Thứ Năm, 15 tháng 9, 2022

MÙA THU...

 Mong một ngày có đủ cảm xúc để viết về mùa thu nơi này...

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2022

CHO TÔI...

Dành cả đời để buồn, để bực bội, về những điều đã xảy ra, chỉ có thể là không bình thường...

Mọi việc tại sao ta không nhìn một cách bình thường. Bởi tất cả những điều đó xã hội đầy rẫy, nhưng có ai bận lòng???

Ngày khăn gói rời QN, ta nghĩ, cuộc sống của ta bắt đầu từ những bước chân ấy. Bỏ mọi thứ sau lưng, không còn liên quan gì đến quá khứ. Nhưng tất cả đều ngược lại

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

🍀Chấp nhận rằng bạn không thể thay đổi những gì đã xảy ra, mà chỉ có thể thay đổi cách bạn nhìn nhận nó. Bạn không thể quay ngược quá khứ nhưng bạn có thể thay đổi cách bạn tiếp nhận và xử lý nó kể từ bây giờ. Nếu không, con người bị tổn thương của bạn sẽ mang theo nỗi đau về cảm xúc trong những trải nghiệm đã qua vào các mối quan hệ của bạn.🍀

🌸Nỗ lực của bạn cần được định hướng hướng tới việc chấp nhận quá khứ.

🌸Cho phép bản thân cảm nhận bất cứ cảm xúc nào bạn có về quá khứ của mình. Sau đó cố gắng buông bỏ cảm xúc này.

🌸Khi bạn giận dữ hay buồn bã về quá khứ, cố gắng nhắc nhở bản thân rằng bám lấy cảm xúc tiêu cực sẽ chỉ khiến bạn thêm tổn thương. Dù bạn có giận dữ bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể thay đổi điều đã xảy ra. Hãy chấp nhận cảm xúc của bản thân. Sau đó nhìn sâu vào bên trong con người bạn để có được sức mạnh để buông bỏ quá khứ.

🌸Chìm đắm trong quá khứ có thể gây ra vấn đề mà bạn không thể tự nhận thức được.

   Sưu tầm.


Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2022

CHUYỆN BA NGƯỜI..

 Thứ Hai, 17 tháng 12, 2008.

1. EM: Chuyến tàu dừng ở ga cuối…Hà nội về đêm lung linh huyền ảo. Cô trở về, một mình, không chồng con. Cô trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và sống cả thời con gái. Nơi có người thân, có kỷ niệm, có những ngày lang thang, có tất cả….Và có anh…Trong những người đàn ông đi qua cuộc đời, có lẽ anh là người duy nhất còn tồn tại trong tâm tưởng cô.

 2. ANH: Không hiểu vì sao tôi vẫn nhớ về em. Tôi biết mãi mãi không bao giờ em thuộc về tôi. Em đã theo chồng về xứ lạ. Em đã cách xa tôi gần 2 nghìn cây số…Ngày ấy tôi không đủ can đảm để nói với em một lời. Tôi đến với em, những câu chuyện không đầu không cuối. Để rồi, tôi mất em vĩnh viễn…Em trở về…Rồi em lại ra đi…Rồi em để lại trong tôi niềm khắc khoải…

3. CÔ ẤY: Tôi lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời anh. Nhưng tôi biết, tôi không thể chạm đến trái tim anh. Tôi xót xa mỗi khi nhớ đến ánh mắt đầy ắp yêu thương mà anh dành cho cô gái ấy trong buổi chiều anh đón tôi về cùng anh…Anh sống cùng tôi, nhưng trái tim anh lạc lối…

 1. EM: Nếu được phép thay đổi một điều gì đó trong cuộc sống, thì...cô muốn sẽ được gặp anh trong những ngày anh tìm cô. Giá như ngày ấy, điện thoại không là thứ xa xỉ, giá như ngày ấy có Email, internet thì có lẽ anh và cô sẽ không lạc mất nhau…Khi những con chữ thật đẹp trong trang giấy học trò đến được với cô, thì mọi thứ đã muộn màng...

“Anh tìm em rất nhiều lần trước khi quyết định vấn đề, nhưng không gặp được em...”...

            Hoa sữa vẫn nồng nàn. Từng giọt, từng giọt cà phê rơi…Cô bất chợt hỏi anh: “Nếu những ngày ấy anh gặp được em thì…”. 

Anh sẽ nói: “Anh yêu em…”. 

Cuối cùng thì cô cũng nghe được chính anh nói...cái điều mà cô đã biết…Một cô sinh viên vừa mới ra trường cứ chờ đợi, một người đàn ông không còn trẻ cứ lặng lẽ yêu thương...

 2. ANH: Chuyến bay đã đưa em về nơi ấy.Tôi nhớ em…Sáng nay tôi lại cùng em trong quán cà phê quen thuộc... “Nếu ngày xưa mình đến với nhau thì không biết bây giờ sẽ như thế nào?”. Em nhẹ nhàng- sau phút trầm tư: “Có lẽ mình sẽ hạnh phúc...”. Mắt em như hồ thu gợn sóng, một đôi mắt đẹp và buồn đến nao lòng…Tôi chúc em hạnh phúc thay cho lời từ biệt. Tôi lại bắt đầu mong ngày em trở về. Dù tôi hiểu- cũng chẳng để làm gì- khi bây giờ tôi và em hai lối.     

 3. CÔ ẤY: Hình như cô gái trở về và đã ra đi…Tôi linh cảm như vậy…

  1. EM: Những ngày cuối thu. Lá vàng rơi khắp lối. Ừ! Cô cũng ra đi vào một ngày cuối thu, bỏ lại sau lưng một khoảng trời yêu dấu. Cô trở về, thành phố vẫn ồn ào và tấp nập, nhưng sao cô thấy lòng mình chùng lại…

Hình như có những lúc cơ quan là nơi anh trú ngụ. Sóng gió trong gia đình anh…Điều mà cô không bao giờ muốn…Cô muốn anh hạnh phúc- bình yên, dù bên anh không phải là cô…

2. ANH: Em lại trở về. Tôi mong được gặp em. Nhưng tôi lại sợ, trong tôi chông chênh quá lớn…Tôi không muốn em nặng lòng về tôi…Còn nỗi buồn nào hơn, khi tôi và em trong cùng một thành phố nhưng xa cách nghìn trùng…Tôi biết, những điều tôi cần thì em không thể dành cho tôi. Con tim em luôn đứng sau lý trí…Dù tôi đọc được những yêu thương trong mắt em…     

3. CÔ ẤY: Tôi và anh là hai cái bóng đi bên cạnh cuộc đời nhau. Chỉ là hai cái bóng…Có lẽ, cả hai đều mệt mỏi trong căn nhà lạnh lẽo này…Giá như cả anh và tôi có thể làm lại cuộc đời…Nhưng sự nghiệp, công danh, con cái cứ ràng buộc tôi và anh. Có lẽ tôi đã sai lầm ngay từ phút tôi đồng ý về làm vợ anh…

1. EM:  Chiều mai cô lại ra đi. Ừ! Thì thôi. Thôi đừng gặp. Để quá khứ ngủ yên. Cô chẳng biết mình buồn hay vui, chỉ thấy lòng mình nặng trĩu…Cô biết- trở về- ngoài người thân- thì anh- là người cô muốn gặp…

Hoàng hôn buông xuống…Cô, anh bên  nhau trong quán nhỏ. Bởi cuối cùng, cô chợt nghĩ, lâu lắm cô mới có điều kiện trở về, thì cô không thể ra đi mà không một lần đối diện cùng anh…Giá như cô có thể chia bớt  anh một ít nỗi niềm…Bóng anh nhạt nhòa trong đêm. Cô và anh rẽ về hai lối…

2. ANH: Tôi đã cố dằn lòng không gặp em. Nhưng rồi tôi không thể. Mai em đi rồi. Biết bao giờ em trở lại…Em hanh hao hơn ngày trước. Đôi mắt buồn vẫn xa vắng như xưa. Giá như tôi có thể ôm em vào lòng để nói với em rằng tôi yêu em biết bao. Em có biết tôi đã từng mơ ước thời gian quay ngược lại, để tôi trở về ngày ấy, để tôi mạnh dạn nắm tay em, để cùng em đi hết quãng đường đời…

3. CÔ ẤY: Anh! Người đàn ông thành đạt và nghiêm túc trong mắt mọi người…Giá như anh hiểu rằng: tôi cũng giống như tất cả những người phụ nữ khác. Tôi cần một tình yêu, tôi cần một bờ vai để những khi buồn tôi có thể tựa vào và tìm thấy những bình yên…Với anh gia đình không phải là chốn đi về. Thời gian anh ở cơ quan…nhiều hơn ở nhà. Tôi không cần một cái bóng bên mình, anh có biết không???

1. EM: Cô muốn gói ghém tất cả những yêu thương ở nơi này. Nhưng làm sao được. Nắng cuối thu vàng vọt. Những ngọn gió lao xao. Đêm nay cô sẽ trở về…Về nơi chỉ có hai mùa mưa nắng. Cô sẽ trở về với trách nhiệm làm vợ, làm mẹ của mình. Trở về với bao lo toan bề bộn của cuộc sống…Ngủ ngoan nhé- Tình yêu và kỷ niệm…

Vậy mà... “…Rồi em lại đi, mai nhớ em thật nhiều. Rồi anh lại mong ngày em trở về Hà nội, về Hà nội có nghĩa là em sẽ về với anh…”…… 

“Em đã rời xa Hà nội, nhưng anh không hạnh phúc, thì em cũng hiểu em ảnh hưởng đến cuộc đời anh như thế nào….”. Anh nhắn cho cô như vậy…Cô khóc trong lặng lẽ… Giá như anh biết nỗi buồn trong cô. Giá như anh biết vì sao ngày ấy cô đành lòng rời xa Hà nội? Giá như, giá như…Với cô, Hà nội bây giờ chỉ là sân ga của những chuyến tàu. Cô như một lữ khách, đến rồi đi…

Chuyến tàu lao nhanh trong đêm….

1. EM: Sài gòn!

            Những cơn mưa chiều bất chợt. Công việc, đôi lúc làm cô quên cả khái niệm thời gian, quên nhiều thứ…Vậy mà cô vẫn nhớ, nhớ về một người… một người không thuộc về cô…

            Cô về. Anh không dám gặp- Anh buồn.

            Cô đi. Anh bảo: “Đừng nặng lòng về anh..”. Anh buồn.

            Anh nói: “Anh sẽ bù đắp cho người phụ nữ đã khổ nhiều vì anh…”. Nhưng anh không làm được. Rồi anh lại buồn.

            Cô chới với trong biển khơi bao la. Những cơn bão lòng cứ ập đến. Anh có những đêm không ngủ. Cô có những đêm thức trắng. Cô xanh xao tâm hồn lẫn thể xác. Cô thương anh, thương cả mình, khóc cho cuộc tình đã lỡ nhịp từ lâu…Cô tự nguyền rủa mình. Cô thấy mình có lỗi với người đàn ông đi bên cạnh cô. Chồng cô không hề biết những gì đã và đang xảy ra cho cô, không hề biết cô đang lạc lối…Bởi cô là một người phụ nữ chu toàn với gia đình…

            Những ngày qua anh yêu cô âm thầm lặng lẽ. Và bây giờ anh như thoát khỏi con người vốn có của mình. Một người đàn ông nghiêm khắc, đạo mạo, khó tính …không còn nữa. Hình như tất cả đã vỡ òa…

Những gì có thể làm được cho cả anh và cô thì cô đã làm cách đây hơn 10 năm rồi. Đó là- Cô rời Hà nội…Bởi cô biết nếu còn ở lại, sẽ có một ngày cô ngã vào vòng tay anh… Rồi hai gia đình sẽ không bình yên…Cô biết thế…Cảm ơn cái khoảng cách xa xôi.

Nỗi buồn, sự xót xa, niềm ân hận cứ quấn lấy cô. Cô mỗi ngày một xơ xác. Cô như cành cây sau mùa giông bão. Không! Cô không có quyền làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của cô. Với cô, tuy nó không hoàn hảo, nhưng là tất cả của cô. Đứa con gái ngoan hiền và người chồng hết mực thương yêu cô. Một gia đình như thế. Cô còn đi tìm gì? Cho cuộc đời này?...

Cô lặng lẽ hơn, chăm chút cho chồng con nhiều hơn. Và tập quên…Cô và anh phải trở về với bến bờ của mình thôi…

Một ngày, cô nhắn cho anh: “Nếu có kiếp sau, em sẽ đợi anh ở cuối con đường…”

Một ngày, trong máy cô có tin nhắn: “Anh thì khác. Còn em đang có một gia đình hạnh phúc. Tìm được một hạnh phúc không đơn giản…”.

Cảm ơn anh!

Thôi thì... “Còn nỗi buồn nào thì hãy hóa mưa ngâu…”...

P/S: Viết theo lời kể của một người bạn nhỏ. 



Thứ Hai, 7 tháng 3, 2022

EM...!!!

Tôi có rất nhiều người bên tôi. Xa có, gần có, cũ có, mới có, thân quen có, vừa đủ để xã giao cũng có...Có tất tần tật mọi mối quan hệ...vừa đủ để nhớ hay đủ để gắn bó lâu dài...Và hình như tôi chưa tự mình cắt đứt mối liên hệ với ai, kể cả những người thật xa xưa và mới vừa gặp lại trên cái thế giới hư hư thật thật này...

EM...Một nhân xưng thật “gần gủi”...

Tôi biết EM từ một ngày gần giáp Tết cách đây hơn 2 năm. 

Và EM thật đặc biệt...

Nhưng tôi lại không muốn qua lại với EM...

EM thật đặc biệt.

Tình cảm của EM thật bao la rộng lớn. EM ban phát yêu thương cho phần lớn những con người trên thế gian này...

EM nâng cấp sự lan tỏa của em theo từng thời kỳ. Lúc đầu EM chỉ ưa tán tỉnh những anh chị dễ tính, và cũng chỉ vừa đủ những cảm xúc..Rồi EM tiếp xúc nhiều đối tượng hơn, EM theo sát những ông bà lớn tuổi hom hem, EM hun hít họ đến nỗi họ không còn đường thở. Ôi! Cái tình yêu dã man của EM...cái tình yêu nồng cháy của EM đã làm nhiều người sợ hãi. Và tôi cũng không ngoại lệ...

Tôi không muốn làm người thương của EM, vì tôi còn muốn ngắm những ban mai trong xanh, vì tôi còn thích nhìn những áng mây chiều...Tôi sợ lỡ đâu  EM lại quá yêu tôi, EM bám riết lấy tôi, rồi EM đi vào từng ngóc ngách cái cơ thể không còn trẻ nhưng chưa gọi là già của tôi...Tôi không muốn EM khám phá mọi thứ trong tôi...

Giá như mọi người có thể dứt tình với EM theo cách của Lan là: “cắt đứt dây chuông, lạnh lùng khép cổng...” thì hay biết mấy...Cửa lớn vẫn đóng, nhưng hình như EM len lỏi vào nhà thiên hạ bằng con đường chui vào các ô cửa sổ. Bởi có những người suốt những tháng liền họ cứ quanh quẩn trong phòng ăn, phòng ngủ, phòng sinh hoạt... nhưng chợt một ngày họ ngạc nhiên vì... EM đã đến bên họ...

Thôi thì...không thể sửa đổi được tính cách lang chạ tùm lum của EM...tôi đành chấp nhận cho EM lảng vảng quanh tôi, như EM đã từng lảng vảng bên bao nhiêu người khác...

Chỉ mong, nếu có thương tôi, thì EM thương vừa vừa phải phải...đừng nồng nàn quá đỗi, hãy như những người vô tình đi qua nhau, dừng lại, nhìn vào mắt nhau, thích nhau, hơi mến nhau rồi ra đi...

Chỉ mong EM không đến bên tôi.

Nếu EM đến bên tôi, tôi sẽ vui chơi cùng EM...Thế nhé...Còn cái hậu khi EM đến rồi đi, thì tôi sẽ sắp xếp sau...

........

Vài dòng cho EM.

........

Khi buổi sáng hoa Hồng vẫn đẹp thì cuộc đời vẫn tươi và bầu trời vẫn đầy nắng...

            SG- một ngày tháng 3.

Thứ Năm, 2 tháng 12, 2021

THƠ CỦA TRẦN MAI NGÂN...!!!

 KHẬP KHỄNH ...


    Anh đi trên hai chiếc dép khác nhau 

    Đến thăm em bằng bước chân khập khễnh 

    Tấu khúc mùa Đông - một màu xam xám 

    Buổi trưa buồn - nắng cũng phải trốn mau  ...

    Anh đến thăm em bằng hai chiếc dép khác màu 

     Có phải ... trong cơn say chúng lạnh lùng thất lạc 

     Có phải ... trong cơn say anh mới là người sống thật 

    Theo trái tim mình - theo nhịp thở lặng thinh .


      Em thông minh . Em nổi tiếng thông minh

     Nhưng lại dốt trước mối tình cay đắng 

      Mắt buồn , cổ cao ba ngấn ...

     Anh lạc đường đi - hai chiếc dép khóc thầm ...

      Chia cùng anh một mối tình câm 

      Ba mươi mấy năm ... Cầm bằng như không vậy !

Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2021

SÀI GÒN...!!!

SG đã qua những ngày kinh khủng...

Những tháng... không bom đạn, không khói súng, nhưng độ sát thương đã đến tột cùng. Gần 21 ngàn người ra đi trong cô đơn, không một người thân bên cạnh. Hơn 1500 trẻ mồ côi sau cơn đại dịch. Và không biết bao nhiêu ngàn người nhọc nhằn trên con đường về quê ...

🍀“Mỗi khi nguy nan, hãy cố gắng làm hết sức mình để vượt qua gian khó...phần còn lại dành cho số phận...”.🍀

Thời đại mà chỉ cần một cái điện thoại người ta có thể biết tất tần tật mọi điều trên thế giới, thì những gì xảy ra giữa SG đều đập vào mắt từng giờ từng phút khi cái màn hình sáng lên...

Từng đoàn từng đoàn người bị đưa vào khu cách ly.

Nếu vào khu cách ly thì 90% sẽ nhiễm bệnh, bởi nơi đó 5K đúng nghĩa chỉ là “khẩu hiệu”.

Những F0 vào viện rồi người nhà không liên lạc được...rồi họ về bên kia thế giới.

F0 ở nhà trở nặng, kêu cứu, nhưng cũng không thể vào bệnh viện.

Những chuyến xe nối đuôi nhau đưa quan tài vào lò thiêu..

Rồi đến một ngày, quan tài bằng gỗ thay bởi những bao ny lông. 

Trong cuộc chiến này, theo quy luật tự nhiên, những ông bà nội ngoại sẽ bị đào thải trước....😭😭😭 nếu không may phải vào bệnh viện.

🍀“Mỗi khi nguy nan, hãy cố gắng làm hết sức mình để vượt qua gian khó...”.🍀

Những đám đông chen chúc để test cộng đồng, nhân viên chọc mũi cho hàng trăm người chỉ dùng một đôi găng tay...Ôi! kinh hoàng. Chỉ cần kéo khẩu trang xuống là “thôi rồi Lượm ơi..”. 

Đành giữ cho mình. Đành trốn cả hai lần test đầu...

“Không cắt đứt chuông, không lạnh lùng khoá cửa...”, nhưng anh CA, cô CBP không thể bước vào, khi chủ nhà không cho phép...

🍀“...phần còn lại dành cho số phận...”.🍀

Có một số người nhiễm mà không biết nguồn lây nơi đâu, dẫu họ rất cẩn trọng. 

Thôi thì...số phận...

Thôi thì đành chuẩn bị cho hai người sắp già một ít hành trang, nếu không may phải bị vào khu tập trung. 

Không như lúc về quê, không như khi đi du lịch, hai người chỉ cần một Vali, mà là hai Vali riêng...

Sau hơn 4 tháng, những đồ đạc trong Vali trở về đúng vị trí của nó như những ngày chưa có dịch. 

SG đã bắt đầu những ngày tạm ổn. 

Mưa gió nắng nôi đường xa khốn khổ trên đường về của đoàn người làm ai cũng xót xa, nhưng có lẽ hai video mới đây là hình ảnh làm người đàn bà như nàng nhói lòng, rưng rưng nước mắt...

-Người đàn ông rất trẻ, đưa đứa con gái rời nhà trọ về quê, trước giỏ xe máy là...hủ hài cốt của vợ..😭

-Người đàn bà có lẽ chưa đến 30, địu đứa con 9 tháng tuổi trước ngực, hài cốt của chồng cột phía sau xe máy...😭

Cuộc sống VÔ THƯỜNG, nhưng có lẽ chỉ qua cơn đại dịch này, người ta mới thấm thía hai chữ VÔ THƯỜNG. Sự sống và cái chết chỉ cách nhau “một sát na”...

Hãy yêu thương nhau khi còn có thể...

Hãy nói những lời bạn còn giữ trong lòng...

Hãy làm những điều bạn muốn...

                     SG_tháng mười_hai mốt.

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2021

SÀI GÒN&QUẢNG NGÃI...!!!

 Cảm ơn quê hương, cảm ơn Sài gòn...

💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕

🍀Tôi yêu SG, vì SG bao dung ôm tất thảy vào lòng những ai cần đến một miền đất “hứa” để mưu sinh, để chữa lành những vết thương về thể xác.

Từ những Tiến sĩ, Thạc sĩ, Cử nhân, những  cô cậu vừa có tấm bằng Trung học hoặc học vấn rất thấp hay những mảnh đời khốn khó...họ đều có thể nương thân chốn Sài Gòn tấp nập này. (hiển nhiên tôi chỉ viết về con tôi, con bạn bè tôi, những đứa cháu của tôi, học trò tôi, và những người tôi đã từng biết...).

Vâng! những người có trình độ, họ chọn SG, vì nơi đây, họ có thể đàng hoàng bước vào những công ty sau khi qua những cuộc phỏng vấn từ chính chất xám của họ, mà không mất một đồng bạc nào...Đó là sự thật. 

Vâng! Họ có thể sống trong một căn nhà nho nhỏ, hoặc một căn phòng ở chung cư bé bé, hay một phòng trọ vừa vừa nào đó. Nhưng họ có thể sống một cách đàng hoàng phù hợp với khoảng tiền họ làm ra.

Vâng! Họ có thể sinh sống bằng những món ăn đậm chất QN, mà không chỉ những người xa quê tìm đến mà cả những người chính gốc SG cũng không chê.

Vâng! Họ có thể làm tất cả mọi công việc ở SG khi ngoài kia đã qua mùa vụ. Những quang gánh bánh tráng, mạch nha, đường phèn, đường phổi... theo những bước chân của người xứ Quảng trên lề đường nơi hoa lệ. 

............

Và một điều, không ai có thể phủ nhận là ..chỉ có SG mới có thể sánh vai với HN trong lĩnh vực y tế. Khi không may đối diện với những căn bệnh nặng, ai cũng muốn đến SG. Người thân tôi, bạn bè tôi cũng...đã, đang nương nhờ SG. Những bệnh viện ở SG đã đem đến những niềm tin và hy vọng cho những bệnh nhân.

Còn, còn rất nhiều điều tốt đẹp về SG trong những ngày SG đang bị con Covit bủa vây.

Và tôi yêu SG...

💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕

🍀Tôi yêu Quảng Ngãi. Yêu QN nhiều hơn kể từ một sáng mùa thu tôi rời xa QN, yêu QN bởi rất nhiều điều, mà những ngôn từ không đủ để diễn tả.

QN của tôi đã có những tháng ngày “xấu xa” trong mắt nhiều người, bởi những lãnh đạo đồng môn đồng lứa với tôi😭.

Nhưng rồi, trong cơn dịch giã, những người con xa quê lại lại rưng rưng nước mắt, khi thấy những chuyến hàng cứu trợ từ QN. QN nghèo lắm, nhưng nhiều ân tình. Những hộp cá kho, những hủ thịt muối, những bó rau, những củ quả, rất đậm đà tình thương...

SG đông đúc quá, những ngày giãn cách, phong tỏa rồi lại phong tỏa, giãn cách...công ty đóng cửa, hàng quán ngủ yên, những khó khăn chồng chất khó khăn...SG không bỏ rơi ai, nhưng SG đã quá sức...

Về thôi! Quê hương mình cánh đồng bát ngát, con đường thật rộng, không như SG, mỗi bước chân đều dễ  phải đụng những F1, F0...

Về thôi! Rau mắm quê mình cùng với mẹ với cha, với những người thân...

Nhưng! Quay về đâu phải là điều dễ thực hiện với đa số người dân

.........

Khi những chuyến xe đầu tiên đón công dân Quảng Ngãi từ SG về quê bắt đầu chuyển bánh....Là những yêu thương nhân lên gấp bội trong lòng những người con QN...

Cảm ơn QN, cảm ơn quê hương tôi.

Và tôi yêu Quảng Ngãi...

Các bạn về và sẽ có cuộc sống bình yên trong lòng đất mẹ.

Mai mốt SG hết bịnh...Bạn sẽ lại đến SG, như đã từng đến và SG vẫn cứ bao dung như đã từng bao dung với những đứa con từ mọi miền đất nước...

💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕