Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Một ngày cuối tháng 9....




Một sáng mùa thu... không nắng, không mưa...chỉ hơi se lạnh...Những ngón tay gầy guộc cứ vu vơ trên bàn phím...

Bây giờ là cuối tháng 9. Chị cũng đã bận rộn với công việc, những công việc đời thường như những năm qua. Có chăng chị chắt chiu hơn những ngày tháng!!! Bởi thời gian có quay ngược bao giờ???

Cũng những ngày cuối tháng 9...năm xưa... Cũng một ngày lưng chừng thu như thế, chị rời xa phố nhỏ, khi năm học mới đã bắt đầu...Để rồi  mỗi độ thu vàng, chị cứ mông lung...nhớ về một thuở...Chị hiểu, ra đi cũng là một cách để yêu thương...Yêu chị... yêu người đàn ông của cuộc đời mình...và yêu cả những người còn ở lại...

Một ngày cuối tháng 9...năm xưa...chị theo chồng về nơi xứ lạ...nơi tận cuối trời Nam! Khi những khó khăn chất chồng, anh trai chị hỏi: "Em có về lại QN không?", rưng rưng nước mắt, chị trả lời: "Em ở lại...".  Chị bắt đầu cố gắng tập làm quen với những buổi chiều  không còn lang thang trên phố,  làm quen với những chiều chỉ biết ngắm nhìn con nước lênh đênh...

Rồi cũng một ngày cuối tháng 9..."Em có về lại QN không?", người đàn ông của cuộc đời chị lại cũng hỏi như thế, khi bắt đầu rời khỏi sông nước miền Nam...

Và chị đã đến nơi này...hơn 20 năm, và chị biết chị quyết định không trở về là đúng. Không ai hiểu chị hơn chính bản thân mình...Chị không trở về nơi mình sinh ra và lớn lên cả thời con gái, chị không trở về nơi chị đã có những ngày tập tễnh làm cô giáo, nơi đã có 3 năm chị đến trường, ngôi trường mà định mệnh đã đưa chị gắn bó với anh...

Chị biết, cuộc đời là những mảnh ghép, mà đã ghép thì làm sao hoàn hảo. Đôi lúc nỗi buồn cũng bám lấy chị, đôi khi những nỗi nhớ vu vơ lại quay về, có lúc chị cũng chợt mông lung theo những giọt mưa giọt nắng...Chị biết, mình thuộc tuýp người  lãng mạn, với trái tim khá nhạy cảm...nhưng chị cũng đủ mạnh mẽ để tiếp tục bước đi sau những chông chênh của cuộc đời...

Những ngày cuối tháng 9, lang thang theo những dòng cảm xúc...rồi chị lại trở về với người đàn bà của cuộc đời rất thực...