Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

CHO BẠN...!!!

Lang thang lạc vào nhà một người bạn, đọc được một bài thơ. Bạn bảo, bài thơ này bạn làm đã rất lâu. Tôi xin phép bạn mang về khổ thơ cuối...
"Thôi hãy đứng...mà ngắm người đi vậy...
Đôi mắt buồn ơi! xin ném khoảng hư vô...
Lẽ tất nhiên...năm tháng sẽ phai mờ...
Thương một nỗi...còn linh hồn trang giấy nhỏ...".

Và bạn nhắc đến một bộ phim rất "hót" cách đây hơn 20 năm... Không biết ngày xưa bạn có cầm một bó hoa và nói với cô ấy rằng: "Tôi là khách qua đường, xin em hãy nhận lấy..."??? Tôi chỉ biết rằng, bạn đã mất cô ấy như Q đã mất P...


Ừ! mà sao..."...chỉ đứng mà ngắm người đi...". Ngóng chuyến xe em theo chồng về xứ lạ hay em sang sông rồi anh đứng ngắm thuyền xa...Người ra đi không thể ngoái lại nhìn, niềm yêu cũ gởi vào trong góc phố...
"Đôi mắt buồn ơi...!". Tất cả đã trở thành hư vô khi khoảng trời lộng gió chỉ còn riêng một người...Cuộc đời trôi qua, ngày tháng phôi pha... Một ngày nào đó, cô gái ấy chắc sẽ trở về và nói với bạn rằng:
"Thôi hãy đứng...tiễn người đi lần nữa...
Mắt buồn xưa...nay đã bước sang chiều...
Em trở về...không để nói lời yêu...
Mà khe khẽ...tháng năm còn thương nhớ...!!!".


Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

NẮNG SÂN TRƯỜNG...!!!

Cô đã đi qua bao nhiêu sân trường như thế? Không nhiu, nhưng so vi mt s người...thì cũng không là ít...Nơi này, mt ln cô đến...sau nhng ngao du tn min đt l...Cm quyết đnh...chn ch..bun bun...Ri t nói vi mình:"điu quan trng không phi đng đâu, mà chính là mình phi sng như thế nào?...". Đ mt ngày như hôm nay, nhìn nng nht trong sân trường...cô cht nhn ra rng: "mình không h sai, khi chn nơi này đ dng li...". 
Mt chút chm chm, mt chút lng nghe...Hương ngc lan trước văn phòng ngt ngào theo gió..Lá bàng xanh non trong thoáng xuân sang. Ngày xưa nn ngôi nhà blog bên yahoo ca cô là sân trường đy hoa đip vàng trong mt ngày rp nng...Ri mt ngày nghe ve su líu lo thì sân trường cô phượng cũng bt đu đ...bn ln mt bên là nhng đóa bng lăng tím nht đang khoe màu...Dc theo hành lang d yến t đang nép mình...t tn...
Ngày r
i s qua, mùa ri s đến...Em s ln lên khi bước qua nhng con nng...Cô thì...s t t bước qua con dc...Bên kia dc là hoàng hôn, hoàng hôn nht nhòa nhng con nng...và hoàng hôn s không còn làm cô có nhng cơn say...say nng, say gió, say nhng ngày cm phn trên tay...!!!


Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

LINH TINH...!!!

 · 
CUỐI TUẦN...!!!
Chiều nay chia tay hai cô bạn...Chợt thấy mình cũng đang độ heo may...

Cũng đang lưng chừng mùa lá rụng...
Ừ! rất lạ, cũng là một PT, vậy mà có những lúc ta ước ao thời gian trôi qua thật chậm, để vẫn còn những sáng soi gương buộc tóc đến trường, để những phút giải lao tranh thủ làm "bà tám"...Cũng ta, nhưng sau những ngày Tết...thì ngược lại...Có những lúc choáng váng như đang trong men cay...(đoán thế, chứ cả đời có lúc nào uống nguyên vẹn được một lon...). Lúc ấy, ước "mình đã được về hưu..".
Ừ! giờ mới biết, nhà nước tính kỹ...


DÙ SAO...!!!
Dù sao thì nó cũng mang hương vị quê nhà...Nó không thanh mảnh, không ngon bằng...nhưng cũng là những chén bánh bèo xứ Quảng, có điều không phải Quảng ngãi....Quán của một người đàn bà Quảng nam...ở một khu phố nhỏ nơi miền Đông Nam bộ...
Dù sao...thì cũng đủ để một ai đó quay về với những yêu thương...Cuộc đời bao la những mảng tối sáng. Thì tìm được một điều gì tương tự, người ta cũng đủ để vui rồi...Cô nghĩ thế!
Đôi khi, rất ngộ...Đại gia một lần đến quán tỉ này tỉ kia...Cô... những lần cùng bạn bè cũng triệu này triệu nọ...Nhưng cô vẫn thích cái cảm giác ngồi với người đàn ông của mình trong một quán hẹp . Như thường lệ... chỉ 21000 đ cho cả 2 người...Hạnh phúc là một điều gì đó rất nhỏ. Chỉ một ý thích tí tẹo của mình được người khác quan tâm cũng mang màu hạnh phúc. Quá khứ và hiện tại đan xen...Quê hương và nơi ở nối liền bởi những miền kí ức...Và cô vẫn nhìn cuộc đời bằng những con gió lao xao...



ĐÔI KHI..!!!                                      
Đôi khi nghe gió xào xạc bên mái hiên, ta chợt nhận ra rằng mình vẫn còn lao xao trong từng con chữ...
Đôi khi chợt giật mình khi cầm điện thoại lên...lắng nghe...Ai đó trong những người quen, người thân...đã từng xa nhau rất lâu...và tưởng như đã vào quên lãng...
Đôi khi vô tình bắt gặp lại một hình ảnh nào đó, ta chợt giật mình, thời gian trôi qua không tính bằng tháng, bằng ngày, mà đong đếm bằng năm. Cũng không phải một năm, hai năm... mà rất nhiều năm đã đi qua trong gió trong mưa, trong những ngày nắng ấm và trong cả những giông bão cuộc đời...


Đôi khi ghé một quán cafe nào đó, chợt nghe một bài hát thật quen thuộc từ một thời rất xưa...Một vùng ký ức quay về...Ừ! thuở ấy, thuở mắt sáng môi hồng, cuộc đời long lanh, tình hồng luôn xanh...
Đôi khi...bỗng dưng...ta nhớ...Nhớ những ngày xưa...Khi Xuân đã qua...và hoàng hôn sẽ đến...!!!
                                                       

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

THÁNG TƯ, CÚC TÍM và NGƯỜI ĐÀN BÀ...!!!





Tháng Tư v, ngoài kia hoa xoan, hoa go...Nơi này, mt sáng...cô bt gp nhng nhành cúc tím..l loi..trong nhng sc hng vàng...

Hình như ngưi ta gi là cúc đng tin, nhng cánh hoa tí xíu...màu tím xinh xinh...Cô không thưng xuyên cm hoa, ch thnh thong...bt cht ngang qua hàng hoa, thy mt vài bó thch tho, mt vài cây hoa cúc...mang v.

Tháng Tư! miên man trong tiếng hát Khánh Ly và nhc Trnh. Mt chút bình yên...Khi nghĩ v cát bi...! Cui cùng ri cũng thế...

Tháng Tư ca ngưi đàn bà...cũng như tháng Ba, c nghe loay xoay đu óc...Ngưi đàn bà thèm... mt thi sáng tinh mơ đp xe xung ph...vào phòng tp...ghé ch...ri v... soi gương buc tóc đến trưng...

Tháng Tư ca ngưi đàn bà...hoàng lan bt đu vàng trên đưng xung ph, nhưng cũng chng bun viết nhng entry. Không lưt net, không chơi line, không đc báo,đôi khi b luôn nhng ca dy. Ch mong ngày qua mau, hè sm đến...

Thương nhng đa bn cùng t...