Những cơn mưa đầu mùa...!Khi ngoài kia bắt đầu những con nắng đầu hè, thì nơi
này cũng vào mùa mưa. Những cơn mưa bất chợt...Những cơn mưa đêm... Cô lại muốn
viết về những cơn mưa đêm...!
Khi những ngọn gió lao xao ngoài cửa sổ, cô chợt thức giấc giữa khuya...Ừ! chắc mưa sẽ về...Đã qua ngày mới...!
Mưa ào ào, mưa như giận dữ một ai đó...Mưa trút nước xuống khoảnh sân sau nhỏ bé...Hơi nước đã len qua khung cửa sổ...Cô với tay tắt quạt... và nằm nghe mưa. Chỉ tiếng mưa rơi, tiếng mưa át cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường...!!!
Tự dưng đầu óc cô lại mông lung. Cô đếm, cái cách đếm cừu để ru giấc ngủ như thường lệ... mỗi khi giấc ngủ không chịu đến. Lạ thật! biết là có đếm thì cũng chong mắt lên nhìn bóng đêm, và những dòng suy nghĩ cứ kéo đến... Vậy mà cũng cứ đếm thật lâu...!!!
Cô nghĩ đến nụ cười của cô bạn lúc tối...Trong nụ cười ấy chứa bao nỗi đau của một người đàn bà chưa già nhưng cũng không còn trẻ...???. Một thời, người đàn bà ấy là ao ước của bao nhiêu người đàn bà, bởi một lẽ... cô ấy bình yên, ổn định về sức khoẻ, về mọi thứ...Những ngôi nhà cho hai đứa con... không cao lắm, nhưng đủ để người ta ngước nhìn...!
"Chuyện xảy ra lâu rồi T à, nhưng mình muốn giữ một gia đình...". Nếu không còn duyên... thì buông cho nhẹ...Nhưng đâu phải như đứng trên tầng cao... thả những chiếc lá...???.
Những tiếng mưa đêm...! Bao nhiêu đêm mưa cô chưa từng đong đếm, bởi đôi khi cô vẫn cứ say trong giấc nồng...! Và cũng có những đêm mưa như đêm nay...! Nằm nghe mưa rơi... Mưa rơi ngoài phố vắng, mưa bên hiên nhà...! Không biết có ai lãng đãng như cô, thức giấc giữa khuya... chỉ để nghe tí tách, rồi nghe những ào ào của những cơn mưa...Mà cô thì hình như cũng chẳng thích những giọt rơi rơi... bởi mưa thường mang nhiều cảm xúc, mà cảm xúc thì lan man vô ngần...!
Ừ! thì lan man...sau một đêm mưa, trong một ngày ít nắng...!!!
Khi những ngọn gió lao xao ngoài cửa sổ, cô chợt thức giấc giữa khuya...Ừ! chắc mưa sẽ về...Đã qua ngày mới...!
Mưa ào ào, mưa như giận dữ một ai đó...Mưa trút nước xuống khoảnh sân sau nhỏ bé...Hơi nước đã len qua khung cửa sổ...Cô với tay tắt quạt... và nằm nghe mưa. Chỉ tiếng mưa rơi, tiếng mưa át cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường...!!!
Tự dưng đầu óc cô lại mông lung. Cô đếm, cái cách đếm cừu để ru giấc ngủ như thường lệ... mỗi khi giấc ngủ không chịu đến. Lạ thật! biết là có đếm thì cũng chong mắt lên nhìn bóng đêm, và những dòng suy nghĩ cứ kéo đến... Vậy mà cũng cứ đếm thật lâu...!!!
Cô nghĩ đến nụ cười của cô bạn lúc tối...Trong nụ cười ấy chứa bao nỗi đau của một người đàn bà chưa già nhưng cũng không còn trẻ...???. Một thời, người đàn bà ấy là ao ước của bao nhiêu người đàn bà, bởi một lẽ... cô ấy bình yên, ổn định về sức khoẻ, về mọi thứ...Những ngôi nhà cho hai đứa con... không cao lắm, nhưng đủ để người ta ngước nhìn...!
"Chuyện xảy ra lâu rồi T à, nhưng mình muốn giữ một gia đình...". Nếu không còn duyên... thì buông cho nhẹ...Nhưng đâu phải như đứng trên tầng cao... thả những chiếc lá...???.
Những tiếng mưa đêm...! Bao nhiêu đêm mưa cô chưa từng đong đếm, bởi đôi khi cô vẫn cứ say trong giấc nồng...! Và cũng có những đêm mưa như đêm nay...! Nằm nghe mưa rơi... Mưa rơi ngoài phố vắng, mưa bên hiên nhà...! Không biết có ai lãng đãng như cô, thức giấc giữa khuya... chỉ để nghe tí tách, rồi nghe những ào ào của những cơn mưa...Mà cô thì hình như cũng chẳng thích những giọt rơi rơi... bởi mưa thường mang nhiều cảm xúc, mà cảm xúc thì lan man vô ngần...!
Ừ! thì lan man...sau một đêm mưa, trong một ngày ít nắng...!!!
P/S: Định sửa một vài câu, nhưng lỡ tay bấm nhầm, mất entry, mất luôn những com của các bạn...Xin thứ lỗi...!!!