Thứ Năm, 15 tháng 9, 2016

MỘT NGÀY THÁNG 9...!!!

Ba mươi năm trước... Một ngày tháng 9, một sáng lưng chừng thu...Một người đàn bà vừa bước qua thời con gái...Những bước chân...rời phố thị...Vội vã vì đã trễ rồi một năm học mới, đến nỗi câu giả từ cũng không kịp đến người quen...!

Bây giờ cũng những ngày tháng 9...Ngoảnh lại nhìn vừa đúng 30 năm. Ba mươi năm cho cả một đời người, không đủ dài và hình như cũng không hề ngắn...Chỉ biết, môi không còn hồng như nắng và tóc cũng chẳng còn xanh...!

Cô còn những gì từ mùa thu xa xưa ấy???. Cô góp nhặt được bao nhiêu yêu thương trong những mùa thu cô ngang qua???. Những gió những mưa những mùa giông bão. Những nắng những trưa những chiều mong nhớ...! Những đắng những cay cuộc đời mang đến...! Những thoáng hương xưa chợt về trong mắt...! Một chút chênh vênh trong ngày gió chướng...! Và những miên man miên man trong chiều thu vàng...!

Quay về mùa thu năm ấy...bắt đầu từ thời điểm mùa hạ đã ngang qua, nếu được chọn lại... thì cô vẫn lựa chọn như xưa, vẫn người đàn ông cùng bước bên cô, và vẫn chọn... ra đi...Ừ! Ra đi... Dẫu hành trang mang theo là tất cả yêu thương của một thời con gái, dẫu trên bước đường không ít những gian truân...! Nhưng ...có những bình yên mà chỉ riêng mình mới hiểu...! Có những điều mà mãi mãi chỉ là những góc khuất trong một ngăn kéo... Một ngăn kéo thường khoá kín...! Một lần "Sao chồng gần không lấy, mà lấy chồng xa?". Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ...Ừ! thì duyên...!

Ngày ấy, ai biết được mùa thu của 30 năm sau sẽ ra sao? Miền sông nước mênh mông hay phồn hoa đô thị? 

Ừ! thì một thị trấn nhỏ hiền hoà, mưa vừa đủ mát, nắng vừa đủ ấm...Giông bão nếu có...chỉ trong lòng người, còn đất trời vẫn bình yên... dẫu đôi khi chợt về một vài cơn gió lớn!

Ừ! thì khi mỏi gối chồn chân, SG không là nơi xa lắm, một chuyến xe sớm cũng kịp để lấy cho mình một phiếu vào bệnh viện...!

Ừ! chỉ cần vài ba giờ đồng hồ thì những đứa con có thể trở về với Bố Mẹ trong những ngày lễ tết...!

Nhưng con đường về nơi cũ...vẫn còn xa! Thì... cuộc đời có cho ai tất cả, có lấy của ai mọi thứ? Cô biết điều đó mà...!

Ba mươi năm. Ở một nơi chỉ có hai mùa mưa nắng, mượn chút thu vàng, mượn những chiếc lá rơi....để lan man trong từng con chữ...!

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

KHI GIÀ...!!!

"Khi già người ta sẽ sống nhẹ nhàng hơn, dễ chấp nhận hơn, sẽ bao dung độ lượng nhiều hơn...". Cô đã đọc được những dòng chữ ấy trong một trang quen thuộc...Ừ! Thu rồi, ngoài kia heo may về... và cô cũng lưng chừng mùa lá rụng...Chưa già, nhưng cũng không còn trẻ, những giọt mưa đủ để người ta gõ nên những cảm xúc trong mùa của thi nhân, chưa phải đông rét mướt lê thê lạnh giá...Vậy mà lúc đọc "Khi già...", cô bất chợt nhận ra rằng mình bắt đầu như thế... và sẽ như thế...!!!
"...Người ta sẽ sống nhẹ nhàng hơn...". Vâng! Bởi những nặng nề người ta đã gánh... cả một thời tuổi trẻ...Một thời tuổi trẻ...đôi khi gánh trên vai những nặng nề ... mà người ta vẫn lặng lẽ...nên có lúc không ai nhìn thấy, chỉ thấy những nụ cười, những bước chân thong thả lên từng bậc cầu thang...và thỉnh thoảng một ánh nhìn xa xăm nào đó...Thế thôi!
"...Nhẹ nhàng...", bởi những đứa con đã trưởng thành, những đồng lương không cần phải chuyển qua những thẻ khác...Dẫu những dặn dò cũng vẫn như xưa...!
"...Dễ chấp nhận hơn...", bởi những tháng năm chứng tỏ rằng có những điều không thể đổi thay...Ừ! thì chấp nhận, như chấp nhận những cơn gió chướng ngang qua lòng mình...!
"...Sẽ bao dung, độ lượng nhiều hơn...". Một ngày tịnh tâm, nhìn lại cuộc đời...thấy mọi thứ đều vô thường! Quay lưng lại, có thể là rời xa nhau mãi mãi...Thì tại sao ta không chọn những yêu thương, thì tại sao ta không buông những buồn phiền từ ai đó vô tình hay hữu ý đã mang đến cho ta...! Biết đâu, một sáng mai thức dậy...bầu trời không còn trong xanh...! vậy thì... hôm nay cứ yêu những áng mây lãng đãng trong chiều...!
Một thời tuổi trẻ... ta cũng chẳng biết bao dung độ lượng cho mình...Cứ phải công việc, cứ phải trách nhiệm...Mỗi lần trở về QN, quê mình đó...vậy mà chỉ như một con tàu ghé một sân ga...!!!
Ừ! "Khi già người ta sẽ sống nhẹ nhàng hơn, dễ chấp nhận hơn, sẽ bao dung độ lượng nhiều hơn..."!!!


Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2016

NGÀY LỄ...!!!


Ngày lễ, nhà Bo sẽ về...Cậu sẽ đưa người yêu về...!
@"Luôn luôn lắng nghe... và lâu lâu thấu hiểu..." (Trích nhà Thuỵ). Chứ không phải "luôn luôn thấu hiểu" như người ta thường nghe...và thường nói...Bây giờ thì cô biết "lâu lâu thấu hiểu" là đúng...!
@"Mẹ ơi! Con vừa lên xe...". Biết là con đến nhà sẽ không sớm vì cuộc gọi đã về chiều. Vậy mà đêm xuống, hai ông bà già ra trước nhà ngồi đón. Ngã tư vẫn đông đúc...Rồi chuyến xe cũng dừng...!!! Ừ! mà có xa xôi gì đâu, đây với SG...Ừ! mà có lâu gì đâu, cô cũng ở SG cách đây mới hơn 2 tuần...!!!
@"Lâu lâu thấu hiểu..."....Để rồi có những điều khi thấu hiểu, chỉ biết "giá như"...Lấy chồng rồi ra đi. Bao nhiêu năm, nhất là những năm đầu cô ra đi...Những lần trở về, chắc Ba Má mừng lắm...Đường xa vạn dặm...Một thời chen chân nơi tận cùng tổ quốc...Rồi Ba cũng chẳng còn để đón đợi đứa con...!
@Má điện thoại..."alo, con đi đến đâu rồi..."... khi cô trên những chuyến tàu, chuyến xe về nơi ấy...! Con đường thật dài, từ miền đông nam bộ đến miền trung...! Mẹ mong cô... Cũng như cô..."thấu hiểu".
@Cô gọi điện cho Má: "Con về ăn tết với Má"... Điện thoại lặng yên một lúc... rồi..."Thiệt không con? má mừng quá...". Đó là một cái tết sau 30 cô theo chồng. Khi Mẹ đã già và khi cô không còn trẻ. Niềm vui, nỗi mong chờ. Như một quy luật, Mẹ đợi con về... khi con còn phải mải mê lo cuộc sống...!!!
Rồi đến một ngày người ta mới "thấu hiểu...".
@Qua một lần phẫu thuật mới hiểu cơn đau sau khi mổ. Có đôi lần nhớ một người thật xa thì mới hiểu nỗi buồn của ai đó khi người xưa đã trở thành miên viễn trong ký ức...Và khi mong đợi... mới "thấu hiểu"...những đợi mong mà Mẹ đã dành cho mình...!
@"Luôn luôn lắng nghe... và lâu lâu thấu hiểu...". Ừ! Thì thế thôi...!!!