Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2016

LINH TINH...!!!

ANH "TĂNG"...!!!
Hàng năm, cứ gần đến tháng Chạp (xin phép bác TT, cho tui đạo một nửa câu văn ), khi đã xong học kỳ I và năm ngân sách sắp kết thúc, khi ở nơi xa gió mùa đông bắc, nơi này đôi khi se sắt những con gió heo may... thì tui cũng như anh em trong huyện mong chờ anh "TĂNG"...
Anh "TĂNG"... Gọi như thế nhưng TĂNG chỉ là họ, còn chữ lót và tên của anh ấy rất dễ thương...Dễ thương đến nỗi kim phút và kim giờ gần đến số 12, dù cho đa số có tiết 1 buổi chiều...nhưng mọi người vẫn vui vẻ ngồi họp... khi nghe anh ấy xuất hiện...
Lâu nay anh "TĂNG" thường mang theo mình một chữ số (lớn hơn 0) và đơn vị tính bằng "chai"...Ai có thể giải thích được vì sao anh ấy gắn cho mình những chữ số khác nhau ở từng cơ quan không???. Tui thì botay. com!!! Các bác ạ!!!
Đón anh "Thân"... Có nhiều thay đổi... Có lẽ anh này hay leo trèo, đôi khi nhảy tót lên cành cao...Nên kéo theo anh "TĂNG" chăng???
Năm nay anh "TĂNG" về một số trường mang theo "hàng chục" và đơn vị thì cũng là "chai"...(riêng nơi tui thì "vũ như cẩn")... 
Dù điện thoại chưa "tít tít...", nhưng có lẽ ai cũng thấy hơi vui vui... Với những người xa quê, những vợ chồng mà Nội Ngoại không gần... thì anh "TĂNG" mang hộ những đôi vé đắt đỏ để ai đó được hưởng hương vị Tết quê nhà...Hay chút quà gởi về nặng hơn một tí, tiền lì xì cho những đứa cháu nơi xa thêm một tẹo...! 
Anh "TĂNG" về và chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ ở lại đến tháng Giêng năm sau...Anh từ từ rời xa chị "Ví" và vẫy tay chào chị ấy vào đêm 30...!!!
Dẫu anh "TĂNG" có ra đi... thì những người phụ nữ như tui... cũng rất cảm ơn anh ấy...Dù một năm chỉ có những khoảnh khắc ngắn ngủi anh ấy bên tui... Thì tui cũng thấy ấm lòng...
Hi...hi...!
P/S: Cuối năm anh em giáo viên có thêm một khoản tiền, gọi là tiền TĂNG THU NHẬP...các bạn ạ!

YÊU THƯƠNG...!!!
Lê theo chồng, một vùng xa tít... Ngày Lê sắp sinh con gái đầu lòng...Ba Mẹ gọi về, với lý do: "con so về nhà mạ...". Một thời khốn khó với cơm áo gạo tiền, một thời Ba Mẹ tất bật với mưu sinh, một thời mà tiền lương của vợ chồng Lê không đủ cho một chuyến đi về...Vậy mà... Lê được hưởng tất cả những yêu thương từ những người thân trong gia đình ngoại, nào cậu, nào dì... nào ông, nào bà... Từ tinh thần đến vật chất...!
Con gái Lê lớn lên, lấy chồng... và cũng sinh em bé... Những ngày ở bệnh viện, cũng như Lê ngày xưa... Có chồng, có mẹ và có cả đứa em trai...!
Thì cũng "con so về nhà mạ"...Vợ chồng Lê cũng tất bật... Vất vả nhưng thật vui...Những yêu thương cũng giống như những yêu thương cách đây bao năm tháng...Lê là đàn bà... Những yêu thương chắt chiu trong từng công việc... Đôi khi thấy anh xã Lê đem về những món ăn vặt mà con gái đã thích từ lúc nhỏ...Lê chợt nhận ra một điều...Hạnh phúc của những cô gái trong lần đầu làm mẹ thật đong đầy...khi bên cạnh có những người ruột thịt....
Và Lê... nghĩ về cuộc đời... Nghĩ về những cô gái...


Ngài Đạt Lai Lạt Ma từng nói: Cây lúa nào hạt non hạt lép thì nó đứng thẳng vươn cao. Còn những cây lúa nặng trĩu hạt luôn oằn mình xuống dưới thấp....(Đêm trực)


15 Tháng 1 lúc 9:52· 
THÁNG CHẠP...!!!
Nơi này những con nắng vẫn hanh hao...Mùa chưa lạnh, những chiếc khăn voan vẫn hững hờ trong tủ...
Em gái An gọi xuống: "chị ơi! Tết này chị có làm mứt dẻo không? Em thích mứt dẻo ngày xưa chị thường làm...". Con bé này lại nhớ cái thời xưa, thời An chưa lấy chồng...Một thời mà cứ gần giữa tháng Chạp, những đứa con gái như An lu bu với việc mứt bánh...
Con bé nhớ vị cay cay của gừng, chua chua của khóm, giòn giòn của đu đủ xanh, vị ngọt ngọt thanh thanh... hợp với những ngày gió lạnh...
Ừ! Mà cũng chẳng biết tự bao giờ An đã quên luôn việc làm mứt bánh? Thỉnh thoảng ghé chợ bắt gặp một mớ gừng ngon ngon, An mua về... một keo mứt nhỏ... thế thôi...!!
Tháng Chạp! Xoè hai bàn tay đếm những đốt ngón tay...An dừng lại ở đốt cuối cùng...Vậy là tháng Chạp thứ 30, kể từ ngày An theo chuyến xe xuôi Nam trong một ngày lưng chừng mùa lá rụng...
An nhớ, ngày cuối năm thật xa ...An ra bờ sông nhìn con nước lững lờ....Nước chảy, thuyền trôi... và lòng người thì muôn điều vướng víu...!
Không biết bây giờ Tết nơi ấy sẽ ra sao? 
An hình dung những điều trong ký ức...Mùi khói thơm nồng khi Ba gom những lá vàng trong vườn mang đốt...Mùi hăng hăng khi Mẹ nướng những trái bồ kết trong bếp, chuẩn bị cho những đứa con gái gội đầu buổi tất niên... Ánh lửa bập bùng tí tách ngoài góc sân...ngát mùi hương bánh... Những bữa cơm chiều 30, đầy đủ Ba Mẹ và tất cả những anh chị em... Mãi mãi là niềm hạnh phúc trong trái tim An....
Bây giờ là tháng Chạp! Trong An là những cảm xúc rất lạ...Mọi thứ đều rất đáng yêu...!!!

17/01/2016
CHUYỆN Ở QUÁN...!!!
Cho thuốc bệnh nhân xong!Chiếc áo trắng treo lên ... BS bước từng bước chân chậm rãi ... qua phòng trực NHS 
- Mình đi ăn sáng tý nghe.
- Vâng, BS đi đi... hình như BS hôm qua có uống....
Cô NHS chỉ nói đến từ 
"uống" rồi ngừng lại...
-Có gì gọi giúp mình nhé! 
Quán ăn chỉ cách bệnh viện chừng 300m. Sáng chủ nhật nên quán có vẻ đông khách hơn ngày thường! Đêm qua lại lác đác những hạt mưa xuân ... nên tiết trời hình như dễ chịu!
Người BS bước vào quán... hầu như tất cả các bàn ăn đều có người ngồi, chỉ còn lại chiếc bàn trống ở cuối góc quán không có cửa sổ nên ánh sáng cũng không được tốt! Anh ta kéo ghế ngồi ... rồi đưa tay lấy giấy lau thìa và đũa. Hình như chủ quán đã quen với khẩu vị của BS đó ?! nên cũng chẳng hỏi BS dùng gì? mà chỉ dành cho BS nụ cười quen thuộc...
Cạnh bàn của BS đang ngồi về phía trước có một gia đình. Có lẽ ông chồng vừa ăn xong? vì trên tay đang cầm chiếc tăm vừa xỉa xỉa răng... rồi cũng chiếc tăm đó lại móc móc ở đầu các móng tay thô thô...đen đen dính một ít đất nằm lẫn bên trong! Anh ta có vẻ là người lao động chân tay? BS thầm nghĩ vậy!
Người phụ nữ trạc 35 - 36, đang gắp từng cọng bún lên thìa đút cho cậu bé chừng 3 đến 4 tuổi...Trông khuôn mặt chị ta không hiền lắm! tóc vàng lẫn đen cột ngược lên đằng sau, cặp lông mày xách lên! để lộ rõ đôi mắt hơi dữ dữ....
-Tí nữa có đi không thì nói?
Chị ta buông một câu trống trống trong quán.
-Ừ! đi.
Người đàn ông trả lời ngắn gọn và âm thanh buông ra vừa đủ cho người phụ nữ đó nghe, tay anh ta vẫn cầm cái que tăm xỉa xỉa mấy móng tay, đôi mắt cũng chẳng thèm nhìn vợ mình...
- Đi thì nói đi "mẹ" đi cho xong! 
Chủ quán cũng vừa đem tô bún cho BS. Người BS nhìn bà chủ quán .... không nói gì....Hình như cái câu nói của người phụ nữ đó làm cho đôi mắt BS vốn đã buồn nay lại buồn thêm.!!!!!
Thả cái thìa trên bàn...keng ! Người phụ nữ đó lại toát ra từ cái miệng mình.
- Mày không ăn nữa thì thôi, tau mệt mỏi và ngán lắm rồi! 
- Để thằng cu đi hay ở nhà?
- Cho nó đi.
Người đàn ông hình như cũng muốn phát ra cái âm thanh vừa đủ cho vợ mình nghe! Bi chừ có lẽ anh ta bắt đầu thấy ngại ngại với những người có mặt trong quán....
Có hai cô gái ngồi bàn khác đưa mắt nhìn người phụ nữ đó...vừa ngạc nhiên vừa sợ sợ...!
Người BS thì vẫn làm nhiệm vụ của mình...đang ăn bún.... Điện thoại gọi, điện thoại gọi 3 - 4 lần cho người BS. Chủ quán đang loay hoay lửa cho lò nước bún lại xen vào... Làm BS cũng khổ ! ăn cũng chẳng ngon lành gì!
- Người BS lại đưa đôi mắt nhìn xa xa con đường trãi nhựa trước mặt quán! Loang lổ những con nắng khoảng 8h30 sáng, rồi buông một tiếng.
- Vâng!
-Tính tiền. 
Người phụ nữ nói thật to với chủ quán! cũng chắng có chủ ngữ vị ngữ gì .....
- Dạ! 35 ngàn chị ạ!
Người phụ nữ đưa tay lấy ra cả một cọc tiền pôlyme từ tờ 50.000 ngàn trở lên.... Vừa đứng dậy vừa nhận 15 ngàn tiền thối lại...
- Đi về. 
Cô ta lườm chồng mình một cái ... rồi đưa tay nắm lấy tay cu cậu quý tử??? đang ngồi bỏ cả 2 chân lẫn dép lên chiếc ghế!
Người chồng cũng đứng dậy đi theo....Ra khỏi quán hai người đều đến bên chiếc xe Dream màu dâu chín đã cũ kỹ... Mỗi người đưa tay lấy chiếc mũ bảo hiểm đội lên đầu....
Người đàn ông bi chừ có lẽ được làm cái chức năng "oai phong" của mình, quay đầu xe ... xe nổ máy, cu nhỏ leo lên...và người phụ nữ cũng ngồi lên.... 
Họ đã đi.... để lại trước mặt người BS là một chiếc bàn trống....
Có lẽ do bệnh nghề nghiệp và đã từng chứng kiến bao nhiêu nỗi đau của bệnh tật! bao nhiêu cuộc chăm sóc đủ màu sắc... con chăm cha, cháu chăm bà, vợ chăm chồng.... người BS lại thấy thương thương tội tội cho người đàn ông vừa rồi.... Cho dù cuộc đời là : Sinh lão bệnh tử ! nhưng người BS vẫn mong sao xin đừng bao giờ gặp lại người đàn ông ấy ở bệnh viện!
Trả 20 ngàn cho tô bún, uống một tý nước rồi người BS ra xe trở về bệnh viện....tiếp tục công việc của mình và lại thầm nghĩ: "Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày mới để yêu thương"!!!
                              *********************************
P/S: Hôm trước cô mang về nhà mình ĐÊM TRỰC....Chỉ một đêm mà cô thấy cả một đời dài... Sáng nay lang thang trên mạng bắt gặp CHUYỆN Ở QUÁN...Đọc xong, cô thầm nghĩ..ĐÚNG LÀ CUỘC SỐNG...!!!



Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

BIỂN & EM...!!!


Lang thang trên mạng, cô tình cờ tìm thấy một bức tranh..
Một bức tranh vừa lạ... vừa quen...!!! 
Hoàng hôn buông xuống hay là trăng khuya? Ừ! Thì cô đặt tên bức tranh là "Biển và em..". Dẫu hoàng hôn hay đêm thì cũng chỉ có biển và em...Em đi về phía biển...!
Cô nhận ra rằng... một hình ảnh không những quen mà rất gần, rất thân thuộc với cô... Biển và hoàng hôn...!!! Biển mênh mông... Biển bao la...Biển và những dấu chân trên cát...!!!
Và rất lạ... Những nét vẽ... Người con gái trong đêm ở biển...Trăng rơi trên sóng...Mênh mông bến bờ...Chơi vơi tiếng lòng... !!!
"Trả lại biển!
Trả lại em cho biển!
Anh mang theo một chút mặn này
Để mỗi lúc vết thương thức dậy
Anh rót vào trong đó
xót và cay!".
Cô nhớ mình đã đọc ở đâu đó những câu thơ này...Để rồi cô hình dung, tác giả bức tranh là một người đàn ông đang cầm cọ vẽ những yêu thương, những yêu thương một thời trai trẻ...
Nhưng hình như... những gam màu còn dang dỡ.... cô nghĩ thế! Nếu người họa sĩ nghiệp dư nào đó có vô tình ghé vào... xin hãy thông cảm cho cô...Bởi... chỉ là cảm nhận của riêng cô!
Cô nhìn biển... biển chẳng ồn ào sóng vỗ mà đã dịu dàng sâu lắng và bao dung...!!!
Một ngày nào đó... cô gái ngày xưa sẽ quay về...Dẫu tóc ngã màu sương, dẫu môi không còn màu nắng...
Biết đâu cô sẽ tìm thấy một bức vẽ khác...Một hoàng hôn tím trên bờ cát dài phẳng lặng...Có hai người... bên nhau...!!!


Một cô bé...một người quen từ thời yahooblog...vào face đọc bài này...và viết...
Chị cảm ơn Ti nhiều nhiều..


TI TA Nic  Đọc bài viết này của chị lại nhớ lần đầu khi còn ở blog chị đăng tấm hình ngồi trên biển, hồi đó Ti đã viết được những dòng thế này. lâu lắm rồi, tặng chị nhé!

Biển chiều nay người đàn bà nghịch cát.
Chờ con sóng lên chờ khát vọng vỗ bờ.
Khát khao xưa chở chòng chành đi mất.
Lang thang một mình trên cát trắng bao la... 
Biển ngàn năm sóng vẫn cứ vỗ bờ.
Người đàn bà một mình với cát.
Biết cô đơn hay là hạnh phúc đây?
Sóng cứ thế ôm trùm cát trắng.
Trắng giấc mơ hay trắng cả đợi chờ? 
Biển cứ thế ru hoài bờ cát.
Ru em tôi giấc mộng trưa hè.
Nghe mát nhẹ ngày xưa cát trắng.
Sóng cùng em biển rất nhu mì .
Lang thang mãi trên bờ cát trắng.
Muốn ôm trùm lên tất thảy cát ơi.
Biển xa mãi bến bờ sóng vỗ.
Cuốn tình yêu cuốn cả những ước mơ.... 

Em yêu biển ngàn lần hơn thế nữa.
Yêu những cánh buồm yêu cát trắng bao la.
Biển chiều nay người đàn bà nghịch cát.
Xây lâu đài sóng vỗ mãi khơi xa...
20.11.2011