Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015

BA...!!!


Mẹ là tất cả...

Và Ba cũng là tất cả...

Mùa Vu lan này con viết cho Ba, người đàn ông đã cho con nhiều thứ trong cuộc đời này...

Ngày con còn bé, hai anh em con bị một trận đòn quắn đít chỉ vì cái tội dành nhau những cộng thun...

Ngày con lớn thêm một tí, con nhớ là lúc con học lớp Nhì (bây giờ là lớp 4), con phải úp mặt vào bảng đen và nhận 3 roi thật đau từ Ba (Ba là ông giáo làng và là thầy giáo của con) vì cái tội dám làm nhàu nát cái giấy khen hằng tháng (lý do: tháng ấy con tụt hạng...).

Ngày làm hồ sơ, con chọn SG phồn hoa theo bè bạn...Con đâu có biết rằng hai năm trước anh trai con đành vào CĐ, chỉ vì đường vào SG xa tít, mà phía sau con còn có những đứa em...Con không còn ý định vào SG...

Ngày con nhập học, Ba bỏ công việc để đưa con vào QN...
Ngày con ra trường, con chỉ biết chắt chiu từng phiếu gạo, phiếu thực phẩm... cho gia đình. Góp những đồng lương ít ỏi với Ba Má...!

Ngày con lấy chồng. Trước bàn thờ tổ tiên, nắm chặt tay con Ba bảo: "Ba tin ở con gái...". Lần đầu tiên con thấy Ba khóc. Những giọt nước mắt đàn ông...

Ngày con xuôi Nam, một sáng tinh mơ...lóc cóc chiếc xe đạp Ba tiễn con một quãng đường...

"Con so về nhà Mạ"...đàn lợn chưa kịp lớn, Ba đã phải bán đi để thêm cho con làm lộ phí... Chuyển tàu hoàng hôn...Ba đưa bé Tr qua khung cửa sổ của toa tàu... Bóng Ba cô đơn trong chiều...Vì Má cũng đi cùng con vào chăm cháu ngoại...

Cuộc đời nào ai biết trước được điều gì? Lần cuối cùng con gặp Ba là lần ở sân ga...với tiếng còi tàu nghe não lòng người xa xứ...!
Ngày bức điện tín đến trường, thì Ba đã ra đi được 2 hôm..

Đường xa vạn dặm, bé Tr còn bé bỏng... Con thành một đứa con bất hiếu. Nước mắt tuôn rơi, rồi nước mắt chảy ngược vào trong...

Con đã học được từ Ba tính chỉn chu, nghiêm khắc ...của một người thầy giáo, tính bao dung, chia sẻ...của một người cha...Con đã lớn lên trong sự nhọc nhằn của Ba Má. Con đã chứng kiến những khó khăn của gia đình trong những tháng năm. Con ước mơ ... rồi con sẽ là chỗ dựa cho Ba Má... Đến lúc con làm được điều đó...thì Ba đã không còn ở bên chúng con...Ba đã ra đi mãi mãi rồi...

Vu lan này con còn có Má...Dẫu không đong đầy...thì con cũng là người hạnh phúc... Vu lan này nơi ấy xin Ba hãy an yên...!!!
                                                                                     Vu lan 2015

Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2015

MƯA THÁNG BẢY...!!!

Bắt đầu những ngày vào thu...Tháng bảy mưa Ngâu....Nhưng nơi này, nắng vẫn nhạt nhòa như những ngày cuối hạ...

Lục tìm trong những trang giấy cũ, một bài viết thật xa xưa...Cũng những ngày mưa tháng bảy...

MƯA THÁNG BẢY...!!!

Tặng cho những ai... ngày xưa thuyền tình... lạc bến!

Khi những con nắng mùa hạ đi qua, khi những chùm phượng vĩ không còn đỏ thắm, thì những cơn mưa lại về...Thu sang...Và những cơn mưa...

Mưa tháng bảy.
Mưa Ngâu.

Tháng bảy mưa Ngâu...Không như những giọt mưa xuân chưa làm ướt tóc, cũng chẳng bất chợt như những cơn mưa mùa hạ và không hề giống cơn mưa mùa đông...

Cô ngồi đếm những giọt mưa ngâu qua vuông cửa hẹp. Mưa cứ tí tách, tí tách...Mưa triền miên...Mưa như những giọt buồn...Mưa như những sợi tơ lòng....Ai có về tìm nhau trong mưa Ngâu tháng bảy???.

Có chiếc cầu nào cho những thuyền tình đã lỡ bến năm xưa???.
Tháng bảy mưa Ngâu, nhưng dẫu sông Ngân hà rất rộng rất sâu...thì Ngưu Lang, Chức Nữ vẫn còn có những nhịp cầu Ô Thước...vẫn tìm được nhau sau những ngày xa cách...và hẹn nhau rằng...tháng bảy năm sau...!

Tháng bảy mưa Ngâu, có hai người cách nhau nửa vòng trái đất...chợt nhớ năm nào cũng mưa ướt trên vai...

Tháng bảy mưa Ngâu, có hai người ở trong cùng thành phố, nhưng lại...cách xa ngàn trùng...

Tháng bảy mưa Ngâu, có hai người ở hai đầu nỗi nhớ...bấm phím tương phùng...nhưng chỉ thấy mưa rơi...mưa rơi...

Tháng bảy mưa Ngâu, tháng của Ngưu Lang, Chức Nữ, tháng của những yêu thương chưa trọn vẹn bao giờ...Người ra đi, đi khuất nẻo xa mờ...Kẻ ở lại, mong một ngày thôi nhung nhớ...Tháng bảy mưa, mưa bên khung cửa, mưa rơi trong lòng...Tháng bảy mưa, nghe trong ký ức, yêu thương chợt về...Tháng bảy mưa, xôn xao trong gió, ai ơi...đừng buồn...!
Những giọt mưa Ngâu, xin đừng là nước mắt đắng cay một thời...Người ơi...có về tìm nhau...sau nhiều năm tháng...xin hát khúc tơ chùng...và chúc phúc cho nhau!!!

Người đàn bà ngồi...nghe mưa hát, mưa thì thầm...những nỗi nhớ không tên. Người đi trong mưa thấy lòng mình lãng mạn...(người ta thường nói thế). Người đàn bà chưa hề lang thang trong cơn ướt đẫm, sao cũng chợt thấy lòng mình vướng những lan man...

Tháng bảy mưa Ngâu...người ơi xin đừng vì những cơn mưa mà cứ ngoái về quá khứ...Bởi ai đó bên người cũng đang cần một bàn tay...!

Tháng bảy mưa Ngâu, phố liêu xiêu từng cơn gió lạnh...Một chút tơ lòng, xin chỉ một chút thôi...Để mai đây khi đã qua rồi những giọt mưa tháng bảy, trên những nẻo đường đời...vô tình ta có gặp lại nhau...thì ai ơi...dẫu ánh mắt có thật buồn...thì cũng xin đừng làm nghiêng ngã đời nhau....!!!

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

THỊ TRẤN NHỎ...!!!


Cô đến nơi này đã gần tròn 25 năm...Vậy mà cô chợt nhận ra rằng... hình như một entry trọn vẹn cho nơi này... cũng chưa có...Chỉ thoáng qua... đôi khi là nhánh hoàng lan vàng trên đường xuống phố... hay màu tím dịu dàng của những cánh bằng lăng...Thế thôi!

Ngày xưa, cô miên man về một nơi của thời con gái, Tân Châu...ghé vào và bảo: "Đến một lúc nào đó, chị rời xa nơi chị đang sống, thì nỗi nhớ THỊ TRẤN HOA VÀNG cũng như thế...". Không biết, nếu có một mai ... cô rời xa... thì nỗi nhớ có như xưa? Có lẽ, sẽ khác.. Bởi ký ức của một thời đâu thể giống nhau...Cô nghĩ thế!

Thị trấn nhỏ! Sáng! Đôi khi trong làn sương mờ rất nhẹ...những vòng xe đạp...những người đi bộ...Những chuyến xe ngang qua, lòng cô một chút chênh vênh, khi cô cũng đã từng quay lại nơi này trên những chuyến xe ấy. Những chuyến xe từ QN đi VT...

Sáng! Tiếng chân bồ câu cứ lao xao trên mái nhà sau...Tiếng hót líu lo của chú chim sáo bên ngoài cửa sổ...cô nghe một chút bình yên..! Dẫu một chút thôi, nhưng cũng bình yên đến lạ...!

Sáng! người đàn bà soi gương buộc tóc, đi làm. Nơi cô làm việc chỉ bên kia con đường, đoạn đường ngắn đến nỗi, khi mưa cô chưa kịp ướt, khi nắng da cô cũng chưa kịp đen thêm...Đến trường... nhẹ nhàng đến lạ! (cô nghĩ, nếu có kiếp sau, cô cũng lại chọn nghề này)...!

Thị trấn nhỏ! Trưa! Những vạt nắng nhảy múa trên cành cây, vạt cỏ nhỏ trước cổng trường cũng xôn xao trong nắng... Không biết có ai muốn ôm nắng vào lòng như cô? Bởi nắng biết hong khô những nỗi niềm...bởi nắng biết làm ấm lại những cô đơn...!

Trưa! Ngã tư nơi cô đông đúc những áo trắng... Giờ tan trường! Ngày xưa cô cũng đã từng đưa đón hai nhóc nhà cô ở ngã tư này. Vậy đó, mà các con lớn lên lúc nào cô cũng chẳng còn nhớ...chỉ biết bây giờ ngôi nhà thỉnh thoảng mới có mặt các con, bởi đứa đi học đứa đi làm trên thành phố...!

Thị trấn nhỏ! Chiều! Đôi khi trời đổ mưa, những cơn mưa chỉ làm sạch thêm con phố... Mưa không giống như ở đâu đó, mưa ngập cả lối đi...Đôi khi gió, gió cũng chẳng đủ to, để làm lòng người ta xao xác...
Chiều! Không vội vàng, không hấp tấp như những chiều cô đã từng bắt gặp trong những lần ghé lên SG...

Chiều! Ngã tư vẫn đông đúc sau giờ tan học....Cô nhớ những ngày vẫn còn chân sáo, tung tăng đến trường...!

Thị trấn nhỏ! Đêm! Đèn đường sáng lên, để người ta biết rằng nơi đây cũng là phố... dẫu phố rất nhỏ...vừa đủ cho những vòng bánh xe...!
Đêm! Xa xa một chút, người ta vẫn thưởng thức được những dịu êm của ánh trăng rằm, vẫn ngước nhìn bầu trời đầy sao, để tìm một ngôi sao của đời mình...

Thị trấn nhỏ! Đâu đó là những chuyện kể, là những sẻ chia, là những yêu thương trao đi mà không hề đong đếm...Đâu đó là những nụ cười...để chợt thấy rằng lòng người bớt đi những góc cạnh...!


Thị trấn nhỏ! Dung dị, hiền hoà...Thị trấn nhỏ của người đàn bà lưng chừng mùa lá rụng...vẫn đáng yêu theo từng con nắng, theo từng cơn mưa...!!!

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

LINH TINH...!!!


Lang thang, cô tìm thấy những nét vẽ...

Một tảng đá, cô hình dung là núi...Một cây chênh vênh, giống như những cây trên đường xuống phố nơi cô sống...khi ở đâu đó bắt đầu mùa giông bão...Người ta chặt, trơ cành, trụi lá...Và màu xanh thưa thớt xuất hiện...những chiếc lá xanh non trên những cành cây đã cũ...

Những cánh nhạn chao nghiêng, nhỏ nhoi giữa đất trời... Nhưng sao cô lại thấy đó là một nét chấm phá rất đậm của bức tranh...
Cô muốn viết gì trên bức tranh ấy ư? Một ngày thật rảnh rỗi, cô ngẫm nghĩ và viết:"Chao nghiêng cánh nhạn... phía chân trời...".

Mùa giông bão...Cô nhìn...tìm bóng hoàng hôn, nhưng hình như hoàng hôn đã lặng lẽ bỏ đi rồi...Sao những cánh nhạn cứ chao nghiêng...??? Sao những cánh nhạn không về bên kia núi...???

Nhưng... mọi ngôn từ có ý nghĩa gì nữa đâu, khi hình như người hoạ sĩ nghiệp dư nào đó...đã quên đi một bức hình...!!!


Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2015

CUỐI HẠ...!!!


Nhưng ngày cuối cùng của mùa hạ rồi cũng qua.. Với tay xé tờ lịch, gần hết tháng 6... Mưa Ngâu sắp về...

Đến trường, họp hành, học chính trị...Còn hơn một tuần thật rảnh rỗi, rảnh rỗi hơn cả những ngày hè...Thằng nhóc bảo: "để con nghỉ...rồi mẹ hãy đi.." khi cô định về QN trong những ngày lưng chừng tháng 6...Nhưng bây giờ lại không thể sắp xếp... vì bé T sắp làm mẹ...

Hình như cũng đã lâu... cô mới có nhưng ngày hè loanh quanh Vũng tàu, thị trấn nhỏ và SG...Năm nào cũng vậy, cô cứ nhón 10 ngày, thường thì vào cuối hè... để theo những chuyến bay đi ra và từng chặn xe khách hoặc tàu lửa đi vào... Có khi 5h sáng đến nhà thì 7h cô cũng có mặt trong buổi học chuyên đề...Có nghĩa là cô đã tận dụng gần hết thời gian...

Cô định hè năm nay sẽ bỏ phấn bảng... ngao du trọn một cái hè... Để được lang thang nơi phố cũ nhiều nhiều... Để nghe hương vị của một mùa hè đúng nghĩa...bởi cứ bám vào công việc... thì cũng có nghĩa gì đâu...??? Vậy mà cuối cùng dự định lại thất bại...vì cái bệnh TVĐĐ của anh xã...

Những ngày cuối hạ, nắng nơi này vẫn vàng phai như một cuộc tình xưa...Dù sao đi nữa thì cô vẫn yêu những con nắng hơn những cơn mưa buồn...!!!