Đi hồ Cốc, về hồ Tràm ăn trưa...
Biển động, nước không trong...Những cơn gió ào ạt
đến, mang theo cơn mưa...Thôi thì cả đoàn lên xe, về lại thị trấn...
Xe bon bon, mưa nặng hạt...Chị nhìn những cái cần gạt nước...
Có
ai đi qua cả cuộc đời bằng những con đường trãi đầy hoa gấm??? Trên chuyến xe thời
gian có chất đầy những niềm vui bất tận??? Trên chuyến xe cuộc đời có những buồn
phiền , ưu tư...như những cơn mưa cản trở những hành trình...Những khắc khoải
như những cơn mưa dai dẳng, đâu dễ xóa nhòa trong chốc lát...
Chị chợt nhận ra rằng hình như mỗi người là một cái cần gạt nước...Gạt bên
trái, gạt bên phải đều đặn xóa những mờ ảo trên tấm kính xe...Đẩy sang phải, đẩy
bên trái,những điều không vừa ý ra khỏi cuộc đời mình...đều đặn và kiên trì...
Nếu không tránh được những cơn mưa vần vũ...thì phải làm những cái cần gạt nước...thông minh...
Lãng đãng trong một chiều mưa...!!!