tag:blogger.com,1999:blog-76865861492919185552024-03-05T16:09:08.295+07:00NguyênMÔI KHÔNG CÒN HỒNG NHƯ NẮNG...!!!Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.comBlogger226125tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-89858628581116115922022-09-15T18:05:00.001+07:002022-09-15T18:05:27.363+07:00MÙA THU...<p> Mong một ngày có đủ cảm xúc để viết về mùa thu nơi này...</p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-57129475965415519682022-06-20T07:18:00.002+07:002022-06-20T07:18:53.237+07:00CHO TÔI...<p>Dành cả đời để buồn, để bực bội, về những điều đã xảy ra, chỉ có thể là không bình thường...</p><p>Mọi việc tại sao ta không nhìn một cách bình thường. Bởi tất cả những điều đó xã hội đầy rẫy, nhưng có ai bận lòng???</p><p>Ngày khăn gói rời QN, ta nghĩ, cuộc sống của ta bắt đầu từ những bước chân ấy. Bỏ mọi thứ sau lưng, không còn liên quan gì đến quá khứ. Nhưng tất cả đều ngược lại</p><p>🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼</p><p>🍀Chấp nhận rằng bạn không thể thay đổi những gì đã xảy ra, mà chỉ có thể thay đổi cách bạn nhìn nhận nó. Bạn không thể quay ngược quá khứ nhưng bạn có thể thay đổi cách bạn tiếp nhận và xử lý nó kể từ bây giờ. Nếu không, con người bị tổn thương của bạn sẽ mang theo nỗi đau về cảm xúc trong những trải nghiệm đã qua vào các mối quan hệ của bạn.🍀</p><p>🌸Nỗ lực của bạn cần được định hướng hướng tới việc chấp nhận quá khứ.</p><p>🌸Cho phép bản thân cảm nhận bất cứ cảm xúc nào bạn có về quá khứ của mình. Sau đó cố gắng buông bỏ cảm xúc này.</p><p>🌸Khi bạn giận dữ hay buồn bã về quá khứ, cố gắng nhắc nhở bản thân rằng bám lấy cảm xúc tiêu cực sẽ chỉ khiến bạn thêm tổn thương. Dù bạn có giận dữ bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể thay đổi điều đã xảy ra. Hãy chấp nhận cảm xúc của bản thân. Sau đó nhìn sâu vào bên trong con người bạn để có được sức mạnh để buông bỏ quá khứ.</p><p>🌸Chìm đắm trong quá khứ có thể gây ra vấn đề mà bạn không thể tự nhận thức được.</p><p> Sưu tầm.</p><p><br /></p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com5tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-86230195176609291092022-04-22T07:19:00.000+07:002022-04-22T07:19:17.515+07:00CHUYỆN BA NGƯỜI..<p> Thứ Hai, 17 tháng 12, 2008.</p><p>1. EM: Chuyến tàu dừng ở ga cuối…Hà nội về đêm lung linh huyền ảo. Cô trở về, một mình, không chồng con. Cô trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và sống cả thời con gái. Nơi có người thân, có kỷ niệm, có những ngày lang thang, có tất cả….Và có anh…Trong những người đàn ông đi qua cuộc đời, có lẽ anh là người duy nhất còn tồn tại trong tâm tưởng cô.</p><p> 2. ANH: Không hiểu vì sao tôi vẫn nhớ về em. Tôi biết mãi mãi không bao giờ em thuộc về tôi. Em đã theo chồng về xứ lạ. Em đã cách xa tôi gần 2 nghìn cây số…Ngày ấy tôi không đủ can đảm để nói với em một lời. Tôi đến với em, những câu chuyện không đầu không cuối. Để rồi, tôi mất em vĩnh viễn…Em trở về…Rồi em lại ra đi…Rồi em để lại trong tôi niềm khắc khoải…</p><p>3. CÔ ẤY: Tôi lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời anh. Nhưng tôi biết, tôi không thể chạm đến trái tim anh. Tôi xót xa mỗi khi nhớ đến ánh mắt đầy ắp yêu thương mà anh dành cho cô gái ấy trong buổi chiều anh đón tôi về cùng anh…Anh sống cùng tôi, nhưng trái tim anh lạc lối…</p><p> 1. EM: Nếu được phép thay đổi một điều gì đó trong cuộc sống, thì...cô muốn sẽ được gặp anh trong những ngày anh tìm cô. Giá như ngày ấy, điện thoại không là thứ xa xỉ, giá như ngày ấy có Email, internet thì có lẽ anh và cô sẽ không lạc mất nhau…Khi những con chữ thật đẹp trong trang giấy học trò đến được với cô, thì mọi thứ đã muộn màng...</p><p>“Anh tìm em rất nhiều lần trước khi quyết định vấn đề, nhưng không gặp được em...”...</p><p> Hoa sữa vẫn nồng nàn. Từng giọt, từng giọt cà phê rơi…Cô bất chợt hỏi anh: “Nếu những ngày ấy anh gặp được em thì…”. </p><p>Anh sẽ nói: “Anh yêu em…”. </p><p>Cuối cùng thì cô cũng nghe được chính anh nói...cái điều mà cô đã biết…Một cô sinh viên vừa mới ra trường cứ chờ đợi, một người đàn ông không còn trẻ cứ lặng lẽ yêu thương...</p><p> 2. ANH: Chuyến bay đã đưa em về nơi ấy.Tôi nhớ em…Sáng nay tôi lại cùng em trong quán cà phê quen thuộc... “Nếu ngày xưa mình đến với nhau thì không biết bây giờ sẽ như thế nào?”. Em nhẹ nhàng- sau phút trầm tư: “Có lẽ mình sẽ hạnh phúc...”. Mắt em như hồ thu gợn sóng, một đôi mắt đẹp và buồn đến nao lòng…Tôi chúc em hạnh phúc thay cho lời từ biệt. Tôi lại bắt đầu mong ngày em trở về. Dù tôi hiểu- cũng chẳng để làm gì- khi bây giờ tôi và em hai lối. </p><p> 3. CÔ ẤY: Hình như cô gái trở về và đã ra đi…Tôi linh cảm như vậy…</p><p> 1. EM: Những ngày cuối thu. Lá vàng rơi khắp lối. Ừ! Cô cũng ra đi vào một ngày cuối thu, bỏ lại sau lưng một khoảng trời yêu dấu. Cô trở về, thành phố vẫn ồn ào và tấp nập, nhưng sao cô thấy lòng mình chùng lại…</p><p>Hình như có những lúc cơ quan là nơi anh trú ngụ. Sóng gió trong gia đình anh…Điều mà cô không bao giờ muốn…Cô muốn anh hạnh phúc- bình yên, dù bên anh không phải là cô…</p><p>2. ANH: Em lại trở về. Tôi mong được gặp em. Nhưng tôi lại sợ, trong tôi chông chênh quá lớn…Tôi không muốn em nặng lòng về tôi…Còn nỗi buồn nào hơn, khi tôi và em trong cùng một thành phố nhưng xa cách nghìn trùng…Tôi biết, những điều tôi cần thì em không thể dành cho tôi. Con tim em luôn đứng sau lý trí…Dù tôi đọc được những yêu thương trong mắt em… </p><p>3. CÔ ẤY: Tôi và anh là hai cái bóng đi bên cạnh cuộc đời nhau. Chỉ là hai cái bóng…Có lẽ, cả hai đều mệt mỏi trong căn nhà lạnh lẽo này…Giá như cả anh và tôi có thể làm lại cuộc đời…Nhưng sự nghiệp, công danh, con cái cứ ràng buộc tôi và anh. Có lẽ tôi đã sai lầm ngay từ phút tôi đồng ý về làm vợ anh…</p><p>1. EM: Chiều mai cô lại ra đi. Ừ! Thì thôi. Thôi đừng gặp. Để quá khứ ngủ yên. Cô chẳng biết mình buồn hay vui, chỉ thấy lòng mình nặng trĩu…Cô biết- trở về- ngoài người thân- thì anh- là người cô muốn gặp…</p><p>Hoàng hôn buông xuống…Cô, anh bên nhau trong quán nhỏ. Bởi cuối cùng, cô chợt nghĩ, lâu lắm cô mới có điều kiện trở về, thì cô không thể ra đi mà không một lần đối diện cùng anh…Giá như cô có thể chia bớt anh một ít nỗi niềm…Bóng anh nhạt nhòa trong đêm. Cô và anh rẽ về hai lối…</p><p>2. ANH: Tôi đã cố dằn lòng không gặp em. Nhưng rồi tôi không thể. Mai em đi rồi. Biết bao giờ em trở lại…Em hanh hao hơn ngày trước. Đôi mắt buồn vẫn xa vắng như xưa. Giá như tôi có thể ôm em vào lòng để nói với em rằng tôi yêu em biết bao. Em có biết tôi đã từng mơ ước thời gian quay ngược lại, để tôi trở về ngày ấy, để tôi mạnh dạn nắm tay em, để cùng em đi hết quãng đường đời…</p><p>3. CÔ ẤY: Anh! Người đàn ông thành đạt và nghiêm túc trong mắt mọi người…Giá như anh hiểu rằng: tôi cũng giống như tất cả những người phụ nữ khác. Tôi cần một tình yêu, tôi cần một bờ vai để những khi buồn tôi có thể tựa vào và tìm thấy những bình yên…Với anh gia đình không phải là chốn đi về. Thời gian anh ở cơ quan…nhiều hơn ở nhà. Tôi không cần một cái bóng bên mình, anh có biết không???</p><p>1. EM: Cô muốn gói ghém tất cả những yêu thương ở nơi này. Nhưng làm sao được. Nắng cuối thu vàng vọt. Những ngọn gió lao xao. Đêm nay cô sẽ trở về…Về nơi chỉ có hai mùa mưa nắng. Cô sẽ trở về với trách nhiệm làm vợ, làm mẹ của mình. Trở về với bao lo toan bề bộn của cuộc sống…Ngủ ngoan nhé- Tình yêu và kỷ niệm…</p><p>Vậy mà... “…Rồi em lại đi, mai nhớ em thật nhiều. Rồi anh lại mong ngày em trở về Hà nội, về Hà nội có nghĩa là em sẽ về với anh…”…… </p><p>“Em đã rời xa Hà nội, nhưng anh không hạnh phúc, thì em cũng hiểu em ảnh hưởng đến cuộc đời anh như thế nào….”. Anh nhắn cho cô như vậy…Cô khóc trong lặng lẽ… Giá như anh biết nỗi buồn trong cô. Giá như anh biết vì sao ngày ấy cô đành lòng rời xa Hà nội? Giá như, giá như…Với cô, Hà nội bây giờ chỉ là sân ga của những chuyến tàu. Cô như một lữ khách, đến rồi đi…</p><p>Chuyến tàu lao nhanh trong đêm….</p><p>1. EM: Sài gòn!</p><p> Những cơn mưa chiều bất chợt. Công việc, đôi lúc làm cô quên cả khái niệm thời gian, quên nhiều thứ…Vậy mà cô vẫn nhớ, nhớ về một người… một người không thuộc về cô…</p><p> Cô về. Anh không dám gặp- Anh buồn.</p><p> Cô đi. Anh bảo: “Đừng nặng lòng về anh..”. Anh buồn.</p><p> Anh nói: “Anh sẽ bù đắp cho người phụ nữ đã khổ nhiều vì anh…”. Nhưng anh không làm được. Rồi anh lại buồn.</p><p> Cô chới với trong biển khơi bao la. Những cơn bão lòng cứ ập đến. Anh có những đêm không ngủ. Cô có những đêm thức trắng. Cô xanh xao tâm hồn lẫn thể xác. Cô thương anh, thương cả mình, khóc cho cuộc tình đã lỡ nhịp từ lâu…Cô tự nguyền rủa mình. Cô thấy mình có lỗi với người đàn ông đi bên cạnh cô. Chồng cô không hề biết những gì đã và đang xảy ra cho cô, không hề biết cô đang lạc lối…Bởi cô là một người phụ nữ chu toàn với gia đình…</p><p> Những ngày qua anh yêu cô âm thầm lặng lẽ. Và bây giờ anh như thoát khỏi con người vốn có của mình. Một người đàn ông nghiêm khắc, đạo mạo, khó tính …không còn nữa. Hình như tất cả đã vỡ òa…</p><p>Những gì có thể làm được cho cả anh và cô thì cô đã làm cách đây hơn 10 năm rồi. Đó là- Cô rời Hà nội…Bởi cô biết nếu còn ở lại, sẽ có một ngày cô ngã vào vòng tay anh… Rồi hai gia đình sẽ không bình yên…Cô biết thế…Cảm ơn cái khoảng cách xa xôi.</p><p>Nỗi buồn, sự xót xa, niềm ân hận cứ quấn lấy cô. Cô mỗi ngày một xơ xác. Cô như cành cây sau mùa giông bão. Không! Cô không có quyền làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của cô. Với cô, tuy nó không hoàn hảo, nhưng là tất cả của cô. Đứa con gái ngoan hiền và người chồng hết mực thương yêu cô. Một gia đình như thế. Cô còn đi tìm gì? Cho cuộc đời này?...</p><p>Cô lặng lẽ hơn, chăm chút cho chồng con nhiều hơn. Và tập quên…Cô và anh phải trở về với bến bờ của mình thôi…</p><p>Một ngày, cô nhắn cho anh: “Nếu có kiếp sau, em sẽ đợi anh ở cuối con đường…”</p><p>Một ngày, trong máy cô có tin nhắn: “Anh thì khác. Còn em đang có một gia đình hạnh phúc. Tìm được một hạnh phúc không đơn giản…”.</p><p>Cảm ơn anh!</p><p>Thôi thì... “Còn nỗi buồn nào thì hãy hóa mưa ngâu…”...</p><p>P/S: Viết theo lời kể của một người bạn nhỏ. </p><p><br /></p><p><br /></p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-25129219538666928462022-03-07T15:56:00.001+07:002022-03-07T15:56:29.038+07:00EM...!!!<p>Tôi có rất nhiều người bên tôi. Xa có, gần có, cũ có, mới có, thân quen có, vừa đủ để xã giao cũng có...Có tất tần tật mọi mối quan hệ...vừa đủ để nhớ hay đủ để gắn bó lâu dài...Và hình như tôi chưa tự mình cắt đứt mối liên hệ với ai, kể cả những người thật xa xưa và mới vừa gặp lại trên cái thế giới hư hư thật thật này...</p><p>EM...Một nhân xưng thật “gần gủi”...</p><p>Tôi biết EM từ một ngày gần giáp Tết cách đây hơn 2 năm. </p><p>Và EM thật đặc biệt...</p><p>Nhưng tôi lại không muốn qua lại với EM...</p><p>EM thật đặc biệt.</p><p>Tình cảm của EM thật bao la rộng lớn. EM ban phát yêu thương cho phần lớn những con người trên thế gian này...</p><p>EM nâng cấp sự lan tỏa của em theo từng thời kỳ. Lúc đầu EM chỉ ưa tán tỉnh những anh chị dễ tính, và cũng chỉ vừa đủ những cảm xúc..Rồi EM tiếp xúc nhiều đối tượng hơn, EM theo sát những ông bà lớn tuổi hom hem, EM hun hít họ đến nỗi họ không còn đường thở. Ôi! Cái tình yêu dã man của EM...cái tình yêu nồng cháy của EM đã làm nhiều người sợ hãi. Và tôi cũng không ngoại lệ...</p><p>Tôi không muốn làm người thương của EM, vì tôi còn muốn ngắm những ban mai trong xanh, vì tôi còn thích nhìn những áng mây chiều...Tôi sợ lỡ đâu EM lại quá yêu tôi, EM bám riết lấy tôi, rồi EM đi vào từng ngóc ngách cái cơ thể không còn trẻ nhưng chưa gọi là già của tôi...Tôi không muốn EM khám phá mọi thứ trong tôi...</p><p>Giá như mọi người có thể dứt tình với EM theo cách của Lan là: “cắt đứt dây chuông, lạnh lùng khép cổng...” thì hay biết mấy...Cửa lớn vẫn đóng, nhưng hình như EM len lỏi vào nhà thiên hạ bằng con đường chui vào các ô cửa sổ. Bởi có những người suốt những tháng liền họ cứ quanh quẩn trong phòng ăn, phòng ngủ, phòng sinh hoạt... nhưng chợt một ngày họ ngạc nhiên vì... EM đã đến bên họ...</p><p>Thôi thì...không thể sửa đổi được tính cách lang chạ tùm lum của EM...tôi đành chấp nhận cho EM lảng vảng quanh tôi, như EM đã từng lảng vảng bên bao nhiêu người khác...</p><p>Chỉ mong, nếu có thương tôi, thì EM thương vừa vừa phải phải...đừng nồng nàn quá đỗi, hãy như những người vô tình đi qua nhau, dừng lại, nhìn vào mắt nhau, thích nhau, hơi mến nhau rồi ra đi...</p><p>Chỉ mong EM không đến bên tôi.</p><p>Nếu EM đến bên tôi, tôi sẽ vui chơi cùng EM...Thế nhé...Còn cái hậu khi EM đến rồi đi, thì tôi sẽ sắp xếp sau...</p><p>........</p><p>Vài dòng cho EM.</p><p>........</p><p>Khi buổi sáng hoa Hồng vẫn đẹp thì cuộc đời vẫn tươi và bầu trời vẫn đầy nắng...</p><p> SG- một ngày tháng 3.</p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com7tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-43167303774678214462021-12-02T19:32:00.008+07:002021-12-02T19:32:58.719+07:00THƠ CỦA TRẦN MAI NGÂN...!!!<p> KHẬP KHỄNH ...</p><p><br /></p><p> Anh đi trên hai chiếc dép khác nhau </p><p> Đến thăm em bằng bước chân khập khễnh </p><p> Tấu khúc mùa Đông - một màu xam xám </p><p> Buổi trưa buồn - nắng cũng phải trốn mau ...</p><p> Anh đến thăm em bằng hai chiếc dép khác màu </p><p> Có phải ... trong cơn say chúng lạnh lùng thất lạc </p><p> Có phải ... trong cơn say anh mới là người sống thật </p><p> Theo trái tim mình - theo nhịp thở lặng thinh .</p><p><br /></p><p> Em thông minh . Em nổi tiếng thông minh</p><p> Nhưng lại dốt trước mối tình cay đắng </p><p> Mắt buồn , cổ cao ba ngấn ...</p><p> Anh lạc đường đi - hai chiếc dép khóc thầm ...</p><p> Chia cùng anh một mối tình câm </p><p> Ba mươi mấy năm ... Cầm bằng như không vậy !</p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com29tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-46415567068907782462021-10-17T12:55:00.002+07:002021-10-17T12:55:13.003+07:00SÀI GÒN...!!!<p>SG đã qua những ngày kinh khủng...</p><p>Những tháng... không bom đạn, không khói súng, nhưng độ sát thương đã đến tột cùng. Gần 21 ngàn người ra đi trong cô đơn, không một người thân bên cạnh. Hơn 1500 trẻ mồ côi sau cơn đại dịch. Và không biết bao nhiêu ngàn người nhọc nhằn trên con đường về quê ...</p><p>🍀“Mỗi khi nguy nan, hãy cố gắng làm hết sức mình để vượt qua gian khó...phần còn lại dành cho số phận...”.🍀</p><p>Thời đại mà chỉ cần một cái điện thoại người ta có thể biết tất tần tật mọi điều trên thế giới, thì những gì xảy ra giữa SG đều đập vào mắt từng giờ từng phút khi cái màn hình sáng lên...</p><p>Từng đoàn từng đoàn người bị đưa vào khu cách ly.</p><p>Nếu vào khu cách ly thì 90% sẽ nhiễm bệnh, bởi nơi đó 5K đúng nghĩa chỉ là “khẩu hiệu”.</p><p>Những F0 vào viện rồi người nhà không liên lạc được...rồi họ về bên kia thế giới.</p><p>F0 ở nhà trở nặng, kêu cứu, nhưng cũng không thể vào bệnh viện.</p><p>Những chuyến xe nối đuôi nhau đưa quan tài vào lò thiêu..</p><p>Rồi đến một ngày, quan tài bằng gỗ thay bởi những bao ny lông. </p><p>Trong cuộc chiến này, theo quy luật tự nhiên, những ông bà nội ngoại sẽ bị đào thải trước....😭😭😭 nếu không may phải vào bệnh viện.</p><p>🍀“Mỗi khi nguy nan, hãy cố gắng làm hết sức mình để vượt qua gian khó...”.🍀</p><p>Những đám đông chen chúc để test cộng đồng, nhân viên chọc mũi cho hàng trăm người chỉ dùng một đôi găng tay...Ôi! kinh hoàng. Chỉ cần kéo khẩu trang xuống là “thôi rồi Lượm ơi..”. </p><p>Đành giữ cho mình. Đành trốn cả hai lần test đầu...</p><p>“Không cắt đứt chuông, không lạnh lùng khoá cửa...”, nhưng anh CA, cô CBP không thể bước vào, khi chủ nhà không cho phép...</p><p>🍀“...phần còn lại dành cho số phận...”.🍀</p><p>Có một số người nhiễm mà không biết nguồn lây nơi đâu, dẫu họ rất cẩn trọng. </p><p>Thôi thì...số phận...</p><p>Thôi thì đành chuẩn bị cho hai người sắp già một ít hành trang, nếu không may phải bị vào khu tập trung. </p><p>Không như lúc về quê, không như khi đi du lịch, hai người chỉ cần một Vali, mà là hai Vali riêng...</p><p>Sau hơn 4 tháng, những đồ đạc trong Vali trở về đúng vị trí của nó như những ngày chưa có dịch. </p><p>SG đã bắt đầu những ngày tạm ổn. </p><p>Mưa gió nắng nôi đường xa khốn khổ trên đường về của đoàn người làm ai cũng xót xa, nhưng có lẽ hai video mới đây là hình ảnh làm người đàn bà như nàng nhói lòng, rưng rưng nước mắt...</p><p>-Người đàn ông rất trẻ, đưa đứa con gái rời nhà trọ về quê, trước giỏ xe máy là...hủ hài cốt của vợ..😭</p><p>-Người đàn bà có lẽ chưa đến 30, địu đứa con 9 tháng tuổi trước ngực, hài cốt của chồng cột phía sau xe máy...😭</p><p>Cuộc sống VÔ THƯỜNG, nhưng có lẽ chỉ qua cơn đại dịch này, người ta mới thấm thía hai chữ VÔ THƯỜNG. Sự sống và cái chết chỉ cách nhau “một sát na”...</p><p>Hãy yêu thương nhau khi còn có thể...</p><p>Hãy nói những lời bạn còn giữ trong lòng...</p><p>Hãy làm những điều bạn muốn...</p><p> SG_tháng mười_hai mốt.</p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com21tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-65413154653164720672021-07-25T19:12:00.003+07:002021-07-25T19:12:24.831+07:00SÀI GÒN&QUẢNG NGÃI...!!!<p> Cảm ơn quê hương, cảm ơn Sài gòn...</p><p>💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕</p><p>🍀Tôi yêu SG, vì SG bao dung ôm tất thảy vào lòng những ai cần đến một miền đất “hứa” để mưu sinh, để chữa lành những vết thương về thể xác.</p><p>Từ những Tiến sĩ, Thạc sĩ, Cử nhân, những cô cậu vừa có tấm bằng Trung học hoặc học vấn rất thấp hay những mảnh đời khốn khó...họ đều có thể nương thân chốn Sài Gòn tấp nập này. (hiển nhiên tôi chỉ viết về con tôi, con bạn bè tôi, những đứa cháu của tôi, học trò tôi, và những người tôi đã từng biết...).</p><p>Vâng! những người có trình độ, họ chọn SG, vì nơi đây, họ có thể đàng hoàng bước vào những công ty sau khi qua những cuộc phỏng vấn từ chính chất xám của họ, mà không mất một đồng bạc nào...Đó là sự thật. </p><p>Vâng! Họ có thể sống trong một căn nhà nho nhỏ, hoặc một căn phòng ở chung cư bé bé, hay một phòng trọ vừa vừa nào đó. Nhưng họ có thể sống một cách đàng hoàng phù hợp với khoảng tiền họ làm ra.</p><p>Vâng! Họ có thể sinh sống bằng những món ăn đậm chất QN, mà không chỉ những người xa quê tìm đến mà cả những người chính gốc SG cũng không chê.</p><p>Vâng! Họ có thể làm tất cả mọi công việc ở SG khi ngoài kia đã qua mùa vụ. Những quang gánh bánh tráng, mạch nha, đường phèn, đường phổi... theo những bước chân của người xứ Quảng trên lề đường nơi hoa lệ. </p><p>............</p><p>Và một điều, không ai có thể phủ nhận là ..chỉ có SG mới có thể sánh vai với HN trong lĩnh vực y tế. Khi không may đối diện với những căn bệnh nặng, ai cũng muốn đến SG. Người thân tôi, bạn bè tôi cũng...đã, đang nương nhờ SG. Những bệnh viện ở SG đã đem đến những niềm tin và hy vọng cho những bệnh nhân.</p><p>Còn, còn rất nhiều điều tốt đẹp về SG trong những ngày SG đang bị con Covit bủa vây.</p><p>Và tôi yêu SG...</p><p>💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕</p><p>🍀Tôi yêu Quảng Ngãi. Yêu QN nhiều hơn kể từ một sáng mùa thu tôi rời xa QN, yêu QN bởi rất nhiều điều, mà những ngôn từ không đủ để diễn tả.</p><p>QN của tôi đã có những tháng ngày “xấu xa” trong mắt nhiều người, bởi những lãnh đạo đồng môn đồng lứa với tôi😭.</p><p>Nhưng rồi, trong cơn dịch giã, những người con xa quê lại lại rưng rưng nước mắt, khi thấy những chuyến hàng cứu trợ từ QN. QN nghèo lắm, nhưng nhiều ân tình. Những hộp cá kho, những hủ thịt muối, những bó rau, những củ quả, rất đậm đà tình thương...</p><p>SG đông đúc quá, những ngày giãn cách, phong tỏa rồi lại phong tỏa, giãn cách...công ty đóng cửa, hàng quán ngủ yên, những khó khăn chồng chất khó khăn...SG không bỏ rơi ai, nhưng SG đã quá sức...</p><p>Về thôi! Quê hương mình cánh đồng bát ngát, con đường thật rộng, không như SG, mỗi bước chân đều dễ phải đụng những F1, F0...</p><p>Về thôi! Rau mắm quê mình cùng với mẹ với cha, với những người thân...</p><p>Nhưng! Quay về đâu phải là điều dễ thực hiện với đa số người dân</p><p>.........</p><p>Khi những chuyến xe đầu tiên đón công dân Quảng Ngãi từ SG về quê bắt đầu chuyển bánh....Là những yêu thương nhân lên gấp bội trong lòng những người con QN...</p><p>Cảm ơn QN, cảm ơn quê hương tôi.</p><p>Và tôi yêu Quảng Ngãi...</p><p>Các bạn về và sẽ có cuộc sống bình yên trong lòng đất mẹ.</p><p>Mai mốt SG hết bịnh...Bạn sẽ lại đến SG, như đã từng đến và SG vẫn cứ bao dung như đã từng bao dung với những đứa con từ mọi miền đất nước...</p><p>💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕💕</p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com15tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-26122771370263338462021-05-08T09:11:00.003+07:002021-05-08T09:11:51.430+07:00KÝ ỨC...!!!<p> Có những tháng năm mãi mãi là ký ức. Mỗi khi Di quay về, ngang qua nơi đó, Di lại nhớ đến anh...và có những lúc Di ước ao...một lần nào đó Di gặp lại anh...!</p><p>Những ngày cuối hè của Di, cô giáo trẻ vừa đến lớp tròn một năm. Những cơn đau bụng liên tục, Di đành đến bệnh viện. Khám, thuốc...và nhập viện để theo dõi...</p><p>Người ta bảo "đau như đau đẻ". Bây giờ Di đã trãi qua hai lần sinh. Nhưng có lẽ chưa bao giờ Di quên được những cơn đau mà ngày đó BS bảo: "giun chui ống mật...". Với Di, chẳng có cơn đau nào kinh khủng như...cơn đau "giun chui ống mật...".</p><p>Đã 37 năm, kể từ đêm ấy. </p><p>Di cứ ngỡ chẳng có gì nguy hiểm, khi cả ngày chỉ là những cơn quặn đau vừa phải, rồi hết... Di bảo đứa em gái về nhà, nhưng đến gần nửa khuya, cơn đau dữ dội, Di nhớ mình vật vã từ trên giường rồi lăn xuống đất...Ôm bụng mà la...Rồi BS đến...Di chỉ thấy rất đông người từ trong phòng ra đến cửa. Rồi Di thiếp đi lúc nào Di cũng chẳng hay biết...</p><p>Trong ánh sáng lờ mờ, Di nửa mơ nửa tỉnh. Một thanh niên đang ngồi bên Di...</p><p>- Em khoẻ chưa?</p><p>Thay vì câu trả lời, là một câu hỏi.</p><p>- Anh là ai? Tại sao anh ở đây?</p><p>Anh đứng dậy, ra khỏi phòng...Lát sau, anh quay lại, trên tay cầm một chai đựng nước...và anh...khoác áo blouse trắng...</p><p>- Để anh chườm bụng cho em, nước ấm sẽ làm em đỡ đau hơn...!</p><p>"Blouse trắng...", Di lẩm nhẩm hai từ đó...Nỗi bất an trong Di dịu xuống. Rồi Di chìm vào giấc ngủ. Và ngoài kia trời bắt đầu hừng sáng, Di thức dậy, thì...Di vẫn thấy anh ngồi bên Di...</p><p>Quê Di đầy nắng gió, Ba Mẹ suốt ngày với công việc nhà nông, anh trai đi dạy xa, những đứa em còn nhỏ dại...</p><p>Những ngày Di nằm viện, ngoài người thân, thì anh thường ở bên Di...</p><p>Anh kể với Di, anh là bộ đội phục viên, học ở trường Trung cấp Y ở thị xã và đang thực tập ở bệnh viện này...</p><p>Di...người con gái đã gởi lại một mối tình ở thành phố biển...</p><p>Di cũng không hiểu tại sao anh lại quan tâm đến Di như thế? Di hỏi anh "tại sao...?", anh chỉ cười, một nụ cười rạng rỡ trên một khuôn mặt điển trai...</p><p>Sáng sáng anh nhận thuốc cho Di, dặn Di uống những loại này, những viên kia không nên uống nếu Di thấy đỡ đau...Có hôm, anh lại bảo: "để anh đi đổi thuốc...". Trái tim con gái lại lao xao, khi mỗi ngày cứ xong công việc là anh ghé phòng Di...Di lại yêu bệnh viện, cái nơi mà bình thường không bao giờ Di muốn đến. </p><p>Anh như một người đã quen đã thân rất lâu...Đôi lần Di thấy có vài cô gái đến tìm anh...</p><p>Rồi Di cũng xuất viện, anh dành lấy phần làm giấy tờ và đưa Di về bằng chiếc xe đạp không còn mới...Năm học mới bắt đầu...Anh lại tự nguyện làm "vệ sĩ" cho Di. Đưa đón Di đến trường...Như thế, ngày qua ngày, Di thấy lòng mình thật ấm áp...Di thấy những niềm vui trong mắt của Ba Mẹ...</p><p>Rồi...trong một chiều, đứa em gái kể với chị..."em nghe...anh ấy đã có gia đình..". Di nghe lòng mình nặng trĩu một nỗi buồn...Mà sao, mà sao...anh lại quan tâm chăm sóc Di như thế. Di khóc, những giọt nước mắt con gái...</p><p>Hoàng hôn, anh bên Di...</p><p>-Anh muốn nói mọi điều với Di, nhưng rồi anh không thể. Anh lấy vợ, rồi anh vào bộ đội, khi anh xuất ngũ, thì vợ anh đã bỏ anh mà đi, nhưng trên danh nghĩa vẫn còn là vợ chồng.</p><p>Anh không thể kể gì với Di, vì sao Di có biết không? Vì...vì anh muốn bên Di...</p><p>.......</p><p>-Thôi thì, từ nay anh đừng quan tâm đến Di nữa nghe anh... </p><p>.........</p><p>Di và anh lạc nhau từ buổi chiều năm ấy...</p><p>......</p><p>Một nơi nào đó, Di mong anh bình an, hạnh phúc. Và Di vẫn muốn một lần được gặp anh...người con trai của những ngày xa xưa ấy...Để biết rằng thanh xuân của Di còn có một bóng hình khoác blouse trắng thật đáng yêu...!!!</p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com10tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-41035142051626595272021-03-30T12:59:00.005+07:002021-03-30T12:59:56.806+07:00NHỮNG NGƯỜI BẠN...!!!<p>-Không biết đến bao giờ anh mới gặp lại Di một lần nữa, hở Di?...</p><p>Di trả lời câu hỏi của anh bằng một câu chào tạm biệt...</p><p>-Di chào anh nha. Chúc gia đình anh luôn an vui.</p><p>.........</p><p>Là anh! Là một thời con gái... </p><p>Có duyên sẽ hội ngộ...Di nghĩ thế!</p><p>Sài Gòn vốn đông đúc, đôi ba ngày len lỏi giữa lòng thành phố cũng chưa thể bắt gặp một người quen nào...Vậy mà, một chiều thật xưa, lần đầu tiên Di đặt chân đến SG, những bước chân lang thang, tìm cách để về nhà quen...chợt nghe..."Di ơi...". Không hẹn mà gặp...Lần gặp cuối...!!!</p><p>.....</p><p>Di có những người bạn...</p><p>Có những người đã từng một thời rất thân, rất quen với Di...Nếu có duyên, biết đâu Di sẽ cùng ai đó bước trên một quãng đường. Nhưng rồi họ đã ngược lối, và lạc nhau trong một thời gian, không phải một năm, hai năm...mà hình như đã hơn 30 năm. Rồi cũng rất vô tình, khi trên màn hình điện thoại của Di hiện lên những con số chưa hề lưu trong danh bạ...Những câu chuyện của ngày xưa, của hiện tại và của cả những tháng năm có thể họ đã lãng quên nhau bởi những bận rộn của cuộc đời giông gió. Cảm ơn những thanh xuân, những khoảnh khắc rất đẹp, bởi một lẽ ... những khoảnh khắc ấy chẳng bao giờ trở lại...</p><p>Có những người...họ cũng vẫn rất quen với Di ...như tự thuở nào. Một đôi lần gặp gỡ, một đôi khi nhấc điện thoại lên, và một đôi lúc những con chữ trên từng khung tin nhắn...Chỉ để biết rằng, bình yên đang hiện hữu, thế thôi...Cảm ơn năm tháng, đã giữ hộ Di một thời con gái, với hai chữ "ngày xưa"...</p><p>Cũng có khi, Di biết ai đó khi không còn trẻ...Ngang qua nhau, rồi dừng lại, bởi ký ức của một thời, một thời đã xa, hình như đã hiện diện đâu đó...những quen thuộc của quá khứ hình như đã quay về...Cảm ơn những phím bấm, để những con chữ lang thang và mang về những bình an trong những lúc lòng Di chợt chênh vênh vô cớ...</p><p>Có những người bạn.... </p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com12tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-10569847550084872362021-03-08T14:04:00.000+07:002021-03-08T14:04:02.652+07:00LẢM NHẢM...!!!<p>Nó là một đứa hay ngoái đầu về phía sau...Nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Và hiển nhiên nó vẫn cứ bước tiếp.</p><p>Ngoái đầu để nhìn để thấy những gì nơi mình đã ngang qua. Đôi khi chỉ là một vùng hư ảo, đôi lúc là những sương khói mong manh, thỉnh thoảng là những hình ảnh rất thật...</p><p>Mũ kết, áo thun, quần bó, giày bata...như nhiều người “ngao du” ở công viên này trong những buổi sáng. Nó là kẻ thất nghiệp, nên gần 9h mới lững thững về. Đến chỗ xe của mình, nó thay nón kết bằng cái mũ bảo hiểm, và ngoái đầu nhìn lại. Đôi mắt nó dán vào một hình ảnh cách nó khoảng mươi mét...Nó nhìn một cặp đôi cho đến lúc họ đến gần nó, thế mà họ vẫn không hề biết...Họ đã qua lục tuần...Họ rất đẹp đôi. Người đàn ông tóc muối tiêu, cặp kính trắng trên khuôn mặt trí thức, quần tây sơ mi đóng thùng...Người đàn bà không “mình hạc xương mai” như những hot girl, nhưng cũng không quá “tròn”, váy tím, áo khoác tím...Họ vừa đi vừa trò chuyện với nhau...</p><p>Nó nghĩ, cặp vợ chồng này lãng mạn thật. Chắc họ vào công viên để chụp hình sống ảo, hay kỷ niệm một ngày đặc biệt nào đó sẽ được ghi dấu bằng những bức ảnh tuyệt đẹp bên những vườn hoa lung linh...</p><p>Chẳng bù với nó, nó ra nơi này, tránh cái ồn ào của xe cộ...hít thở khí trời, dạo vài ba vòng quanh công viên. </p><p>Mà nó cũng nhiều chuyện, cứ dõi theo họ...</p><p>“Đến chỗ lấy xe mà cũng tình cảm😏😏😏”.</p><p>Nó nói với anh bạn đi cùng...</p><p>Mà...thật ngộ!</p><p>Họ không về cùng nhau. Người đàn bà vội vã bước về phía bên kia lấy xe của mình, vội vã ra khỏi bãi xe, khác với cái thong dong bên người đàn ông mà nó vừa chứng kiến...</p><p>Người đàn bà vượt qua tầm mắt của nó. Nó ngoái lại, người đàn ông đang còn tần ngần bên chiếc xe...</p><p>Họ không cùng nhà....?</p><p>Họ là tình nhân của nhau...?</p><p>Họ là những người cũ gặp nhau sau những xa cách...?</p><p>Thôi thì...họ là ai...Là việc của họ. </p><p>Nó chỉ biết rằng, việc của mình là...dù có ngoái lại phía sau thì cũng vẫn bình yên bước tiếp con đường phía trước...😍</p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com19tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-41797115400615115192021-03-08T13:12:00.001+07:002021-03-08T13:12:10.240+07:00BLOG...<p> Không hiểu tại sao mình không đăng nhập được. Lúc đăng nhập được thì không rep được...Hu...hu...</p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-14172054375985127162020-10-11T20:30:00.000+07:002020-10-11T20:30:03.108+07:00DUYÊN SỐ...!!!<p>DUYÊN SỐ...!!!</p><p>Hai người đàn bà...những câu chuyện không đầu không cuối, chuyện nghề, chuyện thời sự, chuyện thực, chuyện ảo, chuyện những đứa con... và những chuyện thật đời thường...!!!</p><p>Cô bạn bảo: "hình như tất cả đều do duyên số...". Đã từng có những lần nàng cười cười trong đám đông: "giày dép còn có số...". Vậy mà lúc ấy nàng nói..."duyên số là cụm từ mà người ta gởi vào đó những thực tại khi họ muốn biện hộ cho một điều gì đó, khi họ không lí giải được vì sao???...".</p><p>Đôi khi chính mình đã suy nghĩ, đã lựa chọn, đã quyết định... mà vẫn có những khoảnh khắc "giá như"...Rồi lại tự đổ thừa do..."duyên số"....! Tại một thời điểm nào đó, người ta buộc phải lựa chọn, khi bất cứ lựa chọn nào cũng không hoàn hảo... người ta lại bảo...có lẽ..."định mệnh"...!</p><p>Một người bạn của nàng...quyết định buông tay người con gái mà cậu ấy rất yêu thương...sau những lựa chọn...! Để rồi khắc khoải theo những tháng năm...thì "duyên phận" hay "định mệnh"???!</p><p>Ừ! Thì DUYÊN... thì ĐỊNH MỆNH...hay do LỰA CHỌN...</p><p>Tất cả cũng là những món quà của cuộc sống...Hãy cứ mỉm cười...Chỉ vậy thôi...!!!</p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com28tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-40368464839282058072020-10-02T12:01:00.003+07:002020-10-02T12:01:45.416+07:00CUỘC SỐNG...!!!<p> Cuộc sống sẽ bình yên, khi ta xem mọi thứ đều rất bình thường...!!! </p>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com14tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-39880292784350834552019-12-01T10:01:00.001+07:002019-12-01T10:10:29.639+07:00CHỊ & EM...!!!<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<br />
<br />
<div align="center" class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><i><span style="background: white; font-size: 16.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-family: "Times New Roman";">CHỊ, EM & THỜI GIAN...!!!</span></i><i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-family: "Times New Roman";"><br style="text-align: start;" />
<span style="background: white;"><span style="text-align: start;">Nhìn cái hình hai chị em nó đứng với nhau, sao mà hai cái miệng
cười giống nhau thế</span><span class="6qdm"><span style="background-size: contain; display: inline-block;"><span style="text-align: start;">😍</span></span></span></span><br style="text-align: start;" />
<span style="background: white;"><span style="text-align: start;">.............</span></span><br style="text-align: start;" />
<span style="background: white;"><span style="text-align: start;">Hai chị em cách nhau 6 tuổi. Thuở xưa, em ngồi ghế phía trước,
chị phía sau ôm mẹ...Chiếc xe 78 cũ kỹ là phương tiện để mẹ đưa hai đứa đi chơi
ở công viên. Cái công viên đơn sơ nằm trong lòng thị trấn bé nhỏ.</span></span><br style="text-align: start;" />
<span style="background: white;"><span style="text-align: start;">.............</span><br />
<span style="text-align: start;"><span class="textexposedshow">Em thích nhất là
nghe chị đọc sách.</span><br />
<span class="textexposedshow">-Biết bao giờ con mới
không phải đọc sách cho Q nghe nữa hở mẹ?</span><br />
<span class="textexposedshow">Chị cứ hỏi mẹ như thế.</span><br />
<span class="textexposedshow">Rồi em cũng tự mình đọc
cho mình nghe...</span><br />
<span class="textexposedshow">...............</span><br />
<span class="textexposedshow">Lớn lên một tí, đôi khi
tự dưng mẹ nghe tiếng hét thật to của chị.</span><br />
<span class="textexposedshow">-Mẹ ơi! Q cứ chọc con
hoài...</span><br />
<span class="textexposedshow">............</span><br />
<span class="textexposedshow">Hai chị em cứ bình yên
đi qua những tháng ngày. Bố Mẹ là giáo viên, thời gian có mặt ở nhà tương đối
nhiều. Hơn nữa, bước qua bên kia đường là 3 trường cấp1, cấp 2, cấp 3...nên bố
mẹ không vất vả nhiều về việc học của hai đứa...</span><br />
<span class="textexposedshow">............</span><br />
<span class="textexposedshow">Chị vào Đại học. Những
lần thèm sầu riêng em lại bảo:</span><br />
<span class="textexposedshow">-Mẹ ơi! Lúc nào chị Tr
về mua sầu riêng ăn nha mẹ...</span><br />
<span class="textexposedshow">..............</span><br />
<span class="textexposedshow">Rồi em cũng lên SG.</span><br />
<span class="textexposedshow">Hai chị em hết phòng trọ
này đến phòng trọ kia như đa số những đứa con nơi tỉnh lẻ đến Sài thành.</span><br />
<span class="textexposedshow">.........</span><br />
<span class="textexposedshow">Chị lấy chồng. Lại cũng
cùng nhau thuê phòng trọ, nhưng khác hơn trước là phòng trọ lớn hơn...</span><br />
<span class="textexposedshow">......</span><br />
<span class="textexposedshow">Ngày mẹ sắp cầm sổ hưu,
gia đình chị và em dọn về một căn hộ chung cư, thoáng hơn, sạch sẽ hơn, rộng
rãi hơn.</span><br />
<span class="textexposedshow">......</span><br />
<span class="textexposedshow">Hai lần chị sinh con,
em đều có mặt tại bệnh viện...</span><br />
<span class="textexposedshow">Em lãnh tháng lương đầu
tiên, quà cho Bo là một chiếc ghế lười.</span><br />
<span class="textexposedshow">Em là đứa rất mê con
nít.</span><br />
<span class="textexposedshow">Những lần mẹ lên SG, mẹ
thấy, khi em đi làm về, cửa phòng của chị không đóng, là em ghé vào...nhìn Bo
Bi...</span><br />
<span class="textexposedshow">.............</span><br />
<span class="textexposedshow">-Mẹ ơi! Mẹ luộc thêm trứng
gà đi mẹ, Q rất mê món này...</span><br />
<span class="textexposedshow">Chị hay nói với mẹ như
thế, mỗi khi mẹ lên SG làm món thịt kho tàu...</span><br />
<span class="textexposedshow">................</span><br />
<span class="textexposedshow">Em lấy vợ...Hai gia
đình nhỏ, hai cuộc sống riêng biệt.</span><br />
<span class="textexposedshow">..............</span><br />
<span class="textexposedshow">Mẹ tin, yêu thương giữa
hai chị em vẫn như 26 năm qua...Và bây giờ không chỉ là hai chị em, mà là 4 anh
chị em và hai đứa nhóc...</span></span></span><o:p></o:p></span></i></span></div>
</div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span style="color: blue;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;"><span style="background: white;"><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; font-variant-caps: normal; font-variant-ligatures: normal; orphans: 2; text-align: start; text-decoration-color: initial; text-decoration-style: initial; widows: 2; word-spacing: 0px;"><span class="textexposedshow"><br /></span></span></span></span></i></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjh7WhruOl_1zDjuXJ1hbvJd7VWEAZttJgKyU7T0NKiP5op5Un8O-xljnDW4pOB_MGA_LE-zseql8iIQ4zj1nj9du9h0FJpV93faaVjKGLu3l0KjncOv8-RNQHp7V7bWHzBwRaoFK8/s1600/77331538_2710533509033429_8042022062111326208_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="638" data-original-width="960" height="265" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjh7WhruOl_1zDjuXJ1hbvJd7VWEAZttJgKyU7T0NKiP5op5Un8O-xljnDW4pOB_MGA_LE-zseql8iIQ4zj1nj9du9h0FJpV93faaVjKGLu3l0KjncOv8-RNQHp7V7bWHzBwRaoFK8/s400/77331538_2710533509033429_8042022062111326208_n.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhH88DXUFe68Zp7boq6RNcD7tMZaI-s1WMTSrI9_pvXR8mXcT90xetzc2iTuOu9Fe15Dx3-Fznp8Ch-By7Zw4APRfIVqKfFTPeXPmATnhi1VZfEJEpozByHIF7kdIFALXBDs9Id9XE/s1600/77208378_2706525726100874_3657257136074784768_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="638" data-original-width="960" height="265" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhH88DXUFe68Zp7boq6RNcD7tMZaI-s1WMTSrI9_pvXR8mXcT90xetzc2iTuOu9Fe15Dx3-Fznp8Ch-By7Zw4APRfIVqKfFTPeXPmATnhi1VZfEJEpozByHIF7kdIFALXBDs9Id9XE/s400/77208378_2706525726100874_3657257136074784768_n.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjDgH7-l_4FuHCSLYoXSYKTzKBc-x3FM7WrHaQ4rCgS6yHBk6wKYp8JBnSwW0FhQXhEqdbVZ-wUdZRUm2nqBxsnN0gTZTsNKnWJWLcqphTzQXkMZqMhseEca8SuFz3LisqprqaJOCU/s1600/78548186_2710533532366760_2171422563052290048_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="638" data-original-width="960" height="265" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjDgH7-l_4FuHCSLYoXSYKTzKBc-x3FM7WrHaQ4rCgS6yHBk6wKYp8JBnSwW0FhQXhEqdbVZ-wUdZRUm2nqBxsnN0gTZTsNKnWJWLcqphTzQXkMZqMhseEca8SuFz3LisqprqaJOCU/s400/78548186_2710533532366760_2171422563052290048_n.jpg" width="400" /></a></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span style="color: blue;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;"><span style="background: white;"><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; font-variant-caps: normal; font-variant-ligatures: normal; orphans: 2; text-align: start; text-decoration-color: initial; text-decoration-style: initial; widows: 2; word-spacing: 0px;"><span class="textexposedshow"><br /></span></span></span></span></i></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span style="color: blue;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;"><span style="background: white;"><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; font-variant-caps: normal; font-variant-ligatures: normal; orphans: 2; text-align: start; text-decoration-color: initial; text-decoration-style: initial; widows: 2; word-spacing: 0px;"><span class="textexposedshow">P/S: Không thể nào rep cho các bạn...hu..hu..</span></span></span></span></i></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span style="color: blue;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;"><span style="background: white;"><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; font-variant-caps: normal; font-variant-ligatures: normal; orphans: 2; text-align: start; text-decoration-color: initial; text-decoration-style: initial; widows: 2; word-spacing: 0px;"><span class="textexposedshow"><br /></span></span></span></span></i></span></div>
<br />Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com18tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-38655705470876881662019-12-01T09:49:00.001+07:002019-12-01T09:49:23.706+07:00THẾ LÀ...HẮN CŨNG LẤY VỢ...<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEilK3WjhR9yU4qEBzS5NPXYdNhjdk5gNGBMOFucgdPv3dFwBEXmeRXogdiStfX79NNOZZ83EwhwFEbc86IQmUwPLqG1HQGG1fhX3-_ut1Z1FgQmqS0vBKDmmIt3TBYQNItbO0AFPnM/s1600/DSC_4228.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1066" data-original-width="1600" height="266" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEilK3WjhR9yU4qEBzS5NPXYdNhjdk5gNGBMOFucgdPv3dFwBEXmeRXogdiStfX79NNOZZ83EwhwFEbc86IQmUwPLqG1HQGG1fhX3-_ut1Z1FgQmqS0vBKDmmIt3TBYQNItbO0AFPnM/s400/DSC_4228.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi0xgAEuBWzb_IeYdydFJ9oil-ERlhWx4sHkeKffkUvYQTTFbaaRTA0NoPNDmg382gz8ova_9QFM96Q5B2MwjKYPZjS6ApVAi2wxB7tQsigkZlpQKzz81MHvkc4q5Z4NNiL6JRdzqg/s1600/DSC_4746.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1066" data-original-width="1600" height="266" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi0xgAEuBWzb_IeYdydFJ9oil-ERlhWx4sHkeKffkUvYQTTFbaaRTA0NoPNDmg382gz8ova_9QFM96Q5B2MwjKYPZjS6ApVAi2wxB7tQsigkZlpQKzz81MHvkc4q5Z4NNiL6JRdzqg/s400/DSC_4746.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgx_6V89ZOVOmXyZog1njfjzXGDQXh4dpLcdTs_wpqLZJjYOIq7RdrSevnOJIp98E8THPKai7IK0_aR8c-0nO4xR2ssAJ1716HQorCqUJYdnK-2P_k0qTb-U_JF_vVu-XNt88nhXlM/s1600/76619277_2699199746833472_6005622297203834880_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="640" data-original-width="960" height="266" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgx_6V89ZOVOmXyZog1njfjzXGDQXh4dpLcdTs_wpqLZJjYOIq7RdrSevnOJIp98E8THPKai7IK0_aR8c-0nO4xR2ssAJ1716HQorCqUJYdnK-2P_k0qTb-U_JF_vVu-XNt88nhXlM/s400/76619277_2699199746833472_6005622297203834880_n.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjhGS_u-MeE_gB5VF4RNt6XfkE4RYIOxKd7iWMrWjoMSHNNFLQWL_uh9OdrVLWjr2enV4-LpYHFookiIcmwADB45oG8U1EfJuO1T8z6PEDnNRfZTvzjxzdD7B9d6MlgGAAjXOCYxvs/s1600/DSC_4091.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1066" data-original-width="1600" height="266" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjhGS_u-MeE_gB5VF4RNt6XfkE4RYIOxKd7iWMrWjoMSHNNFLQWL_uh9OdrVLWjr2enV4-LpYHFookiIcmwADB45oG8U1EfJuO1T8z6PEDnNRfZTvzjxzdD7B9d6MlgGAAjXOCYxvs/s400/DSC_4091.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<br />Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-86024324743738133832019-08-02T09:39:00.000+07:002019-08-02T09:39:22.328+07:00PHIM & ĐỜI...!!!<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span style="color: blue;"><i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-family: "Times New Roman";">*</span></i><i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;">Thư lấy ví của Vũ để bỏ vào đó một
lá...bùa hộ mệnh. Là ảnh của cu Bon.<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">"Bố Bon cố
lên!".<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">..........<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span style="color: blue;"><i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-family: "Times New Roman";">*</span></i><i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;">Họ chưa già, nhưng cũng không còn trẻ.
Con trai đầu của họ cùng tuổi với đứa thứ hai của Vi. Thị trấn nhỏ, chỉ vừa đủ
cho những vòng bánh xe trong một buổi chiều tà. Nên mọi chuyện của ai đó, đều
không thể là bí mật mãi mãi...<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">Họ đã có một căn nhà rất
lớn...<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">Rồi căn nhà được chuyển
chủ.<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">Họ ly hôn.<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">Hai vợ chồng, mỗi người
một chốn và vẫn loanh quanh nơi thị trấn này<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">Như nhiều người. Chia
tay là chuyện của gia đình họ. Hạnh phúc và bất hạnh chưa hề có chung một khuôn
mẫu. Lựa chọn đi cùng nhau suốt quãng đường đời hay buông tay nhau là của riêng
mỗi người. Và chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ vì sao họ hai lối....<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">.............<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">Cách đây không lâu, vợ
chồng Vi ghé thăm một người quen.<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">....................<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">-Ông con ở bên này nè
cô...<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">Thằng bé con của vợ chồng
ấy, là học trò cũ của Vi, hắn đang loay hoay với khóm hoa nơi căn nhà mới...căn
nhà cạnh nhà ông hắn..<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">..................<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">Ông ngoại thằng bé cho
một vạt đất. Vợ chồng họ làm một ngôi nhà nho nhỏ....Và họ về sống với nhau...<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">......................<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">Nghe nói....Người chồng
bị bệnh. Hiện tại vẫn khoẻ. Nhưng đó là căn bệnh được gọi tên là "căn bệnh
của định mệnh...".<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">........<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">Nghe nói...Người vợ muốn
cả hai về chung nhà để tiện bề chăm sóc cho chồng.<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">............<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span style="color: blue;"><i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-family: "Times New Roman";">*</span></i><i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;">Đàn bà đa số là vậy. Trong phim lẫn
ngoài đời....<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">Họ thường quên đi những
tổn thương, luôn bao dung mở rộng vòng tay để đón lấy người đàn ông<o:p></o:p></span></span></i></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">là bố của những đứa con
mình...!<o:p></o:p></span></span></i></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "inherit" , "serif"; font-size: 10.5pt; line-height: 115%;"><a href="https://www.facebook.com/phuongtam.nguyen.58"><span style="background: white; color: #385898; font-family: "helvetica" , "sans-serif"; text-decoration: none;"><br />
</span></a></span><o:p></o:p></div>
Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-67230555801560234412019-06-25T19:29:00.002+07:002019-06-28T08:36:01.792+07:00THANH XUÂN...!!!<br />
<span style="background-color: white; color: #1c1e21; font-family: "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.32px;"><br /></span>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: left;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjVFv5uXIH8LLbKyvrjvKBYxJUPyRSjUiGwpqrtnZv-PHJRExgjMCUp1GmCl5UHgK-SwvIRzDAFp2wSZuDQ1YyIq2i78VLEmV_vlvoAW2Ay1yx1bzmVvDvns4RsZr3HRBdiDoJup5g/s1600/t%25C3%25A2m.gif" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="640" data-original-width="480" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjVFv5uXIH8LLbKyvrjvKBYxJUPyRSjUiGwpqrtnZv-PHJRExgjMCUp1GmCl5UHgK-SwvIRzDAFp2wSZuDQ1YyIq2i78VLEmV_vlvoAW2Ay1yx1bzmVvDvns4RsZr3HRBdiDoJup5g/s320/t%25C3%25A2m.gif" width="240" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh0RyYvzv0vbo7OhWJwZJKRpKxOOwwB6ncKq19AJvhIpZAF5LFrU1lS6GxGlwyEkE6IXzrR5Bay3IYKfemuXyvO1nO3GpIFehyZJkDLaT3uD20xDoLBovFUSFeeZ-R9hiL2R83-MYM/s1600/t%25C3%25A2m+2.gif" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-align: center;"><img border="0" data-original-height="640" data-original-width="480" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh0RyYvzv0vbo7OhWJwZJKRpKxOOwwB6ncKq19AJvhIpZAF5LFrU1lS6GxGlwyEkE6IXzrR5Bay3IYKfemuXyvO1nO3GpIFehyZJkDLaT3uD20xDoLBovFUSFeeZ-R9hiL2R83-MYM/s320/t%25C3%25A2m+2.gif" width="240" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: left;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: left;">
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>"Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa...".</i></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="background-color: white; color: #1c1e21; font-family: "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.32px;"><br /></span></div>
Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com11tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-10503181252831287642019-01-20T19:25:00.003+07:002019-02-17T21:12:08.588+07:00NGƯỜI ĐÀN BÀ Ở TẦNG 11 & BÁC BẢO VỆ...!!!<div class="MsoNormal">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><br /><span style="color: blue;">
Hơn 9h sáng....<br />
-Hôm nay sao Bác ăn sáng trễ thế?<br />
-Bà nhà tôi lu bu với mấy đứa cháu...giờ này tôi mới có phần...<br />
Một tô bún...<br />
............<br />
Con bé sắp đến giờ ngủ, cách duy nhất bé ngủ ngon trên võng để cho ông ngoại
tha hồ lướt net là bà ngoại phải cho bé vào xe đẩy, đi ra, đi vào, đi qua, đi lại
nơi sảnh...đến khi mắt bé lim dim...<br />
.............<br />
Một chiếc xe ôm dừng trước sảnh, người đàn bà không còn trẻ ngồi phía sau. Người
đàn bà tầng 11 đi lọc máu đã về. Tôi biết, vì có những lần tôi đã gặp người đàn
bà ấy ở sảnh, và cũng đôi lần nghe những đứa con kể chuyện...<br />
............<br />
Bác bảo vệ đặt tô bún đang ăn nửa chừng vào cái bao ny lông đựng nó lúc nãy, buộc
lại và để vào hộc bàn...<br />
Bác ghé vào góc sảnh lấy chiếc xe lăn, đem xuống đường, đỡ người đàn bà ấy xuống
đất, dìu đến xe lăn và đẩy xe lên sảnh, vào thang máy...Bác đưa người đàn bà ấy
lên tầng 11 rồi quay về chốn của mình...<br />
.........<br />
Bác tiếp tục ăn sáng. Tô bún có lẽ đã nguội...</span></span></i><span style="color: blue;"><i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-family: "Times New Roman";">💜</span></i><i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><br />
...........<br />
Người đàn bà bị bệnh thận đã lâu. Đứa con gái đi làm. Một tuần 3 lần, tự mình đến
bệnh viện lọc máu.<br />
...................<br />
Những đứa con kể về bác bảo vệ của block mình....rất nhiều...Một người đàn ông
trên 60 chỉ đi, đứng và ngồi từ 6h sáng đến 6 giờ tối, từ ngày này sang ngày
khác kể cả thứ 7, Chủ nhật... Vậy mà vẫn vui vẻ, vẫn thường xuyên giúp đỡ nhiều
người, nhận hàng giúp nhà này, chuyển phụ đồ đạc người kia vào thang máy...<br />
..........<br />
Tôi nghĩ đến tô bún đang ăn nửa chừng, nghĩ đến ánh mắt biết ơn của người đàn
bà, nghĩ đến nụ cười của bác bảo vệ...<br />
Ngoài kia SG đang ồn ào tấp nập, người ta chỉ kịp lướt qua nhau...<br />
Nơi này, những yêu thương đang chầm chậm...Chẳng phải gia đình, cũng không là
người thân...Chỉ là tình cảm giữa người và người...Vậy mà thật ấm áp, thật bao
la...<br />
..........<br />
Ngày xưa chắc bác ấy đẹp trai. Bởi bi chừ bác đẹp lão...Nhưng với tôi, cái đẹp
bên trong tâm hồn bác mới thật tuyệt vời...</span></i></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><a href="https://www.facebook.com/photo.php?fbid=2155946767825442&set=a.507790995974369&type=3&eid=ARDrDuvT846YUJFIkiwQFasJg108sfRhyyOgpnd7qshpALd0iKDlU6Yx54ID_r_6fE4eU4HpMoaxrVzu"><span style="color: #365899; text-decoration: none;"><br />
</span></a><o:p></o:p></span></i></div>
Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com24tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-22077286701642972332018-11-26T15:04:00.002+07:002019-01-20T19:22:07.811+07:00NHỮNG NGƯỜI BẠN CŨ...!!!<br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Lâu rồi..</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">- Alo, PT "mít ướt..."</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Nàng nhận ra là thằng bạn còi chung lớp khi xưa (bi chừ thì hết còi).</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">.........</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">-T "hột mít", đang sống ở đâu vậy?</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Nghía cái hình đại diện của cậu ấy, nhận ra người quen...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">.............</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Còn hắn. Thấy hắn bấm nút kết bạn, thấy hắn like những stt của nàng...Thấy những bạn chung là những đứa cùng lớp phổ thông...Vào trang của hắn thì chỉ thấy mờ mờ, chẳng biết khói hay sương? Nàng ngại, không bấm nút xác nhận...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">............</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Ngồi đợi xe chuyển bánh, nàng qua tin nhắn:</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">-Có quen hông ta?</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">-...PT má phính...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">............</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">-Thấy PTN trên face, cứ nghi nghi rồi...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">-Nhưng tưởng PT còn ở Cà mau...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Nàng nhớ ra hắn, hắn là 1 trong 2 đứa con trai “bơ đời” trong lớp...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Cứ nghĩ nàng là đứa "mất tích" lâu nhất...Nhưng không phải, lâu nhất là hắn. Từ mùa hè năm cuối ở trường phổ thông, bi chừ hắn mới xuất hiện. Mà bất ngờ thật. Hắn sống cách nàng không bao xa.</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">...........</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Hắn gọi cho nàng, khi nàng chuẩn bị đi ăn chơi cùng nhóm bạn không còn trẻ...Nàng không thể đón hắn tại nhà... Hắn nâng ly cùng những đứa bạn của nàng...trong ngày 20/11.</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">................</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Hắn thay đổi nhiều, cái vẻ “bơ đời” không còn nữa. Biết đâu, có những lần hắn và nàng cùng trên chuyến xe từ SG về nơi đây, chạm mặt nhau, nhưng không hề nhận ra nhau, vì đứa nào cũng “già chát”....</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Cuộc đời là những bất ngờ. Hẹn hò hoài, nhưng rất khó để mà gặp. Vậy mà, hắn với nàng lại gặp nhau, gặp nhau ở cái huyện nhỏ bé này...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">.........</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Tiễn hắn về, khi tiệc chưa tàn...Hắn nói với nàng một câu...Nàng cười...Đúng là...Hơn nửa đời người, phong trần bôn ba khắp chốn, nhưng có những khi vẫn là “cậu học trò nghịch ngợm” năm xưa...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">......</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Nàng muốn nói lời cảm ơn đến hắn...Khi hắn đã đến thăm nàng trong một ngày tháng 11...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">......</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Cảm ơn cái thế giới ảo này, nhờ trang face này mà rất nhiều người bạn cũ đã tìm về với nhau...</span></i>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com27tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-83686293399509248212018-11-13T20:50:00.002+07:002018-11-26T14:45:43.175+07:00THÁNG 11...!!!<br />
<div style="text-align: center;">
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>*Quay lại năm nàng 18, nếu nàng chọn một ngã rẽ khác, không biết bi chừ nàng sẽ ra sao? sống ở nơi nào? Bởi, nếu chỉ cần thay đổi một ít, một ít thôi, thì có lẽ mọi thứ sẽ không như hiện tại...Chắc thế!</i></span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>*Hiện tại, là những ngày không lo muộn giờ, là những ngày không có hội họp, là những ngày không còn phải sử dụng chút chất xám làm thêm làm bớt lo toan cho những đứa con...Nhớ thị trấn nhỏ, quay về nghe nắng nghe mưa...Nhớ tiếng bi bô của con trẻ, lại lên xe đi SG...Mệt mỏi, lâng lâng, đau đầu, nhức khớp...ngày còn đi làm, thuốc và thuốc, để chiến đấu với công việc...nhưng bi chừ nghe lời thằng nhóc: “Mẹ nghỉ ngơi, sẽ khỏe...”, thấy cũng hiệu quả...</i></span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>*Tháng 11! Người đàn bà đang bước vào chiều, và hoàng hôn đang chập chờn phía trước...Người đàn bà đôi khi cứ lãng đãng, lan man trong những ngày đầy nắng, có lúc chênh vênh trong một chiều mưa tuôn, thỉnh thoảng lại nhớ nhớ quên quên một điều gì đó.</i></span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>*Tháng 11...Tháng 11 của riêng nàng...</i></span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Tháng 11! Sớm mai thức dậy... nhận ra... già thêm một tuổi. Chợt nhớ đến câu nói đùa anh xã: "Em đừng nên gặp người yêu cũ...". Nhớ đến lời dặn dò của cô bạn: "gặp người quen xưa nên khoác áo dài tay...". Thời gian thường ưu ái cho cánh mày râu, và luôn tàn nhẫn với phụ nữ. Ai cũng biết thế...Nên nàng...quên đi những câu ấy...hi...hi...</i></span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Tháng 11! Có một ngày, một ngày riêng cho những ai đang và đã từng gắn với nghề giáo... Ra đi... cứ hẹn với lòng, sẽ có một ngày 20/11 nàng sẽ trở về ngôi trường ấy, nơi gom giữ một thời con gái, nơi nàng tập tễnh bước chân lên bục giảng, nơi có những lời dạy dỗ của Thầy Cô, là tất cả hành trang nàng mang theo trong suốt cuộc đời cầm phấn...Nàng hẹn, nhưng cũng chỉ là hẹn...Bây giờ thì đã muộn. Khi nàng đã cầm sổ, thì Thầy Cô không còn ai ở trường. Đôi khi nàng lại biện hộ cho nàng, “chỉ vì nghề của mình...”. Nhưng cũng chỉ là biện hộ. Giá như thời gian quay ngược trở lại, nàng sẽ khác đi. Nàng sẽ trở về, dù chỉ một lần...nàng sẽ trở về trong ngày 20/11.</i></span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>*Cảm ơn cuộc đời, chẳng biết duyên may hay số phận...Nhưng gió giông hình như đứng ngoài cánh cửa, dẫu bình yên chẳng phải luôn đi cùng với những tháng năm dài...Chấp nhận, căng buồn khi gió đổi hướng, và tiếp tục...như con thuyền ra khơi...Nếu nói nàng chẳng hề mơ ước, có lẽ là sai. Nhiều lúc cố đơn giản hoá cuộc sống, nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi những ước mơ...nàng đã từng có những mơ ước mà “khó như hái sao trên trời...”, lạ thế! Để rồi, nàng chợt nhận ra rằng, cuộc đời là những mảnh ghép, là những mảnh ghép, thì làm sao mà hoàn hảo...Ừ! Thì chấp </i></span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>nhận...Và ung dung bước đi. Thế thôi! *</i></span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>P/S: Cho ngày 14/11 và 20/11.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="color: red;"><span style="color: blue; font-size: large;"><i>HU...HU..M</i></span><span style="font-size: large;"><i>ÌNH KHÔNG THỂ TRẢ LỜI CÁC COM. BẤM VÀO TRẢ LỜI, KHÔNG HIỆN RA Ô ĐỂ TRẢ LỜI. BẠN NÀO GIÚP MÌNH VỚI...</i></span></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i><br /></i></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="color: #351c75; font-size: large;">Phong Sương ơi! giúp chị với. Trả lời đúng 1 com thì..."VŨ NHƯ CẨN"</span></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com31tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-82289354320179237602018-10-25T16:37:00.004+07:002018-11-13T20:57:00.922+07:00HAI CHIẾC GIÀY...!!!<div align="left" class="MsoNormal">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><span style="color: blue;">@Chiếc giày thứ
nhất...thiên hạ gọi là "chiếc giày bay". Chủ nhân của "chiếc
giày bay" bị phạt 750k.<br />
@Chiếc giày thứ hai, quai hậu của chiếc giày cao gót vướng vào chân ga. Hậu quả
đau lòng. Đang chờ xem hình phạt.<br />
@Chủ nhân của chiếc giày thứ nhất là cô gái dịu dàng...Nụ cười dễ thương, đong
đưa trên võng...<br />
Người xưa nói đố có sai: "tức nước thì vỡ bờ...".<br />
@Chủ nhân của chiếc giày thứ hai, là một người đàn bà lắm tiền...<br />
@Đàn ông nhậu nhẹt say xỉn, là những lo âu vô ngần của những người đàn bà làm
vợ, làm mẹ...<br />
@Vậy mà vẫn có những người đàn bà nặc mùi bia rượu dám cầm vô lăng...<br />
@Khiếp, hãi....</span><o:p></o:p></span></i></div>
<div align="left" class="MsoNormal">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><span style="color: blue;"><br /></span></span></i></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://scontent.fsgn5-4.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/44770212_2034457849974335_2045450854433030144_n.jpg?_nc_cat=102&_nc_ht=scontent.fsgn5-4.fna&oh=db7798a29a1fe86f4d117e39e9fba97d&oe=5C4CDAFB" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="800" data-original-width="450" height="320" src="https://scontent.fsgn5-4.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/44770212_2034457849974335_2045450854433030144_n.jpg?_nc_cat=102&_nc_ht=scontent.fsgn5-4.fna&oh=db7798a29a1fe86f4d117e39e9fba97d&oe=5C4CDAFB" width="180" /></a><a href="https://scontent.fsgn5-6.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/44628845_2034457843307669_7882971773803692032_n.jpg?_nc_cat=106&_nc_ht=scontent.fsgn5-6.fna&oh=608caba1a32953697ab2d26f93a88ed7&oe=5C548DA4" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="800" data-original-width="514" height="320" src="https://scontent.fsgn5-6.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/44628845_2034457843307669_7882971773803692032_n.jpg?_nc_cat=106&_nc_ht=scontent.fsgn5-6.fna&oh=608caba1a32953697ab2d26f93a88ed7&oe=5C548DA4" width="205" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://scontent.fsgn5-7.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/44707129_2034457893307664_8569407800831115264_n.jpg?_nc_cat=103&_nc_ht=scontent.fsgn5-7.fna&oh=dd3a57a7319c652b61e65dd43da4dd5f&oe=5C46D808" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="323" data-original-width="500" height="206" src="https://scontent.fsgn5-7.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/44707129_2034457893307664_8569407800831115264_n.jpg?_nc_cat=103&_nc_ht=scontent.fsgn5-7.fna&oh=dd3a57a7319c652b61e65dd43da4dd5f&oe=5C46D808" width="320" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: left;">
<br /></div>
Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com14tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-65050777795132998582018-10-10T10:23:00.002+07:002018-10-10T10:27:32.918+07:00CON NÍT...!!!<div class="MsoNormal">
</div>
<div style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: blue;">CON NÍT...!!! (1)</span></span></i></div>
<i><span style="color: blue;"></span></i><br />
<div style="text-align: center;">
<i><span style="color: blue;"><i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;">Đôi chân bá đạo...</span></i></span></i></div>
<i><span style="color: blue;">
<span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><div style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;">Đôi dép cũng bá đạo...</span></i></div>
<div style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;">Cánh cửa kéo ra...Mẹ bế em Bi ra hành lang...Và hiển nhiên hắn có mặt ngay, thường
xuyên như mọi lần, mỗi khi có người ra khỏi nhà...</span></i></div>
<div style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;">Hắn tìm dép...</span></i></div>
<div style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;">Hơ...hơ...Miễn là có cái dính nơi đôi bàn chân là được...</span></i></div>
<div style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;">Túm lại: Con nít...khoẻ, thích thì làm, không bận tâm nhiều điều...</span></i></div>
<div style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;">Chỉ cần nhớ: ra khỏi cửa, mang dép, còn...chiếc nọ xọ chiếc kia...chỉ là chuyện
nhỏ...hi...hi</span></i></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://scontent.fsgn5-7.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/42701593_1998215666931887_4221864289742356480_n.jpg?_nc_cat=103&oh=8d67a461fd286dc94207f32ae68f4a8a&oe=5C442F15" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="798" data-original-width="800" height="319" src="https://scontent.fsgn5-7.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/42701593_1998215666931887_4221864289742356480_n.jpg?_nc_cat=103&oh=8d67a461fd286dc94207f32ae68f4a8a&oe=5C442F15" width="320" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></i></div>
<div style="text-align: center;">
<i><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></i></div>
<o:p></o:p></span></span></i><br />
<div style="text-align: center;">
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">CON NÍT...!!! (2).<br />
</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">***</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;"> Buổi chiều hôm trước...<br />
-Ba của cậu M đâu hở ba?<br />
Câu hỏi thật khó...<br />
Chần chừ...rồi ba hắn cũng trả lời.<br />
-Ba cậu M đi làm ở xa, xa lắm...<br />
...........<br />
-Sao Ba cậu M không về?<br />
-Ừ!.... Thì...ba cậu M sắp về...<br />
</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">***</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">Đêm qua...<br />
Hai ba con hắn chơi đùa ở phòng khách.<br />
-Ba cậu M là ai hở ba?<br />
.......<br />
</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">***</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">Bất chợt...<br />
Hắn cứ bi bô nói về một người nào đó, hỏi nhiều thứ về một người nào đó...mà hắn
đã từng biết...<br />
</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">***</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">Làm cô giáo cả đời, có những tình huống cô giáo giải quyết
gọn, lẹ, phù hợp...Vậy mà có những lúc cô giáo đành chịu mất điểm trước con bé
vừa mới bước sang tuổi thứ tư...<br />
</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">***</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">"Ai đó đã bước ra khỏi cuộc đời của ai đó...".
Nói thế nào để con bé hiểu...đừng nhắc, đừng quan tâm...???<br />
</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">***</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">Nhưng mà...con nít vẫn hay...<br />
Muốn thì hỏi. Thích thì nói...<br />
Chẳng bù với người lớn...<br />
Người lớn thì có những chuyện lặng lẽ để trong lòng, với lý do: đã là quá khứ...</span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span class="textexposedshow"><span style="color: blue;"><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">***</span></i><i><span style="font-size: 16pt; line-height: 115%;">Thèm làm con nít.!</span></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
</div>
<i><span class="6qdm">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://scontent.fsgn5-4.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/42703686_1998465763573544_7074817752292130816_n.jpg?_nc_cat=104&oh=f816e00781a30a3737e034aa02dd54c5&oe=5C5AB9EF" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="800" data-original-width="600" height="320" src="https://scontent.fsgn5-4.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/42703686_1998465763573544_7074817752292130816_n.jpg?_nc_cat=104&oh=f816e00781a30a3737e034aa02dd54c5&oe=5C5AB9EF" width="240" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<i style="background-color: transparent;"><span style="font-size: 16.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-family: "Times New Roman";"><span class="6qdm"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;"><span class="6qdm"><span class="6qdm"><span class="6qdm"><span class="6qdm"><span class="6qdm"><span class="6qdm"><span class="textexposedshow"><br /></span></span></span></span></span></span></span></span></span></span></i></div>
</span><o:p></o:p></i>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com18tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-8072718522743753872018-09-19T17:03:00.003+07:002018-10-10T10:01:35.224+07:00THÁNG CHÍN...!!!<span style="color: blue; font-size: large;"><i>THU...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Có những ngày ánh mắt lại chạm vào những pic rất cũ...Là những bông hoa thạch thảo tim tím, mà cô đã mang về từ một hàng hoa trên phố...Chợt nhớ mùa thu, dẫu mùa thu đang hiện hữu...Chợt nhớ ngày xưa, khi thấy một bức ảnh chỉ hai màu đen trắng, mộc mạc...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Bây giờ là những ngày tháng 9... Lưng chừng thu...Như cô đang lưng chừng giữa những con gió heo may...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Không hiểu tại sao, cô lại cứ muốn gõ gõ về những ngày tháng 9.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Không hiểu tại sao, cô vẫn cứ nhớ những ngày tháng 9, những ngày cô quyết định rời quê, những ngày cô bắt đầu đi xa, là những ngày....</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Lang thang về trang spot, lại thấy những tháng 9 trong từng con chữ, những con chữ từ những phím gõ, không từ những nét bút trên từng trang giấy như những ngày thật xa xưa..</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ừ! Thì cứ nhớ, nhưng đã không còn khắc khoải, nhớ trong bình yên, nhớ như những nốt nhạc trầm ...Lắng đọng...Thế thôi...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>@@@@@@@@@@@@</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>12/9/2017.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>THÁNG CHÍN...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cô... của những ngày tháng Chín...Mùa thu...Những chiều ngược gió, những lọn tóc rối tung...Những cảm xúc đi hoang, theo từng góc phố...Một thời con gái, phấn son chỉ thay bằng hương lúa cỏ cây...Vậy mà mùa thu vẫn cứ ngọt ngào trong từng chiếc lá...Là những tháng Chín đã xa...thật xa...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cô...của những ngày tháng Chín...Những ngày tháng Chín cách đây 31 năm...Có lẽ không phải là duyên may, có lẽ cũng chẳng là số phận...Mà chỉ là một sự lựa chọn...Có những sự lựa chọn mà chỉ có riêng cô mới hiểu vì sao...! Để rồi có những ngày cô chẳng biết cuộc đời sẽ về đâu?</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Những ngày tháng Chín năm ấy thật buồn...Trời thu man mác...cô đã mang theo một thời con gái với những điều rất riêng...! Chuyến xe đã đưa cô ra đi...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Vậy mà quay đi ngoảnh lại...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>"Chiều hôm thức dậy</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ngồi ôm tóc dài</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Chập chờn lau trắng trong tay...".</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>...........</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Và bây giờ, cũng những ngày tháng Chín...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cô chợt thấy rằng..."Đời vẫn bình yên...", dẫu ngoài kia còn nhiều giông gió...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>..............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>@@@@@@@@@@@@@</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>18/9/2016</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>THÁNG CHÍN...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ba mươi năm trước... Một ngày tháng 9, một sáng lưng chừng thu...Người con gái chạm vào ngưỡng cửa đàn bà...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Những bước chân...rời phố thị...Vội vã vì đã trễ rồi một năm học mới, đến nỗi câu giả từ cũng không kịp đến người quen...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Bây giờ cũng những ngày tháng 9...Ngoảnh lại nhìn vừa đúng 30 năm. Ba mươi năm cho cả một đời người, không đủ dài và hình như cũng không hề ngắn...Chỉ biết, môi không còn hồng như nắng và tóc cũng chẳng còn xanh...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cô còn những gì từ mùa thu xa xưa ấy???. Cô góp nhặt được bao nhiêu yêu thương trong những mùa thu cô ngang qua???. Những gió những mưa những mùa giông bão. Những nắng những trưa những chiều mong nhớ...! Những đắng những cay cuộc đời mang đến...! Những thoáng hương xưa chợt về trong mắt...! Một chút chênh vênh trong ngày gió chướng...! Và những miên man miên man trong chiều thu vàng...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Quay về mùa thu năm ấy...bắt đầu từ thời điểm mùa hạ đã ngang qua, nếu được chọn lại... thì cô vẫn lựa chọn như xưa, vẫn người đàn ông cùng bước bên cô, và vẫn chọn... ra đi...Ừ! Ra đi... Dẫu hành trang mang theo là tất cả yêu thương của một thời con gái, dẫu trên bước đường không ít những gian truân...! Nhưng ...có những bình yên mà chỉ riêng mình mới hiểu...! Có những điều mà mãi mãi chỉ là những góc khuất trong một ngăn kéo... Một ngăn kéo thường khoá kín...! Một lần "Sao chồng gần không lấy, mà lấy chồng xa?". Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ...Ừ! thì duyên...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ngày ấy, ai biết được mùa thu của 30 năm sau sẽ ra sao? Miền sông nước mênh mông hay phồn hoa đô thị?</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ừ! thì một thị trấn nhỏ hiền hoà, mưa vừa đủ mát, nắng vừa đủ ấm...Giông bão nếu có...chỉ trong lòng người, còn đất trời vẫn bình yên... dẫu đôi khi chợt về một vài cơn gió lớn!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ừ! thì khi mỏi gối chồn chân, SG không là nơi xa lắm, một chuyến xe sớm cũng kịp để lấy cho mình một phiếu vào bệnh viện...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ừ! chỉ cần vài ba giờ đồng hồ thì những đứa con có thể trở về với Bố Mẹ trong những ngày lễ tết...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Nhưng con đường về nơi cũ...vẫn còn xa! Thì... cuộc đời có cho ai tất cả, có lấy của ai mọi thứ? Cô biết điều đó mà...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ba mươi năm. Ở một nơi chỉ có hai mùa mưa nắng, mượn chút thu vàng, mượn những chiếc lá rơi....để lan man trong từng con chữ...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.................</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>@@@@@@@@@@@@@@</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>20/9/2015</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>THU...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Chỉ còn một chút nồng nàn nơi góc phố...Một chút hương rất nhẹ...đủ để người đàn bà nhận ra rằng mùa thu vẫn còn đâu đó...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Mùa thu của đời người...mang theo những ngọn gió heo may, những con gió chưa mang màu hiu hắt...Mùa thu của đời người ... mang theo những cơn mưa rất nhẹ, những giọt mưa chưa ướt đẫm những nỗi niềm...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Người đàn bà muốn giữ lưng chừng mùa thu...muốn gom những sáng tinh sương thoảng hương hoa sữa...Và cũng chỉ cần một chút nồng nàn nơi góc phố...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Thỉnh thoảng....</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Người đàn bà lại mơ về những ngày tháng 9 năm xưa...Có những giấc mơ hoang hoải...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Thế thôi...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.....................</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>@@@@@@@@@</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>29/9/2014</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>MÙA THU RẤT XA..!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Có một mùa thu rất xa, nhưng chưa bao giờ là xưa cũ...Cô biết thế, và mãi sẽ như thế...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cô ra đi trong một ngày lưng chừng thu, khi năm học mới đang bắt đầu...Sau lưng cô là kỷ niệm, là những ngày êm đềm của một thời con gái, là những yêu thương mà cô mang theo trong cuộc hành trình...Gần 30 năm, cũng những ngày tháng 9 như thế này, nắng nhạt nhòa, mưa lưa thưa, lá vàng bay bay trước gió... Chuyến xe đưa cô theo chồng về xứ lạ...Cô tập quen dần với những chiều không còn lang thang trên phố...cô tập quên đi những ly cafe trong từng quán nhỏ...Cô như một loài chim di đi về phương nam trong mùa giông bão...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i> Cũng một mùa thu, cô rời miền sông nước...Và cô chọn một vùng quê nơi miền đông nam bộ dừng bước lãng du....</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Những mùa thu đi qua, cô cũng đã lưng chừng mùa lá rụng...Thị trấn nhỏ, hiền hòa...cho cô thật nhiều quý giá, là những đứa con, là cuộc sống gia đình, là bạn bè, là công việc...Vậy mà bất chợt cô cứ nghe đâu đây tiếng vọng về của một mùa xưa cũ...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>@@@@@@@@@@@@@</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>25/9/2013.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>NHỮNG NGÀY THÁNG 9...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Một sáng mùa thu... không nắng, không mưa...chỉ hơi se lạnh...Những ngón tay gầy guộc cứ vu vơ trên bàn phím...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Bây giờ là cuối tháng 9. Cô cũng đã bận rộn với công việc, những công việc đời thường như những năm qua. Có chăng cô chắt chiu hơn những ngày tháng!!! Bởi thời gian có quay ngược bao giờ???</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cũng những ngày cuối tháng 9...năm xưa... Cũng một ngày lưng chừng thu như thế, cô rời xa phố nhỏ, khi năm học mới đã bắt đầu...Để rồi mỗi độ thu vàng, cô cứ mông lung...nhớ về một thuở...Cô hiểu, ra đi cũng là một cách để yêu thương...Yêu cô... yêu người đàn ông của cuộc đời mình...và yêu cả những người còn ở lại...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Một ngày cuối tháng 9...năm xưa...cô theo chồng về nơi xứ lạ...nơi tận cuối trời Nam! Khi những khó khăn chất chồng, anh trai cô hỏi: "Em có về lại QN không?", rưng rưng nước mắt, cô trả lời: "Em ở lại...". Cô bắt đầu cố gắng tập làm quen với những buổi chiều không còn lang thang trên phố, làm quen với những chiều chỉ biết ngắm nhìn con nước lênh đênh...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Rồi cũng một ngày cuối tháng 9..."Em có về lại QN không?", người đàn ông của cuộc đời cô lại cũng hỏi như thế, khi bắt đầu rời khỏi sông nước miền Nam...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Và cô đã đến nơi này...hơn 20 năm, và cô biết cô quyết định không trở về là đúng. Không ai hiểu cô hơn chính bản thân mình...Cô không trở về nơi mình sinh ra và lớn lên cả thời con gái, cô không trở về nơi cô đã có những ngày tập tễnh đứng trên bục giảng, nơi đã có 3 năm cô đến trường, ngôi trường mà định mệnh đã đưa cô gắn bó với anh...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cô biết, cuộc đời là những mảnh ghép, mà đã ghép thì làm sao hoàn hảo. Đôi lúc nỗi buồn cũng bám lấy cô, đôi khi những nỗi nhớ vu vơ lại quay về, có lúc cô cũng chợt mông lung theo những giọt mưa giọt nắng...Cô biết, mình thuộc tuýp người lãng mạn, với trái tim khá nhạy cảm...nhưng cô cũng đủ mạnh mẽ để tiếp tục bước đi sau những chông chênh của cuộc đời...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Những ngày cuối tháng 9, lang thang theo những dòng cảm xúc...rồi cô cũng lại trở về với người đàn bà của cuộc đời rất thực...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>@@@@@@@@@@@@@</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>18/9/2012...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>CHO NHỮNG MÙA THU...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Nơi này...mùa thu không có lá vàng rơi...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Mưa rất nhẹ...trong đêm rơi tí tách...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Nắng nhạt nhòa...mang dấu vết heo may...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cô lại miên man đi tìm những mùa thu cũ, những ngón tay gầy guộc muốn gõ gõ những mông lung...Ngày ấy, giữa độ thu vàng, trong góc chiều lá chín, người ra đi ...không dám ngoái lại nhìn...Hành trang mang theo là những ngày làm học trò con gái, tóc xõa buông dài trong gió xôn xao...Là những chiều tập làm cô giáo...mà hàng ghế cuối cùng...thầy giáo cũ đang nghe...Là con đường đến trường...thênh thang trong nắng...Là những lúc ngược chiều gió thổi...bánh xe nào nặng trịch những vòng quay...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ngày ấy, giữa độ thu vàng, những bước chân lạ lẫm, sông nước miền Tây, bồng bềnh những lục bình tím ngát...Vậy mà ...đã biết bao độ thu vàng như thế!!! Những mùa thu cứ lặng lẽ trôi qua, với những lo toan đời thường cứ vướng víu...Để rồi một khoảnh khắc lặng yên, cô lại nhớ về những điều đã cũ...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Nơi này vào thu khi sắc hoàng lan, sắc bằng lăng đã nhạt dần trong mắt lá...Một chút u buồn trong mưa trong nắng...Một chút khát khao đã lãng quên chầm chậm quay về...Đâu đây chiếc giỏ xe ngày cũ chở những hồn thu lang thang trong gió sang mùa...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>...........</i></span>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com17tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-12646123390581554502018-09-10T10:45:00.000+07:002018-09-15T09:19:43.698+07:00GOM...!!!<span style="color: blue; font-size: large;"><i>VU LAN 2018...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ngày mai là 14...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Nhớ Vu lan năm ngoái, lần đầu tiên nàng đến chùa trong mùa Hiếu Hạnh...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Hôm kia cô đồng nghiệp trẻ nhắn...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>-Chị có về không?</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Nàng bấm máy...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>-Chắc...chị không về.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>...............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Vu Lan! nàng cầu mong hai mẹ của nàng luôn mạnh khỏe...Chỉ biết thế, khi cuộc sống đã đưa nàng về phương Nam, từ một sáng mùa thu năm ấy.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>..............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Vu Lan này...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Nàng muốn viết về một người đàn ông . Người đàn ông nàng quen. Ừ! Thì cái thị trấn nhỏ này, bước ra khỏi nhà là gặp người quen. Một nụ cười, một cái gật đầu...Nàng muốn viết về anh, sau mỗi lần đến một quán cafe, nhưng cứ chần chừ, chần chừ...Cái phố của nàng chưa đi đã hết, nhưng quán cafe thì nhiều vô kể...Nhưng nàng chỉ gặp anh ở cái quán mà nhóm của nàng hay đến... (có những lúc nàng cũng đến những quán khác khi lang thang cùng bè bạn, nhưng chưa bao giờ nàng gặp anh..).</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Tuần trước, nàng và cô bạn bước vào quán...Cái gật đầu chào như mọi lúc, nhưng tranh thủ khi hai cô bạn nữa chưa đến, nàng bắt đầu câu chuyện với anh...Con bé nhà anh và con bé nhà nàng cùng lớp với nhau từ những năm cấp 2 và cấp 3...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Đang tán dóc với các bạn, nàng chợt nghe (hơi to)...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>-Cô giáo đấy...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Nàng đưa mắt nhìn sang...Tiếng của anh.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Thì ra, anh đang nói với người đàn bà ngồi bên cạnh anh...Người đàn bà đã già, nên có lẽ nặng tai...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.......</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Có những bức tranh mà không có họa sĩ nào vẽ được...Với nàng, thì trong một không gian thơ mộng, những điệu nhạc du dương, hình ảnh đẹp nhất không phải là một cặp tình nhân, một đôi vợ chồng trẻ, những chàng trai cô gái xinh đẹp với những chiếc điện thoại đắt tiền...mà là nơi... một già một trẻ đang trò chuyện. Một mái tóc muối tiêu đang nâng niu mái tóc bạc...🌹</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Đôi khi nàng muốn cầm điện thoại lên và lưu những khoảnh khắc ấy, nhưng vẫn là cái tính cố hữu trong nàng...”ngại”...Chiều hôm ấy trời mưa tuôn, nhưng nàng thấy lòng mình chợt ấm...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>- Bà thích đến quán cafe cô à!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Một lần nào đó anh đã nói với nàng như vậy...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.......................</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Có những đứa con thương mẹ vô vàn, nhưng có bao giờ con biết mẹ thích những điều chi? Biết đâu mẹ cũng muốn ngồi nhìn những giọt cafe, khi tuổi đời đã chồng chất...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>................</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cảm ơn anh! Người đàn ông không sang trọng, không giàu có....nhưng là một trong những người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này, là người đàn ông đã làm nên những yêu thương...và hiển nhiên không chỉ yêu thương trong mùa Vu lan này...🌹</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>CHO TÔI...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>"Khai giảng năm nay có còn bồi hồi?...".</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cô bạn hỏi.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Bởi hắn biết bạn mình là người đàn bà lan man, nhưng cũng yêu cái nghề cầm phấn lắm lắm...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Sáng qua...5/9.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cũng định gõ gõ vài dòng. Nhưng mở máy ra, thấy tin nhắn của cậu em...Cảm xúc lại trôi tuột...Khi nghe một người vừa trở về với cát bụ</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ừ! Cuộc sống vô thường, không ai biết những gì sẽ xảy ra trong khoảnh khắc tiếp theo... SG mưa, mưa ào ào. Và SG nắng, SG gió...trong một sáng tháng 9, mà nắng gió phố phường thì nàng không quen...!!!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Sáng nay... Lướt net, và nàng dừng lại "hình ảnh học sinh Lai Châu đi khai giảng...".</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>..........</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ngẫm...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Bao nhiêu tháng ngày, và cho đến bây giờ...nàng vẫn yêu cái nghề nàng chọn. Nhưng thực ra, ngay phút này, nàng chợt nhận ra một điều, có lẽ hoàn cảnh khách quan đã điều khiển cảm xúc...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>..........</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Một QN, với những chiều lộng gió, con đường đến trường thật xa, nhưng nơi ấy là tất cả những yêu thương.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Một Cà Mau, với những khó khăn, nhưng 4 năm chỉ là một thoáng so với cả một đời người. Như chim thiên di, tìm nơi trú bão...Rồi đôi cánh ấy đâu còn ngại những gió mưa...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Một XM, nơi nàng dừng chân. Con đường đến trường, rất ngắn, ngắn đến nỗi, mưa chưa hề ướt tóc, nắng chưa hề ngăm da...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>..............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Nếu có một lần, có một ngày khai giảng như nàng vừa post...Không biết nàng có được như những giáo viên trên ấy, bám bản, bám trường, gieo từng con chữ...??? Có còn đủ kiên nhẫn để neo giữ hai tiếng "yêu nghề"???.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>..............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Đôi khi cứ tưởng, cứ ngộ nhận rằng những tin yêu của mình là vĩnh cửu, nhưng thực ra nó phụ thuộc rất nhiều vào những yếu tố xung quanh...Cảm xúc đã tô vẻ thêm những sắc thái cho cuộc sống...Mà chỉ là cuộc sống từ những hoàn cảnh không quá khắc nghiệt...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cảm phục, rất cảm phục, những giáo viên cõng con chữ lên vùng cao, vùng xa, xa lắc..Cảm phục những giáo viên băng đồi, vượt suối..., những giáo viên cứ bước, dẫu bùn lầy trơn trợt dưới chân...!</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.........</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Thấy mình nhỏ nhoi, khi lướt qua những hình ảnh của những thầy cô, những học sinh trên con đường đến lớp...đầy những khó khăn...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>........</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Giá như...giá như...quan bớt tham...Giá như...giá như... thay vì những tượng đài nghìn tỉ...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>............🍀🍀🍀🍀🍀......</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>TUI...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Lá vàng, đang là mùa thu...Tui thì chắc đã sang đông😏.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Đưa thẻ cho thằng nhóc bảo hắn rút một ít tiền...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>- Mẹ ơi! Thẻ mẹ hết hạn rồi...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Về XM đổi thẻ, cô bé nhân viên bảo:</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>- Khi nhận thẻ, cô nhớ cầm giấy hẹn và CMND..</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>...................</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Lấy thẻ theo lịch hẹn...Và trong đầu óc đã nghĩ đến chuyện là “nhớ đến CMND”...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.......</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Nhỏ em nhắn:</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>- Chị ơi! Em mất tất cả giấy tờ rồi..</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>...........</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ta đây có vẻ sáng suốt, lôi giấy tờ ra...Lẩm bẩm:</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>- Lâu nay chỉ có đi xe đò, xe buýt, grap hoặc có “tài xế” chở đi, ta chỉ cần thẻ BHYT, CMND và ít tiền trong túi...là đủ...Kẻo lại tốn thời gian đi làm lại mọi thứ, nếu không may bị ai đó cầm nhầm...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.......</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Lục tung...nhưng CMND không cánh mà bay đi mất tiêu...Không thể để lại nơi ngân hàng, vì từ lâu, mỗi lần đến đó cứ tự nhắc mình, phải nhớ đến CMND. Mà mình còn nhớ rất rõ...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>- Thẻ ATM của cô đây...Cô nhớ cầm CMND của cô...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Không lẽ...vô lý quá...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Chắc để đâu đó trong nhà ở XM...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>..........</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Gọi điện cho cậu học trò cũ đang làm bên CA, hỏi về thủ tục làm lại Căn Cước, khi mất CMND...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Thôi thì... về làm lại thôi, dù sao thì CMND cũng chỉ còn 2 năm nữa thì hết thời hạn. Dự định ngày hôm sau về...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Đêm, những cơn đau bụng, chịu không thấu...Thằng nhóc bắt phải vào bệnh viện, vì sợ cái sỏi mật gây chuyện...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Đành lấy bằng lái xe kèm với BHYT....May mà, bệnh viện không làm khó dễ..</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>..............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Định...thứ ba (11/9) đám hỏi cu Tr, thứ tư về, thứ năm đi làm căn cước...(lịch làm cc là ngày thứ năm và sáng thứ bảy).</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>..............</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Chiều nay.</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Điện thoại tít tít...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>“Cafe chị ơi...”</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Và kèm theo hình ảnh CMND của tui...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Ui trời...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Cô bạn đồng nghiệp cùng tổ bảo:</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>- Chị để quên ở chỗ rất nhiều tiền í...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>................</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Té ra...mặc dù cô nhân viên đã nhắc, nhưng không thèm lấy, chỉ cầm thẻ ATM ra máy đổi mật khẩu, rồi ung dung đi về...</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>.................</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Đã bắt đầu đãng trí, nhưng không phải đãng trí bác học, mà là cái lơ ngơ lẩn ngẩn của một người đàn bà không còn trẻ....</i></span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;"><i>Nhưng dù sao vẫn còn lướt nét được, là vẫn ổn.</i></span><br />
<br />Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com9tag:blogger.com,1999:blog-7686586149291918555.post-68172423533737131332018-08-24T13:34:00.002+07:002018-09-15T09:20:08.509+07:00LAN MAN...!!!<i><span style="color: blue; font-size: large;">Những cái chén, một nửa bên bồn này, một nửa bên bồn kia...Nàng vội rửa tay, và quay sang bếp...Chảo rang một ít đậu phộng để sáng mai ăn xôi đã được đặt lên lúc nãy, những hạt đậu đã khô (nàng ngâm rửa đậu trước khi rang), nên cần phải đảo...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">-Em Bi ngủ rồi, để con rửa cho...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Có tiếng lách cách giữa nồi xoong chén bát...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">...........</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Sau mấy phút....</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">-Làm tiếp đi, để mẹ ra xem quần áo đã được giặt xong chưa....</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">............</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Nàng bước vào phòng máy giặt....Thấy thằng nhóc đang treo những cái áo lên những mắc phơi đồ...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">-Con phơi gần xong rồi...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">...........</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Trên chuyến xe trở lại thị trấn nhỏ, nàng lại lan man...Có những tháng ngày nàng đã từng khắc khoải, khi ngày xưa nàng đã rời nơi ấy mà đi, khi con đường xa lơ xa lắc mỗi khi muốn quay về....Và còn rất rất nhiều thứ, mỗi khi lòng chông chênh...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">Vậy mà, cũng đến một ngày, nàng chợt thấy mình thật may mắn, khi đã gắn cuộc sống của mình với một nơi không cách xa SG là mấy...Bởi những đứa con tỉnh lẻ thường chọn SG để mưu sinh...</span></i><br />
<i><span style="color: blue; font-size: large;">.......</span></i>Nguyên...http://www.blogger.com/profile/13307297295432010889noreply@blogger.com11