Thứ Năm, 2 tháng 12, 2021

THƠ CỦA TRẦN MAI NGÂN...!!!

 KHẬP KHỄNH ...


    Anh đi trên hai chiếc dép khác nhau 

    Đến thăm em bằng bước chân khập khễnh 

    Tấu khúc mùa Đông - một màu xam xám 

    Buổi trưa buồn - nắng cũng phải trốn mau  ...

    Anh đến thăm em bằng hai chiếc dép khác màu 

     Có phải ... trong cơn say chúng lạnh lùng thất lạc 

     Có phải ... trong cơn say anh mới là người sống thật 

    Theo trái tim mình - theo nhịp thở lặng thinh .


      Em thông minh . Em nổi tiếng thông minh

     Nhưng lại dốt trước mối tình cay đắng 

      Mắt buồn , cổ cao ba ngấn ...

     Anh lạc đường đi - hai chiếc dép khóc thầm ...

      Chia cùng anh một mối tình câm 

      Ba mươi mấy năm ... Cầm bằng như không vậy !

Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2021

SÀI GÒN...!!!

SG đã qua những ngày kinh khủng...

Những tháng... không bom đạn, không khói súng, nhưng độ sát thương đã đến tột cùng. Gần 21 ngàn người ra đi trong cô đơn, không một người thân bên cạnh. Hơn 1500 trẻ mồ côi sau cơn đại dịch. Và không biết bao nhiêu ngàn người nhọc nhằn trên con đường về quê ...

🍀“Mỗi khi nguy nan, hãy cố gắng làm hết sức mình để vượt qua gian khó...phần còn lại dành cho số phận...”.🍀

Thời đại mà chỉ cần một cái điện thoại người ta có thể biết tất tần tật mọi điều trên thế giới, thì những gì xảy ra giữa SG đều đập vào mắt từng giờ từng phút khi cái màn hình sáng lên...

Từng đoàn từng đoàn người bị đưa vào khu cách ly.

Nếu vào khu cách ly thì 90% sẽ nhiễm bệnh, bởi nơi đó 5K đúng nghĩa chỉ là “khẩu hiệu”.

Những F0 vào viện rồi người nhà không liên lạc được...rồi họ về bên kia thế giới.

F0 ở nhà trở nặng, kêu cứu, nhưng cũng không thể vào bệnh viện.

Những chuyến xe nối đuôi nhau đưa quan tài vào lò thiêu..

Rồi đến một ngày, quan tài bằng gỗ thay bởi những bao ny lông. 

Trong cuộc chiến này, theo quy luật tự nhiên, những ông bà nội ngoại sẽ bị đào thải trước....😭😭😭 nếu không may phải vào bệnh viện.

🍀“Mỗi khi nguy nan, hãy cố gắng làm hết sức mình để vượt qua gian khó...”.🍀

Những đám đông chen chúc để test cộng đồng, nhân viên chọc mũi cho hàng trăm người chỉ dùng một đôi găng tay...Ôi! kinh hoàng. Chỉ cần kéo khẩu trang xuống là “thôi rồi Lượm ơi..”. 

Đành giữ cho mình. Đành trốn cả hai lần test đầu...

“Không cắt đứt chuông, không lạnh lùng khoá cửa...”, nhưng anh CA, cô CBP không thể bước vào, khi chủ nhà không cho phép...

🍀“...phần còn lại dành cho số phận...”.🍀

Có một số người nhiễm mà không biết nguồn lây nơi đâu, dẫu họ rất cẩn trọng. 

Thôi thì...số phận...

Thôi thì đành chuẩn bị cho hai người sắp già một ít hành trang, nếu không may phải bị vào khu tập trung. 

Không như lúc về quê, không như khi đi du lịch, hai người chỉ cần một Vali, mà là hai Vali riêng...

Sau hơn 4 tháng, những đồ đạc trong Vali trở về đúng vị trí của nó như những ngày chưa có dịch. 

SG đã bắt đầu những ngày tạm ổn. 

Mưa gió nắng nôi đường xa khốn khổ trên đường về của đoàn người làm ai cũng xót xa, nhưng có lẽ hai video mới đây là hình ảnh làm người đàn bà như nàng nhói lòng, rưng rưng nước mắt...

-Người đàn ông rất trẻ, đưa đứa con gái rời nhà trọ về quê, trước giỏ xe máy là...hủ hài cốt của vợ..😭

-Người đàn bà có lẽ chưa đến 30, địu đứa con 9 tháng tuổi trước ngực, hài cốt của chồng cột phía sau xe máy...😭

Cuộc sống VÔ THƯỜNG, nhưng có lẽ chỉ qua cơn đại dịch này, người ta mới thấm thía hai chữ VÔ THƯỜNG. Sự sống và cái chết chỉ cách nhau “một sát na”...

Hãy yêu thương nhau khi còn có thể...

Hãy nói những lời bạn còn giữ trong lòng...

Hãy làm những điều bạn muốn...

                     SG_tháng mười_hai mốt.

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2021

SÀI GÒN&QUẢNG NGÃI...!!!

 Cảm ơn quê hương, cảm ơn Sài gòn...

💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕

🍀Tôi yêu SG, vì SG bao dung ôm tất thảy vào lòng những ai cần đến một miền đất “hứa” để mưu sinh, để chữa lành những vết thương về thể xác.

Từ những Tiến sĩ, Thạc sĩ, Cử nhân, những  cô cậu vừa có tấm bằng Trung học hoặc học vấn rất thấp hay những mảnh đời khốn khó...họ đều có thể nương thân chốn Sài Gòn tấp nập này. (hiển nhiên tôi chỉ viết về con tôi, con bạn bè tôi, những đứa cháu của tôi, học trò tôi, và những người tôi đã từng biết...).

Vâng! những người có trình độ, họ chọn SG, vì nơi đây, họ có thể đàng hoàng bước vào những công ty sau khi qua những cuộc phỏng vấn từ chính chất xám của họ, mà không mất một đồng bạc nào...Đó là sự thật. 

Vâng! Họ có thể sống trong một căn nhà nho nhỏ, hoặc một căn phòng ở chung cư bé bé, hay một phòng trọ vừa vừa nào đó. Nhưng họ có thể sống một cách đàng hoàng phù hợp với khoảng tiền họ làm ra.

Vâng! Họ có thể sinh sống bằng những món ăn đậm chất QN, mà không chỉ những người xa quê tìm đến mà cả những người chính gốc SG cũng không chê.

Vâng! Họ có thể làm tất cả mọi công việc ở SG khi ngoài kia đã qua mùa vụ. Những quang gánh bánh tráng, mạch nha, đường phèn, đường phổi... theo những bước chân của người xứ Quảng trên lề đường nơi hoa lệ. 

............

Và một điều, không ai có thể phủ nhận là ..chỉ có SG mới có thể sánh vai với HN trong lĩnh vực y tế. Khi không may đối diện với những căn bệnh nặng, ai cũng muốn đến SG. Người thân tôi, bạn bè tôi cũng...đã, đang nương nhờ SG. Những bệnh viện ở SG đã đem đến những niềm tin và hy vọng cho những bệnh nhân.

Còn, còn rất nhiều điều tốt đẹp về SG trong những ngày SG đang bị con Covit bủa vây.

Và tôi yêu SG...

💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕

🍀Tôi yêu Quảng Ngãi. Yêu QN nhiều hơn kể từ một sáng mùa thu tôi rời xa QN, yêu QN bởi rất nhiều điều, mà những ngôn từ không đủ để diễn tả.

QN của tôi đã có những tháng ngày “xấu xa” trong mắt nhiều người, bởi những lãnh đạo đồng môn đồng lứa với tôi😭.

Nhưng rồi, trong cơn dịch giã, những người con xa quê lại lại rưng rưng nước mắt, khi thấy những chuyến hàng cứu trợ từ QN. QN nghèo lắm, nhưng nhiều ân tình. Những hộp cá kho, những hủ thịt muối, những bó rau, những củ quả, rất đậm đà tình thương...

SG đông đúc quá, những ngày giãn cách, phong tỏa rồi lại phong tỏa, giãn cách...công ty đóng cửa, hàng quán ngủ yên, những khó khăn chồng chất khó khăn...SG không bỏ rơi ai, nhưng SG đã quá sức...

Về thôi! Quê hương mình cánh đồng bát ngát, con đường thật rộng, không như SG, mỗi bước chân đều dễ  phải đụng những F1, F0...

Về thôi! Rau mắm quê mình cùng với mẹ với cha, với những người thân...

Nhưng! Quay về đâu phải là điều dễ thực hiện với đa số người dân

.........

Khi những chuyến xe đầu tiên đón công dân Quảng Ngãi từ SG về quê bắt đầu chuyển bánh....Là những yêu thương nhân lên gấp bội trong lòng những người con QN...

Cảm ơn QN, cảm ơn quê hương tôi.

Và tôi yêu Quảng Ngãi...

Các bạn về và sẽ có cuộc sống bình yên trong lòng đất mẹ.

Mai mốt SG hết bịnh...Bạn sẽ lại đến SG, như đã từng đến và SG vẫn cứ bao dung như đã từng bao dung với những đứa con từ mọi miền đất nước...

💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕

Thứ Bảy, 8 tháng 5, 2021

KÝ ỨC...!!!

 Có những tháng năm mãi mãi là ký ức. Mỗi khi Di quay về, ngang qua nơi đó, Di lại nhớ đến anh...và có những lúc Di ước ao...một lần nào đó Di gặp lại anh...!

Những ngày cuối hè của Di, cô giáo trẻ vừa đến lớp tròn một năm. Những cơn đau bụng liên tục, Di đành đến bệnh viện. Khám, thuốc...và nhập viện để theo dõi...

Người ta bảo "đau như đau đẻ". Bây giờ Di đã trãi qua hai lần sinh. Nhưng có lẽ chưa bao giờ Di quên được những cơn đau mà ngày đó BS bảo: "giun chui ống mật...". Với Di, chẳng có cơn đau nào kinh khủng như...cơn đau "giun chui ống mật...".

Đã 37 năm, kể từ đêm ấy. 

Di cứ ngỡ chẳng có gì nguy hiểm, khi cả ngày chỉ là những cơn quặn đau vừa phải, rồi hết... Di bảo đứa em gái về nhà, nhưng đến gần nửa khuya, cơn đau dữ dội, Di nhớ mình vật vã từ trên giường rồi lăn xuống đất...Ôm bụng mà la...Rồi BS đến...Di chỉ thấy rất đông người từ trong phòng ra đến cửa. Rồi Di thiếp đi lúc nào Di cũng chẳng hay biết...

Trong ánh sáng lờ mờ, Di nửa mơ nửa tỉnh. Một thanh niên đang ngồi bên Di...

- Em khoẻ chưa?

Thay vì câu trả lời, là một câu hỏi.

- Anh là ai? Tại sao anh ở đây?

Anh đứng dậy, ra khỏi phòng...Lát sau, anh quay lại, trên tay cầm một chai đựng nước...và anh...khoác áo blouse trắng...

- Để anh chườm bụng cho em, nước ấm sẽ làm em đỡ đau hơn...!

"Blouse trắng...", Di lẩm nhẩm hai từ đó...Nỗi bất an trong Di dịu xuống. Rồi Di chìm vào giấc ngủ. Và ngoài kia trời bắt đầu hừng sáng, Di thức dậy, thì...Di vẫn thấy anh ngồi bên Di...

Quê Di đầy nắng gió, Ba Mẹ suốt ngày với công việc nhà nông, anh trai đi dạy xa, những đứa em còn nhỏ dại...

Những ngày Di nằm viện, ngoài người thân, thì anh thường ở bên Di...

Anh kể với Di, anh là bộ đội phục viên, học ở trường Trung cấp Y ở thị xã và đang thực tập ở bệnh viện này...

Di...người con gái đã gởi lại một mối tình ở thành phố biển...

Di cũng không hiểu tại sao anh lại quan tâm đến Di như thế? Di hỏi anh "tại sao...?", anh chỉ cười, một nụ cười rạng rỡ trên một khuôn mặt điển trai...

Sáng sáng anh nhận thuốc cho Di, dặn Di uống những loại này, những viên kia không nên uống nếu Di thấy đỡ đau...Có hôm, anh lại bảo: "để anh đi đổi thuốc...". Trái tim con gái lại lao xao, khi mỗi ngày cứ xong công việc là anh ghé phòng Di...Di lại yêu bệnh viện, cái nơi mà bình thường không bao giờ Di muốn đến. 

Anh như một người đã quen đã thân rất lâu...Đôi lần Di thấy có vài cô gái đến tìm anh...

Rồi Di cũng xuất viện, anh dành lấy phần làm giấy tờ và đưa Di về bằng chiếc xe đạp không còn mới...Năm học mới bắt đầu...Anh lại tự nguyện làm "vệ sĩ" cho Di. Đưa đón Di đến trường...Như thế, ngày qua ngày, Di thấy lòng mình thật ấm áp...Di thấy những niềm vui trong mắt của Ba Mẹ...

Rồi...trong một chiều, đứa em gái  kể với chị..."em nghe...anh ấy đã có gia đình..". Di nghe lòng mình nặng trĩu một nỗi buồn...Mà sao, mà sao...anh lại quan tâm chăm sóc Di như thế. Di khóc, những giọt nước mắt con gái...

Hoàng hôn, anh bên Di...

-Anh muốn nói mọi điều với Di, nhưng rồi anh không thể. Anh lấy vợ, rồi anh vào bộ đội, khi anh xuất ngũ, thì vợ anh đã bỏ anh mà đi, nhưng trên danh nghĩa vẫn còn là vợ chồng.

Anh không thể kể gì với Di, vì sao Di có biết không? Vì...vì anh muốn bên Di...

.......

-Thôi thì, từ nay anh đừng quan tâm đến Di nữa nghe anh... 

.........

Di và anh lạc nhau từ buổi chiều năm ấy...

......

Một nơi nào đó, Di mong anh bình an, hạnh phúc. Và Di vẫn muốn một lần được gặp anh...người con trai của những ngày xa xưa ấy...Để biết rằng thanh xuân của Di còn có một bóng hình khoác blouse trắng thật đáng yêu...!!!

Thứ Ba, 30 tháng 3, 2021

NHỮNG NGƯỜI BẠN...!!!

-Không biết đến bao giờ anh mới gặp lại Di một lần nữa, hở Di?...

Di trả lời câu hỏi của anh bằng một câu chào tạm biệt...

-Di chào anh nha. Chúc gia đình anh luôn an vui.

.........

Là anh! Là một thời con gái... 

Có duyên sẽ hội ngộ...Di nghĩ thế!

Sài Gòn vốn đông đúc, đôi ba ngày len lỏi giữa lòng thành phố cũng chưa thể bắt gặp một người quen nào...Vậy mà, một chiều thật xưa, lần đầu tiên Di đặt chân đến SG, những bước chân lang thang, tìm cách để về nhà quen...chợt nghe..."Di ơi...". Không hẹn mà gặp...Lần gặp cuối...!!!

.....

Di có những người bạn...

Có những người đã từng một thời rất thân, rất quen với Di...Nếu có duyên, biết đâu Di sẽ cùng ai đó bước trên một quãng đường. Nhưng rồi họ đã ngược lối, và lạc nhau trong một thời gian, không phải một năm, hai năm...mà hình như đã hơn 30 năm. Rồi cũng rất vô tình, khi trên màn hình điện thoại của Di hiện lên những con số chưa hề lưu trong danh bạ...Những câu chuyện của ngày xưa, của hiện tại và của cả những tháng năm có thể họ đã lãng quên nhau bởi những bận rộn của cuộc đời giông gió. Cảm ơn những thanh xuân, những khoảnh khắc rất đẹp, bởi một lẽ ... những khoảnh khắc ấy chẳng bao giờ trở lại...

Có những người...họ cũng vẫn rất quen với Di ...như tự thuở nào. Một đôi lần gặp gỡ, một đôi khi nhấc điện thoại lên, và một đôi lúc những con chữ trên từng khung tin nhắn...Chỉ để biết rằng, bình yên đang hiện hữu, thế thôi...Cảm ơn năm tháng, đã giữ hộ Di một thời con gái, với hai chữ "ngày xưa"...

Cũng có khi, Di biết ai đó khi không còn trẻ...Ngang qua nhau, rồi dừng lại, bởi ký ức của một thời, một thời đã xa, hình như đã hiện diện đâu đó...những quen thuộc của quá khứ hình như đã quay về...Cảm ơn những phím bấm, để những con chữ lang thang và mang về những bình an trong những lúc lòng Di chợt chênh vênh vô cớ...

Có những người bạn.... 

Thứ Hai, 8 tháng 3, 2021

LẢM NHẢM...!!!

Nó là một đứa hay ngoái đầu về phía sau...Nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Và hiển nhiên nó vẫn cứ bước tiếp.

Ngoái đầu để nhìn để thấy những gì nơi mình đã ngang qua. Đôi khi chỉ là một vùng hư ảo, đôi lúc là những sương khói mong manh, thỉnh thoảng là những hình ảnh rất thật...

Mũ kết, áo thun, quần bó, giày bata...như nhiều người “ngao du” ở công viên này trong những buổi sáng. Nó là kẻ thất nghiệp, nên gần 9h mới lững thững về. Đến chỗ xe của mình, nó thay nón kết bằng cái mũ bảo hiểm, và ngoái đầu nhìn lại. Đôi mắt nó dán vào một hình ảnh cách nó khoảng mươi mét...Nó nhìn một cặp đôi cho đến lúc họ đến gần nó, thế mà họ vẫn không hề biết...Họ đã qua lục tuần...Họ rất đẹp đôi. Người đàn ông tóc muối tiêu, cặp kính trắng trên khuôn mặt trí thức, quần tây sơ mi đóng thùng...Người đàn bà không “mình hạc xương mai” như những hot girl, nhưng cũng không quá “tròn”, váy tím, áo khoác tím...Họ vừa đi vừa trò chuyện với nhau...

Nó nghĩ, cặp vợ chồng này lãng mạn thật. Chắc họ vào công viên để chụp hình sống ảo, hay kỷ niệm một ngày đặc biệt nào đó sẽ được ghi dấu bằng những bức ảnh tuyệt đẹp bên những vườn hoa lung linh...

Chẳng bù với nó, nó ra nơi này, tránh cái ồn ào của xe cộ...hít thở khí trời, dạo vài ba vòng quanh công viên. 

Mà nó cũng nhiều chuyện, cứ dõi theo họ...

“Đến chỗ lấy xe mà cũng tình cảm😏😏😏”.

Nó nói với anh bạn đi cùng...

Mà...thật ngộ!

Họ không về cùng nhau. Người đàn bà vội vã bước về phía bên kia lấy xe của mình, vội vã ra khỏi bãi xe, khác với cái thong dong bên người đàn ông mà nó vừa chứng kiến...

Người đàn bà vượt qua tầm mắt của nó. Nó ngoái lại, người đàn ông  đang còn tần ngần bên chiếc xe...

Họ không cùng nhà....?

Họ là tình nhân của nhau...?

Họ là những người cũ gặp nhau sau những xa cách...?

Thôi thì...họ là ai...Là việc của họ. 

Nó chỉ biết rằng, việc của mình là...dù có ngoái lại phía sau thì cũng vẫn bình yên bước tiếp con đường phía trước...😍

BLOG...

 Không hiểu tại sao mình không đăng nhập được. Lúc đăng nhập được thì không rep được...Hu...hu...