Tờ lịch rơi xuống...nhẹ nhàng...bình thản...như những ngày cuối năm của cô...
*Rãnh rỗi...vì anh í đã tương đối ổn. Cô có thể đến quán cafe với bạn bè...có thể tán gẫu sau cuộc họp....
*Rãnh rỗi...vì công việc cuối học kỳ của giáo viên không lu bu như ngày xưa. Chấm bài, nhập điểm...thế là xong. Dạy BD, dạy chính khóa, phụ khóa đều dừng lại...nghỉ giải lao...
*Bình yên...khi mỗi sáng xuống phố, nghe mùa đông thật êm ả...Vừa đủ se lạnh, để biết rằng Giáng sinh vừa đi qua...
*Hạnh phúc...khi hình dung gương mặt đầy niềm vui của con gái sau những liến thoắng trong điện thoại...
*Bình an...khi mỗi lần thằng nhóc gọi về. Nó đã thành đứa con trai mạnh mẽ, cùng với anh chị, nó là chỗ dựa cho bố mẹ. Cô yên tâm ngồi sau xe, khi nó bon bon trên đường SG...
*Thoải mái...khi cùng những thành viên trong tổ lai rai trong một quán nhỏ...Hình như chỉ cần như thế, thì cô cũng cảm thấy mình không nhầm khi dừng chân ở ngôi trường này...
*Nhẹ nhàng...khi có tin nhắn: "rảnh hông? SC đi...". SC...nơi mà những người đàn bà không còn trẻ chọn làm nơi để "tám"....
Vừa xem phim"Cuộc chiến hoa hồng..." vừa gõ gõ...
Ngày đông trôi qua...nắng nhạt nhòa...và bình yên vẫn như thế..