát hiện ra người đối diện với mình đã trãi qua một đợt tai biến...
- Đến đây, bước lên nè...Số này là nhỏ nhất, máy sẽ rung nhè nhẹ...
.......
Người đàn bà chị đưa người đàn bà em đến máy rung, rồi lên máy đi bộ, vừa đi, vừa nhìn người đàn bà em...
.......
- Nó đi bộ không được nhiều, tui chở nó đến đây, tập nhè nhẹ...cho nó đỡ buồn, với lại nghe người ta bảo...thường xuyên tập sẽ đỡ bệnh...
- Qua đây, để bàn chân như thế này nè....
- Hôm nay tập sơ sơ như vậy thôi, nghỉ đi...
......
Người đàn bà chị.., da không trắng, dáng không minhon, câu chữ không trau chuốt...nét mặt không như hoa hậu...Nhưng sao...nàng thấy người đàn bà ấy đẹp lạ lùng...
Hai chị em...và những phút giây nơi phòng tập...như chuyện cổ tích giữa đời thường...
....
Ừ! Cuộc sống vốn vô thường...Hãy yêu thương nhau khi còn có thể...Hãy nhìn nhau bằng "đôi mắt thương"...thật "thương"...
****
MỘT
HÔM...!!!
@@@Một hôm... Hai mẹ con lững thững xuống siêu thị...Những câu chuyện linh tinh...Rồi tự dưng nó hỏi...
- Mẹ ơi! Hình như ai cũng nghĩ cho người khác trước khi nghĩ đến mình, phải không Mẹ?
................
Yên lặng vài phút...rồi...
- Ừ! Hình như vậy đó con...
.....................
@@@Trong cái lạnh mơ hồ của những ngày đầu đông, hãy đặt vào tay nhau những nụ hoa nhỏ bé, dẫu chỉ là những đoá Vô Thường...để thấy lòng thêm một chút ấm áp....
****
@@@Một hôm... Hai mẹ con lững thững xuống siêu thị...Những câu chuyện linh tinh...Rồi tự dưng nó hỏi...
- Mẹ ơi! Hình như ai cũng nghĩ cho người khác trước khi nghĩ đến mình, phải không Mẹ?
................
Yên lặng vài phút...rồi...
- Ừ! Hình như vậy đó con...
.....................
@@@Trong cái lạnh mơ hồ của những ngày đầu đông, hãy đặt vào tay nhau những nụ hoa nhỏ bé, dẫu chỉ là những đoá Vô Thường...để thấy lòng thêm một chút ấm áp....
****
19/11 nó đến, mang cho cô một giỏ Phong lan. Những nụ hoa nho nhỏ tim tím...
Nó về dạy hợp đồng trường cô... vào những tháng cuối của năm học...2014-2015.
Cô nhớ nhất là những tin nhắn của nó trong những ngày nó buồn...Kinh
nghiệm và bản lĩnh chưa đủ để nó đối diện với thực tế...Cô chỉ biết động viên nó...Bảo nó sắp xếp thời gian dự giờ các thầy cô khác để học hỏi...
Và có lẽ: "Ngày xưa các thầy cô mới ra trường cũng vậy...Đừng buồn..." là câu nói của cô có giá trị nhất với nó...Cô nghĩ thế! (mà thật ra những ngày cô bắt đầu cầm phấn, thì cô chưa bắt gặp những cảm xúc buồn như nó...).
Nó lại hợp đồng trường khác...Rồi thi...thi...
Nó thường ghé cô để mượn những sách phục vụ cho những tiết thi thực hành...Mượn rồi trả...rồi mượn...
........
Một chiều..."Cô ơi! con đậu rồi..."...
Cô nhắn.."Ghé đây cô dẫn đi cafe...".
.....
Nó về trường mới...những ngày đầu nó bảo: "Tạm ổn...cô ơi!..."
Hôm nay nó kể về trường lớp, về học sinh của nó...Cô thấy trong mắt nó tràn đầy những niềm vui...
......
Chân cứng đá mềm. Cô chúc nó thành công trên con đường nó đang bước...
****
NGHỀ DẠY HỌC...!!!
.........
Những đứa con lớn lên...tự chọn lựa hướng đi cho mình...Món quà lớn nhất mà con cái dành cho Bố Mẹ...là ngày Bố Mẹ dự lễ tốt nghiệp của các con...!
......
Vậy là thằng nhóc đã chọn cái nghề của Bố Mẹ cho những ngày tháng tiếp theo...Ra trường thằng nhóc vừa làm ở công ty, vừa làm thầy giáo...Rồi khi đi học CH, thằng nhóc chọn dạy học làm nghề tay phải... sau gần một năm nhận bằng...Vừa đi dạy và vừa đi học tiếp...
.............
Hôm 18/11....Thằng nhóc nhắn về: "Sáng nay con đi làm lễ 20/11...".
Lần đầu tiên thằng nhóc dự 20/11 với tư cách một giáo viên... Và bao giờ cũng vậy, khi có gì vui...Mẹ là người thằng nhóc báo tin đầu tiên...
.......
Đương nhiên, Mẹ thích thằng nhóc đi dạy...Thằng nhóc cũng biết điều đó...Khi đứng trước học sinh, dù là những em rất nhỏ, dù là những khuôn mặt thơ ngây, hay những em vừa tuổi mới lớn hoặc là những cô cậu sinh viên...thì bao giờ...hầu hết những người giáo viên đều bắt buộc "mình luôn nhìn lại chính mình...", để sống tốt hơn...
....
Dẫu là mùa Hiến Chương Nhà Giáo hoặc bất kỳ tháng ngày nào...Mẹ luôn mong thằng nhóc của Mẹ vững tin mà bước tiếp trên con đường đã chọn...!!!
.........
Những đứa con lớn lên...tự chọn lựa hướng đi cho mình...Món quà lớn nhất mà con cái dành cho Bố Mẹ...là ngày Bố Mẹ dự lễ tốt nghiệp của các con...!
......
Vậy là thằng nhóc đã chọn cái nghề của Bố Mẹ cho những ngày tháng tiếp theo...Ra trường thằng nhóc vừa làm ở công ty, vừa làm thầy giáo...Rồi khi đi học CH, thằng nhóc chọn dạy học làm nghề tay phải... sau gần một năm nhận bằng...Vừa đi dạy và vừa đi học tiếp...
.............
Hôm 18/11....Thằng nhóc nhắn về: "Sáng nay con đi làm lễ 20/11...".
Lần đầu tiên thằng nhóc dự 20/11 với tư cách một giáo viên... Và bao giờ cũng vậy, khi có gì vui...Mẹ là người thằng nhóc báo tin đầu tiên...
.......
Đương nhiên, Mẹ thích thằng nhóc đi dạy...Thằng nhóc cũng biết điều đó...Khi đứng trước học sinh, dù là những em rất nhỏ, dù là những khuôn mặt thơ ngây, hay những em vừa tuổi mới lớn hoặc là những cô cậu sinh viên...thì bao giờ...hầu hết những người giáo viên đều bắt buộc "mình luôn nhìn lại chính mình...", để sống tốt hơn...
....
Dẫu là mùa Hiến Chương Nhà Giáo hoặc bất kỳ tháng ngày nào...Mẹ luôn mong thằng nhóc của Mẹ vững tin mà bước tiếp trên con đường đã chọn...!!!