Thứ Ba, 21 tháng 11, 2017

LINH TINH...!!!

CHUYỆN Ở PHÒNG TẬP...!!!
- Sao lâu nay cô không đi tập...?
- Có chuyện gì mà chị nghỉ lâu thế...?
- Ủa! Mấy lâu nay đi đâu vậy...?
.....
Nàng là người kiên nhẫn trong việc luyện tập...Nàng chỉ vắng mặt ở phòng tập những khi đau ốm hoặc khi có chuyện cần thiết...mà thôi.
......
Bắt đầu đi bộ sau 20h từ trước năm 2000, cho đến khi đau gót chân thì hành trình đi bộ thất thường...
......
Cách đây 5 năm, cả nhóm đến tham quan phòng GYM, có một cô bạn tập cùng nàng khoảng 3 tháng, rồi không sắp xếp được thời gian...Chỉ còn nàng, cứ hơn 5h sáng có mặt ở phòng tập, 6h ghé chợ...rồi về đi làm...
Khi cầm sổ....nàng cho phép mình đến phòng tập không cần theo thời gian quy định như trước...Bởi không phải... "tỉ phú thời gian" thì cũng "triệu phú thời gian..." rồi...
.....
Chuyện nàng muốn kể, không phải là chuyện nàng muốn giữ cái eo, hay là chuyện nàng siêng năng...Mà là...Chuyện của hai chị em...

- Lính mới đó cô....
Người đàn bà to khoẻ vừa hướng dẫn một người đàn bà khác sử dụng máy massage eo bụng... lên tiếng khi nàng đến máy bên cạnh...
- Chị của chị phải không?
Nàng hỏi, khi thấy người mới đến tập... có vẻ già...hơi chậm chạp...
- Không! Em của tui đó cô. Nó 58, thua tui 2 tuổi. Nó bị tai biến nhẹ...
.......
Nàng lân la hỏi chuyện người đàn bà mới...
- Chị có con cái gì không?
- Có, nhưng chúng nó đi làm cả...Hai cái chân tui hơi yếu cô à...
.....
Nếu mới nhìn qua, thì chắc có nhiều người sẽ không phát hiện ra người đối diện với mình đã trãi qua một đợt tai biến...
- Đến đây, bước lên nè...Số này là nhỏ nhất, máy sẽ rung nhè nhẹ...
.......
Người đàn bà chị đưa người đàn bà em đến máy rung, rồi lên máy đi bộ, vừa đi, vừa nhìn người đàn bà em...
.......
- Nó đi bộ không được nhiều, tui chở nó đến đây, tập nhè nhẹ...cho nó đỡ buồn, với lại nghe người ta bảo...thường xuyên tập sẽ đỡ bệnh...
- Qua đây, để bàn chân như thế này nè....
- Hôm nay tập sơ sơ như vậy thôi, nghỉ đi...
......
Người đàn bà chị.., da không trắng, dáng không minhon, câu chữ không trau chuốt...nét mặt không như hoa hậu...Nhưng sao...nàng thấy người đàn bà ấy đẹp lạ lùng...
Hai chị em...và những phút giây nơi phòng tập...như chuyện cổ tích giữa đời thường...
....
Ừ! Cuộc sống vốn vô thường...Hãy yêu thương nhau khi còn có thể...Hãy nhìn nhau bằng "đôi mắt thương"...thật "thương"...
****
MỘT HÔM...!!!
@@@Một hôm... Hai mẹ con lững thững xuống siêu thị...Những câu chuyện linh tinh...Rồi tự dưng nó hỏi...
- Mẹ ơi! Hình như ai cũng nghĩ cho người khác trước khi nghĩ đến mình, phải không Mẹ?
................
Yên lặng vài phút...rồi...
- Ừ! Hình như vậy đó con...
.....................
@@@Trong cái lạnh mơ hồ của những ngày đầu đông, hãy đặt vào tay nhau những nụ hoa nhỏ bé, dẫu chỉ là những đoá Vô Thường...để thấy lòng thêm một chút ấm áp....
****

CON BÉ...!!!
19/11 nó đến, mang cho cô một giỏ Phong lan. Những nụ hoa nho nhỏ tim tím...
Nó về dạy hợp đồng trường cô... vào những tháng cuối của năm học...2014-2015.
Cô nhớ nhất là những tin nhắn của nó trong những ngày nó buồn...Kinh

nghiệm và bản lĩnh chưa đủ để nó đối diện với thực tế...Cô chỉ biết động viên nó...Bảo nó sắp xếp thời gian dự giờ các thầy cô khác để học hỏi...
Và có lẽ: "Ngày xưa các thầy cô mới ra trường cũng vậy...Đừng buồn..." là câu nói của cô có giá trị nhất với nó...Cô nghĩ thế! (mà thật ra những ngày cô bắt đầu cầm phấn, thì cô chưa bắt gặp những cảm xúc buồn như nó...).
Nó lại hợp đồng trường khác...Rồi thi...thi...
Nó thường ghé cô để mượn những sách phục vụ cho những tiết thi thực hành...Mượn rồi trả...rồi mượn...
........
Một chiều..."Cô ơi! con đậu rồi..."...
Cô nhắn.."Ghé đây cô dẫn đi cafe...".
.....
Nó về trường mới...những ngày đầu nó bảo: "Tạm ổn...cô ơi!..."
Hôm nay nó kể về trường lớp, về học sinh của nó...Cô thấy trong mắt nó tràn đầy những niềm vui...
......
Chân cứng đá mềm. Cô chúc nó thành công trên con đường nó đang bước...
****
NGHỀ DẠY HỌC...!!!
.........
Những đứa con lớn lên...tự chọn lựa hướng đi cho mình...Món quà lớn nhất mà con cái dành cho Bố Mẹ...là ngày Bố Mẹ dự lễ tốt nghiệp của các con...!
......
Vậy là thằng nhóc đã chọn cái nghề của Bố Mẹ cho những ngày tháng tiếp theo...Ra trường thằng nhóc vừa làm ở công ty, vừa làm thầy giáo...Rồi khi đi học CH, thằng nhóc chọn dạy học làm nghề tay phải... sau gần một năm nhận bằng...Vừa đi dạy và vừa đi học tiếp...
.............

Hôm 18/11....Thằng nhóc nhắn về: "Sáng nay con đi làm lễ 20/11...".
Lần đầu tiên thằng nhóc dự 20/11 với tư cách một giáo viên..
. Và bao giờ cũng vậy, khi có gì vui...Mẹ là người thằng nhóc báo tin đầu tiên...
.......
Đương nhiên, Mẹ thích thằng nhóc đi dạy...Thằng nhóc cũng biết điều đó...Khi đứng trước học sinh, dù là những em rất nhỏ, dù là những khuôn mặt thơ ngây, hay những em vừa tuổi mới lớn hoặc là những cô cậu sinh viên...thì bao giờ...hầu hết những người giáo viên đều bắt buộc "mình luôn nhìn lại chính mình...", để sống tốt hơn...
....
Dẫu là mùa Hiến Chương Nhà Giáo hoặc bất kỳ tháng ngày nào...Mẹ luôn mong thằng nhóc của Mẹ vững tin mà bước tiếp trên con đường đã chọn...!!!



Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

PHỐ...CŨ...!!!


29/10.
Cho những yêu thương một thời nhỏ dại, một thời con gái...
Mở những cánh cửa, đặt những gói bánh, thắp những nén nhang...loanh quanh nhà, loanh quanh hè...
Chiều...lang thang trên con phố...
30/10
Sáng...vẫn những bước chân...
Nhớ đến những cuộc hẹn...khi nàng trở về...Nhưng thôi...nàng sẽ mở danh bạ...và sẽ alo...vào một lúc nào đó...
............
Ừ! Rồi xong công việc...chuyến bay sẽ đưa về nàng nơi ấy...Tiếp tục những tháng ngày...
.........
Những ngày... hình như không phải thu, hình như cũng chẳng phải đông về...Cũng không phải heo may se sắt, và cũng không hề lê thê mưa gió...Chỉ những cảm giác...mà nàng muốn tìm những ngôn từ để diễn tả, nhưng nàng lại không thể tìm được những con chữ...
......
Đêm....mưa....
31/10.
Sáng!
Áp thấp nhiệt đới...
Đêm trong giấc ngủ chập chờn...với những tiếng mưa rơi...Một vùng ký ức quay về...Hơn 30 năm về trước. Con đường đến trường lầy lội. Lại nhớ cô bạn cùng xăn quần, xách dép... cùng nàng vội vã cho kịp giờ vào học...(nhưng mà nàng cũng vô tâm, bởi lâu lắm rồi, mỗi lần trở về với mẹ, nàng lại cứ đi trên con đường mới...). Chiều qua, nàng ngang một đoạn đường...đoạn đường mà nàng đã từng đến cơ quan trong 3 năm đầu làm cô giáo...Vẫn thế, vẫn đoạn đường ấy...nhưng không phải những bánh xe đạp cứ lăn lăn, mà...lặng yên nhìn cái cần gạt nước và nghĩ đến cuộc đời...
(Lạ lùng, đang nhớ về cô bạn một thời phổ thông, thì hắn lại gọi điện cho nàng...ngày mai hắn tái khám...Thương hắn thật nhiều...)
......
Chiều!
Nàng trở về khi Quảng Ngãi vào đông...
"Gom nhặt heo may vá víu chiều thu cuối...Hoang hoải mùa nhớ sắc tím hoàng hôn...Đâu nắng vàng thu xa vắng chiều xưa ấy, mùa đã đi qua xót xa người ở lại...". Nàng nhớ đến bài hát của Th L...
Hôm nay không có nắng vàng thu xa vắng, cũng chẳng tìm đâu sắc tím hoàng hôn...Chỉ thấy mưa rơi...mưa rơi...!!!
......
1/11.
Một ngày đầu đông...có lẽ vậy... Nàng viết cho riêng mình, cho những yêu

thương vẫn còn đâu đó... Dẫu cho khi ngoái lại nhìn thì tất cả đã xa thật xa rồi...Nàng- Người đàn bà thật lạ.. Người đàn bà "xuân đã qua nhưng đông chưa đến", vẫn lang thang qua những vùng rất cũ, và lại mang theo những điều rất mới...
Một ngày đầu đông... Ừ! Một ngày đầu đông... Có một người đàn bà vẫn nhìn cuộc đời bằng "đôi mắt thương"....
.........
"Tháng 11 cố chấp, không quên được, giữ mãi cái lạnh cuối thu mơ hồ của Tháng 10, rồi nuôi lớn trong lòng thành cả một mùa đông thật dài...
Tháng 11 hiểu tháng Tháng 10 nhất, nhưng kẻ
hiểu và nặng lòng với Tháng 11 nhất lại là Tháng 12..." Nàng ghé vào trang Cuộc Sống Nhìn Từ Ô Cửa Thiền và đọc
được những dòng này...
Nhưng nàng nghĩ..."Tháng 11 hiểu tháng 10 nhất...Tháng 9 cũng hiểu tháng 10, nhưng tháng 9 đã đi qua..."....
Ừ! Thì cuối thu...những nét đẹp thật nao lòng...Người ta thường chòng chành giữa đôi bờ quên nhớ...Nhưng rồi đông vẫn cứ sang...Trong cái lạnh của mùa...thì sự ấm áp đâu thể đến từ những ngọn gió ngoài kia...Mà những ngọn nến được thắp lên trong sâu thẳm tâm hồn....!!!
Thật đó...!!!


LƯU...!!!

THÁNG CHÍN...!!!
Mi... của những ngày tháng Chín...Mùa thu...Những chiều ngược gió, những lọn tóc rối tung...Những cảm xúc đi hoang, theo từng góc phố...Một thời con gái, phấn son chỉ thay bằng hương lúa cỏ cây...Vậy mà mùa thu vẫn cứ ngọt ngào trong từng chiếc lá...Là những tháng Chín đã xa...thật xa...!!!
Mi...của những ngày tháng Chín...Những ngày tháng Chín cách đây 31 năm...Có lẽ không phải là duyên may, có lẽ cũng chẳng là số phận...Mà chỉ là một sự lựa chọn...Có những sự lựa chọn mà chỉ có riêng Mi mới hiểu vì sao...! Để rồi có những ngày Mi chẳng biết cuộc đời sẽ về đâu?
Những ngày tháng Chín năm ấy thật buồn...Trời thu man mác...Mi đã mang theo một thời con gái với những điều rất riêng...! Chuyến xe đã đưa Mi ra đi...!
Vậy mà quay đi ngoảnh lại...
"Chiều hôm thức dậy
Ngồi ôm tóc dài
Chập chờn lau trắng trong tay...".
...........
Và bây giờ, cũng những ngày tháng Chín...!!!
Mi chợt thấy rằng..."Đời vẫn bình yên...", dẫu ngoài kia còn nhiều giông gió...!!!
@@@@@@@@@
29/9/2016
MÙA THU RẤT XA..!!!
Có một mùa thu rất xa, nhưng chưa bao giờ là xưa cũ...Cô biết thế, và mãi sẽ như thế...
Cô ra đi trong một ngày lưng chừng thu, khi năm học mới đang bắt đầu...Sau lưng cô là kỷ niệm, là những ngày êm đềm của một thời con gái, là những yêu thương mà cô mang theo trong cuộc hành trình...Gần 30 năm, cũng những ngày tháng 9 như thế này, nắng nhạt nhòa, mưa lưa thưa, lá vàng bay bay trước gió... Chuyến xe đưa cô theo chồng về xứ lạ...Cô tập quen dần với những chiều không còn lang thang trên phố...cô tập quên đi những ly cafe trong từng quán nhỏ...Cô như một loài chim di đi về phương nam trong mùa giông bão...
Cũng một mùa thu, cô rời miền sông nước...Và cô chọn một vùng quê nơi miền đông nam bộ dừng bước lãng du....
Những mùa thu đi qua, cô cũng đã lưng chừng mùa lá rụng...Thị trấn nhỏ, hiền hòa...cho cô thật nhiều quý giá, là những đứa con, là cuộc sống gia đình, là bạn bè, là công việc...Vậy mà bất chợt cô cứ nghe đâu đây tiếng vọng về của một mùa xưa cũ...!!!
@@@@@@@@@@@@@
Tháng 9/2013...
CHO NHỮNG MÙA THU...!!!
Nơi này...mùa thu không có lá vàng rơi...
Mưa rất nhẹ...trong đêm rơi tí tách...
Nắng nhạt nhòa...mang dấu vết heo may...
Cô lại miên man đi tìm những mùa thu cũ, những ngón tay gầy guộc muốn gõ gõ những mông lung...Ngày ấy, giữa độ thu vàng, trong góc chiều lá chín, người ra đi ...không dám ngoái lại nhìn...Hành trang mang theo là những ngày làm học trò con gái, tóc xõa buông dài trong gió xôn xao...Là những chiều tập làm cô giáo...mà hàng ghế cuối cùng...thầy giáo cũ đang nghe...Là con đường đến trường...thênh thang trong nắng...Là những lúc ngược chiều gió thổi...bánh xe nào nặng trịch những vòng quay...
Ngày ấy, giữa độ thu vàng, những bước chân lạ lẫm, sông nước miền Tây, bồng bềnh những lục bình tím ngát...Vậy mà ...đã biết bao độ thu vàng như thế!!! Những mùa thu cứ lặng lẽ trôi qua, với những lo toan đời thường cứ vướng víu...Để rồi một khoảnh khắc lặng yên, cô lại nhớ về những điều đã cũ...
Nơi này vào thu khi sắc hoàng lan, sắc bằng lăng đã nhạt dần trong mắt lá...Một chút u buồn trong mưa trong nắng...Một chút khát khao đã lãng quên chầm chậm quay về...Đâu đây chiếc giỏ xe ngày cũ chở những hồn thu lang thang trong gió sang mùa...!!!
...........
****

QUÊ & PH...!!!
Con gái ốm nghén dặt dẹo...
-Mẹ ơi! Lên SG với con ít ngày...
Mẹ nhắn...
-Xin nghỉ không ăn lương, về đây mẹ chăm...
Con gái đi khám, BS cho nghỉ 3 ngày....Và công ty cho làm việc tại nhà trong mấy ngày...
.......................
Quen với nơi này...Nàng chỉ muốn buổi sáng thức dậy thấy ánh mặt trời, thấy giọt mưa rơi...
Ở quê...có những thứ mà SG nếu có cũng không thể tươi ngon...
Chỉ mươi ngàn cua đồng thì nấu được một tô canh rau tập tàng thật ngon..con bé đỡ thèm...
Đến chợ không sớm cũng không muộn sẽ chọn được những con mực tươi...đem về hấp với cần tây...con bé sẽ ăn được mấy miếng...
Mua ít con cá phèn...chỉ kho với mắm đường mà không cần gia vị, con bé cũng ăn được chén cơm...
Thèm rau muống luộc...hay rau cải rau thơm ăn sống...thì chỉ cần lên sân thượng, con bé sẽ có rau sạch đúng chuẩn...
Trái cây thì... cô đồng nghiệp nhỏ mang đến cho một mớ nhãn nhà, cô bạn hưu ghé qua cầm thêm mấy quả na nho nhỏ sau vườn chưa kịp chín...những trái bưởi không ngọt lắm của chú hàng xóm...Ngon...rất ngon vì những nghĩa tình...Đủ cho cơn ghiền bất chợt của con bé...
Con bé bảo: "Về đây con khoẻ hẳn, trên đó có những hôm con xin nghỉ nằm ở nhà, mà vẫn thấy quá mệt...". 
Chốn quê là một thị trấn nhỏ...hiền hoà...Nơi có những mùa hoa...
Chốn quê là một ngôi nhà...cũng rất nhỏ...Vậy thôi...!
Những đứa con bỏ quê lên phố...để học hành...để làm việc...Và những lúc mệt mỏi, những ngày lễ tết...những đứa con lại quay về...để nghe những bình yên...để sống trong những yêu thương của hương đồng gió nội...
Dẫu...nơi này cũng chẳng phải là nơi nàng đã sống một thời con gái...Chỉ là nơi nàng đã chọn, sau những bước chân phiêu du...!!!
****
Sáng nay "dọn dẹp" máy tính, bắt gặp một bài thơ...Hình như mình đã cop về từ một trang nào đó, từ thời còn "yahoo.blog"...Một entry được viết vào một mùa thu...Mạn phép tác giả (tác giả của trang blog, tác giả của bài thơ...), mình chép lại vào đây...Nếu tác giả có ghé vào, xin lượng thứ...
ĐI QUA MÙA THU...!!!
Hai người đi qua nhau...
Khăn gói tinh tơm dọn khỏi đời nhau sạch sẽ.
Chỉ có mùa thu bị bỏ quên ở lại.
Vàng vọt một khoảng trời vốn xanh mênh mông.
Hai người quay đôi lưng...
Xốc hành lý lên vai bước lên hai chuyến xe cuộc sống.
Bánh lăn thời gian nghiến răng kèn kẹt.
Nỗi cô đơn liệu có vô cùng?
Hai người lén nhìn nhau...
Đã quên thói quen chùi nước mắt vào vạt áo người còn lại?
Hay đã sống những ngày không còn thành thật.
Với trái tim của chính mình.
Những gì sót lại của mùa thu.
Bàn tay ai gói ghém bán cho hàng đồng nát.
Bán cả những ngày hoa mật.
Bán cả những đêm trăng sáng trong.
Hạnh phúc cố tình bị lãng quên.
Đôi mắt người xưa vội vàng cất vào ngăn kí ức.
Nhưng chạm phải một ánh nhìn cũng đủ làm nhau bật khóc.
Nên tự nhủ lòng mình...
Thôi...
Ta...
...đừng chạm vào đời nhau…!!!
****

CH EM GÁI...!!!
Chị em gái như trái cau non...ngọt ngào, thơm thảo...Trái cau non chẻ ra nhiều miếng, thêm những lá trầu têm thành những ân tình...
Chẳng biết từ bao giờ, hình như từ thuở nhỏ, nàng đã nghe..."Chị em gái như trái cau non..."....
..............
- Chào cô, cho em gởi túi này lên cho Ng...
Nàng nhớ, tuần trước con bé bảo: "Chị Ng ở gần chỗ con...".
- Em là anh rể của Ng...
- Em là chồng của L A...?
- Dạ...
........
Ng cũng là dân XM, học cùng trường, cùng khoa, nhưng trước con bé của nàng một khoá...Gia đình chồng Ng ở SG...
..........
L A gởi lên cho em gái...một hủ cà pháo muối, một hủ dưa cải muối...Nàng thấy lòng mình rưng rưng...Món quà quê!!!....
Giá trị kinh tế ư? Rất nhỏ....Nhưng...nàng thấy...cả một tấm lòng...! Chị em gái như trái cau non...Bổ năm, bổ bảy...vẫn là những miếng cau non...vừa vặn những yêu thương....chạm vừa đủ những nồng nàn...!!!
............
Xe bon bon trên con đường đầy nắng...Vẫn những bài hát đi vào lòng người...
.........
Chị em gái như trái cau non...
Từ ngày em gái út rời VT, nàng cũng rất ít khi đến thành phố biển...
Đêm qua..."Bao giờ chị lên???".
Ừ! Thì chị em gái như trái cau non...!!!
****

ĐÊM...!!!
Mưa...vừa tạnh. Khách...Là chị.
Sáng qua vừa gặp nhau ở chợ...
-Mấy ngày nay chị đi đâu mà đóng cửa hoài vậy?
-Đi SG, lên mấy nhóc chị à...
-Có mấy trái nhãn sạch, định đem ra cho chị...
.........
Chị là phụ huynh của thằng nhóc. Nó học lớp KSTN khoa XD của BKSG...Ra trường...Tìm được học bỗng toàn phần, đi học hai năm ở Nhật ...Nó rời VN cách đây hơn một tuần...
Nó ngoan, hiền, học giỏi, và không phải là con nhà giàu...!!!
Cô giáo cũ lâu lâu lại có vài lon đậu đen, một ít mè, mấy chùm nhãn...của nhà nó...
Năm ngoái, vào ngày giáp Tết, nó mang cho cô hai cái bánh chưng... Nó bảo: "Từ lúc đi học SG, tết năm nay em mới được nghỉ nhiều ngày...Hai cái bánh chưng này tự tay em gói, em tặng cô...".
.................
Đêm! Những giọt mưa tí tách, tí tách...!!!
****

Cuộc đời không đợi ai....!!!
HÒ HN MÃI CUI CÙNG EM CŨNG ĐẾN...
Hoàng Nhuận Cầm
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơi
Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi.
Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.
Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào - nếu chán - gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...
............................
@@@Thoáng đọc "Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến", người ta có thể nghĩ, ừ, bài thơ này "kết thúc có hậu", vì cuối cùng em cũng đến kia mà. Nhưng dư âm bài thơ, cách kết thúc của bài thơ lại cho ta một cảm nhận khác. Ấy là dư âm của sự lỡ làng... Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường? (Sưu tầm)
****

CM ƠN ĐỜI...!!!
Sớm mai thức dậy...quanh quẩn một vòng...Về ngôi nhà nhỏ, lăn tăn những việc...Ngoài kia phố vẫn đông...bởi đang sắp đến giờ vào lớp của 3 ngôi trường 3 cấp. Vuông sân hẹp...vừa đủ...để thấy những tấp nập bên kia đường...!!!
Sớm mai...mượn bức thư pháp của một người bạn gõ gõ những con

chữ...lòng tự nhủ lòng..."vẫn còn một ngày mới... để yêu thương..."....
Dẫu rằng có những lúc... "Chiều hôm thức dậy, ngồi ôm tóc dài...Chập chờn lau trắng trên tay..."
Sớm mai thức dậy. Một nồi nho nhỏ, bởi ông bạn cùng nhà...hình như chưa thích lấy phở thay cơm...Rồi loanh quanh ở nơi ồn ào, nơi có những người vừa quen vừa lạ, nơi có những điệu nhạc sôi động... để người đàn bà thấy những mỏi mệt...đang còn đi hoang...
Vẫn có trà và cafe, nhưng không hề giống bạn. Một tách cafe, hai ly trà...!!! 
Cũng trà, nhưng sẽ là nhiều loại trà, mỗi ngày một loại, uống cả ngày thay cho nước lọc...(bởi thằng nhóc đi đâu đó mua trà dung, trà vối, con bé thì đến cửa hàng thực dưỡng mua trà thân, trà củ sen, bạn bè thì cho một ít nấm linh chi...). 
Cafe... anh xã pha sẵn cho một ly...Thêm ít đường, nhiều đá, gởi vào tủ lạnh và nhấm nháp suốt buổi...(đôi khi cũng tự thấy mình hơi lạ...).
Cảm ơn đời...mỗi sớm mai thức dậy...dẫu nắng bên thềm hay mưa bên hiên, đôi chân vẫn muốn bước ra ngoài...là an yên...! Là hạnh phúc...!
Níu giữ những gì??? khi thanh xuân là thứ của riêng mình...nhưng có ai neo được???. Mà chỉ ngập ngừng đếm...những mùa lá thu rơi!!! 
Ừ! Chỉ cần, sớm mai thức dậy, thấy lòng nhẹ nhàng theo giọt sương đêm...Chỉ cần, hình dung những đôi mắt cười...ở đâu đó... Chỉ cần, nhìn lại quãng đường mình đã ngang qua, dẫu sỏi đá hay chông gai, hoa hồng hay thảm cỏ....thì những yêu thương vẫn còn vương vấn...Chỉ cần, những duyên gặp gỡ, đọng lại lâu dài...!!!
Cảm ơn đời…
Cảm ơn bạn…
Cảm ơn những sớm mai
Cảm ơn đời...
Cảm ơn bạn....
Cảm ơn những sớm mai...
****
ĐÀN ÔNG NH...!!!
Hắn là người đàn ông nhỏ nhất trong nhà nàng...Hắn "nhỏ", nhưng hắn đã đi làm, bạn hắn có đứa đã lấy vợ...Nhà nàng, như buổi chiều nay...gồm: nàng, mẹ nàng, anh xã nàng, gia đình nhỏ của con gái nàng và hắn...Cái đứa nhỏ tuổi nhất là bé Bo, nên hắn được nàng gọi là "người đàn ông nhỏ"...
Trưa qua hắn nhắn..."Mẹ ơi, mẹ thích gì con mua...".
Mẹ bảo: "Con lo công việc đi, mẹ chưa tìm ra cái gì để thích..."
Về nhà..."Con ngủ, tí con dậy đưa mẹ đi mua đồ nha...".
...............
"Sao mẹ không gọi con dậy..."
"Ngoài trời đang mưa, hôm khác đi cũng được mà con..."
..........
Gần tối...Quần Jean, áo sơ mi đen, giày bata... Ồ! Hắn trông cũng được đấy chứ...Cao ráo giống bố, chứ không thiếu thước như mẹ...hi..hi...!
Hắn ôm mẹ..."Con không ăn tối, con đi xem phim với Tr nha mẹ...". 
Mẹ cười và nhắc: "Con nhớ bảo bé Tr sáng CN sang đây nhé...".
........
Hắn là đứa hay ăn linh tinh ngoài đường....Nhưng hắn bảo: "Con đói quá, nếu về đến nhà mới ăn, thì con hạ đường huyết, con chết mất...". Chị hắn thì từ ngày đi làm đến chừ, luôn đem theo cơm trưa...Còn hắn thì thời sinh viên đôi khi cũng cùng cô bạn gái đem theo cơm...Đến khi ra trường, thì quên luôn cái "túi, hộp đựng cơm...". Bố hắn, chị hắn thường phàn nàn về chuyện hắn không thường xuyên ăn cơm nhà...Trong thời đại đâu đâu cũng thấy thực phẩm bẩn...thì cơm nhà là một chọn lựa tuyệt vời...Thịt, tôm, cá... là hàng nàng chọn từ thị trấn nhỏ...Rau củ thì chị hắn mua ở cửa hàng sạch, hiển nhiên là không rẻ tí nào...Và có cả những loại rau quê mà nàng gởi lên...! Những hôm hắn về trễ, rau canh hắn không ăn, chị hắn tiếc hùi hụi...!
.......
Cái tật thời sinh viên hắn chưa bỏ được...Thức khuya và dậy trễ...Mai mốt thì vợ con hắn sẽ réo, chứ nàng thì botay...Nàng chập chờn vào giấc ngủ, thì trong phòng hắn vẫn còn những tiếng đàn nho nhỏ...
..........
Sáng qua. chị hắn bảo: "con thích ăn bánh mì với chả bò...". (Con bé mua được 1kg chả bò từ ĐN...).
Nàng mua mấy ổ bánh mì..
"Con ăn bánh mì với chị nè..."
"Mẹ có nấu canh bí đao với thịt cho Ngoại, con ăn thêm 1 chén đi, chén kia phần của em Bo...".
Hắn ăn xong rồi lật đật đi làm...
Sáng nay..."Con ăn cơm đi, ăn cơm với cá hố kho nghệ, ngon lắm đó...". 
Quần áo đã chỉnh tề, nhưng hắn cũng vào bếp bới cơm ăn...
Hi...hi...có lẽ hắn sợ nàng buồn...chứ chắc là những buổi sáng khác hắn ra khỏi nhà với cái bụng trống rỗng...rồi ghé vào đâu đó...!!!
Hắn là "người đàn ông nhỏ" của nhà nàng...!!!
****
CHA, M...!!!
Ba thì đã đi xa thật xa trong một đêm định mệnh, cách đây gần 30 năm...
Mẹ bây giờ tóc trắng, nàng tóc cũng đã phù vân...Nàng vẫn là người đàn bà hạnh phúc...!
........
Mượn đoạn kết của Vũ Đình Lâm...khi viết về bài thơ của Trần Trung Đạo...
"Thoáng vậy mà đã xế hoàng hôn rồi, chẳng biết giờ này mẹ đang ngồi ăn trầu hay lại thui thủi một mình nhớ con nhớ cháu đến hắt hiu nữa đây. Xin được dừng dòng xúc cảm lại để được nhấc phone lên gọi về cho mẹ già yêu quý của con, để được nói với mẹ rằng với con, mẹ là điều tuyệt vời nhất trên đời này."...
.............
Ừ! Chỉ sợ một ngày kia...
"Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người.
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi.
Ví mà con đổi thời gian được.
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười...".
Sự trưởng thành của các con là sự không còn trẻ của nàng...Và sự không còn trẻ của nàng là tuổi già của Mẹ...Chỉ mong mẹ khoẻ mạnh...!!!

                     

****
KHONG LNG...
Vừa cuối tuần, chưa kịp đếm thời gian. Đã nghe cuối tuần tiếp nối…Vừa thấy phượng đỏ, giờ đã cuối thu…
Nàng đã đọc đâu đó: “Một bản nhạc sẽ không bao giờ hoàn hảo, nếu thiếu đi những nốt lặng…”.
Ừ! Thì nàng cũng rất cần những phút giây dừng chân giữa dòng thời gian vội vã đi qua…Một chút bình yên để nghe lòng mình lắng lại…Để nghe những giọt mưa thả mình trong đêm khuya khoắt…Để nghe những giọt nắng nhạt nhòa trong một chiều se sắt heo may…Để…quay lại những con đường …để biết rằng mình đã từng đánh rơi nhiều thứ....Tuổi trẻ, thanh xuân đã ở lại phía sau...

Đêm...Khoảng lặng nhỏ...nhỏ thôi...Để lặng lẽ nhận ra rằng..
Cuộc đời không phải chỉ hai mảng sáng, tối....Có những ngày nhẹ tênh như mây trắng lang thang trên bầu trời, có những sáng hai vai nặng những nợ trần, có những chiều lại mênh mang theo từng bài hát đã rất xưa...có những đêm giấc mơ hoang hoải lại về...Nhưng lại có những hôm nắng hồng nhảy nhót trên cao...yêu thương tràn ngập lối....
Dù nắng hay mưa, dù gió giông hay bão bùng khắp lối... thì vẫn nhìn cuộc sống này bằng "đôi mắt thương"....!
Khoảng lặng nhỏ...nhỏ thôi...đủ để yêu thương...và giữ lấy yêu thương...
****