Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

HOA...!!!


Mỏng manh...tim tím... Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho cô yêu thích...

Ở đâu đó, khi nắng vừa lên, thì những nụ hoa vừa hé...Không kiêu sa như nàng hồng, không ngát hương như ngọc lan, không rực rỡ như những đoá cúc... Chỉ lặng lẽ nép mình bên những chiếc lá xanh nho nhỏ...DẠ YẾN THẢO...


Rất lạ...khi một ngày cô chợt nhận ra rằng... vừa hết tiết 5 thì những bông hoa tim tím trước hành lang lớp học không còn chút dấu vết, như chưa hề tồn tại nơi này những đoá hoa xinh xinh...

Cô nhận ra rằng... có những loài hoa như những mơ hồ của cuộc sống, vừa mới thấy chợt hư vô...


Ừ! dù sao đi nữa thì hiện hữu trong thoáng chốc cũng đủ mang lại cho ai đó một niềm vui...Ừ! thì "dù đến rồi đi... thì tôi cũng xin tạ ơn người, tạ ơn đời...". Ừ! dù hoa có tàn khi nắng lên cao, thì hoa cũng đã xinh tươi trong một sớm an lành...



Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015

ENTRY CHO THÁNG 7...!!!


Tháng 7 như cô nàng mười lăm, đỏng đa, đỏng đảnh...khi nắng, khi mưa, khi ào ào giông gió. Khi đang nắng chói chang, thoáng chốc lại mây đen vần vũ. Lúc tưởng như nước ầng ậc đổ xuống thì bầu trời bỗng lại trong xanh...

Tháng 7 như người đàn bà đã bỏ quên xuân xanh bên kia dốc núi, lẩn quẩn với những điều sáng nhớ chiều quên...Để rồi...chỉ một khoảnh sân rất hẹp mà người ta cũng chẳng biết lùa theo hướng nào, trước sau trái phải gì cũng ngược hướng, bởi con gió cứ xoay chiều...

Tháng 7 của cô... một ngày như mọi ngày, không phải "một ngày như mọi ngày, đời nhẹ như mây khói", cũng chẳng là "một ngày như mọi ngày mang nặng hồn tả tơi...". Cô cũng chẳng biết dùng những ngôn từ gì để viết về những ngày tháng 7 của cô...Công việc nhẹ nhàng hơn trong năm học... "Trăm năm là hữu hạn...". Nên cô cũng không còn "nướng" như những mùa hè qua... Dẫu cho "sông mười năm đã trở thành dâu bể..."...thì cuộc đời này vẫn cứ mang những bóng dáng yêu thương...Cô nghĩ thế! ...Ừ! Buổi sáng sớm hàng cây bên đường hình như đang xanh hơn, những bánh xe đạp cứ quay tròn theo những hơi thở trong lành của trời đất...Và hình như trời cũng chiều theo ý cô, nên ít khi mưa vào buổi sáng sớm...Con đường xuống phố không dài nhưng cũng đủ cho cô mông lung...đủ cho những dòng suy nghĩ trôi tuột về quá khứ, những điều đã không thuộc về hôm nay...Vui buồn rồi cũng qua...Như tháng năm chưa hề dừng lại...

Tháng 7 của cô...thật an yên, khi cô hình dung ánh mắt con gái cô long lanh niềm hạnh phúc.

Tháng 7 của cô...từng chút ngọt ngào theo vị rất lạ của "sữa ong chúa trộn với mật ong" mà cô bạn từ SG gởi về..Bạn í bảo "tút lại dung nhan...". Nhưng đã bao nhiêu tháng 7 qua rồi...???Làm sao trở lại được như xưa???

Tháng 7 của cô... nghe miên man niềm yêu dấu...khi đứa em gái hỏi "chị có về không?". Ừ! Thì chị sẽ về, nhưng không biết có kịp về trong những ngày mà mùa hạ còn đong đưa theo nắng...

Tháng 7 của cô... một ngày như mọi ngày...!!!


Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

SÀI GÒN...!!!

"Nắng SG anh đi mà chợt mát...Bởi vì em mặc áo lụa Hà đông...". Cô thì quần jean áo thun nên SG thêm nóng...

Lên SG trong một chiều cuối tuần. Đến quận 2, quay về quận 9. Tối ghé TB, sáng chủ nhật qua GV, rồi về lại TB...


SG...sáng...gọi ly sữa đậu nành ít đường nhưng nghe ngọt lịm...


SG...lưng chừng trưa, ngồi nghe hai người đàn ông huyên thuyên với nhau sau 35 năm không gặp (hôm nay mới biết đàn ông cũng lắm chuyện ...hi...hi...) kêu ly cafe sữa, thấy 1/3 ly sữa đặc...phải xin thêm cafe đen...


Một người đàn bà như cô, hình như đã lâu rồi không quen với những gì quá ngọt...Chỉ cần một chút chua cay, một chút đắng chát...để thêm gia vị cho cuộc đời...


Một người đàn bà như cô, ra đi từ miền trung đến nơi tận cùng tổ quốc rồi trở về miền đông nam bộ...cư ngụ một thời gian dài...hình như không quen với những ồn ào của phồn hoa đô thị...Những yên ả của một thị trấn hiền hòa...thị trấn mà con gái cô đặt tên là "thị trấn hoa vàng và biển" đã là niềm vui trong cô từ lâu...hình như vậy!


Một người đàn bà như cô, hình như cứ quen với những điều xưa cũ, ít muốn thay đổi...Nhưng làm sao có thể...khi cuộc đời thì cứ đổi thay...


Nắng SG cũng khác cái nắng nơi cô...Gió SG cũng khác cái gió nơi cô...


Và chiều nay cô lại theo chuyến xe trở về thị trấn nhỏ...!!!