CÓ NHỮNG CHIỀU...!!!
Có những chiều lòng ước muốn mông
lung...Có những chiều chân muốn quay về lối cũ...Không biết nắng nơi ấy có mang
màu xuân muộn! Khi gió nơi này cứ man mác những hư hao...
Thuyền theo lái...Ừ! cô thì cũng chỉ
là một con thuyền nhỏ, sang sông trong một ngày thu... Có những chiều, cô chợt
ước ao, đường về quê mẹ không còn xa tít. Nhưng sao, những chuyến xe qua cổng,
cứ bon bon trên một chặng đường dài...
Cô biết, cô đã chọn cho mình một lối
bình yên...khi cô quyết định dừng chân nơi thị trấn nhỏ, sau những bước chân
phiêu du trên miền gần tận cùng tổ quốc...Cô vẫn trở về trong những ngày hè, trở
về trong những khi thật cần thiết, để cô biết rằng mình còn có một quê hương...Vậy
mà đôi khi cô ước...giá như chỉ cần một chuyến xe buýt, giá như chỉ cần vài giờ
xe máy...đủ cho cô quay về...
Có những chiều như buổi chiều nay (buổi
chiều đáng lẽ cô đang trên lớp, nhưng lại phải đành rãnh rỗi vì đợt hội giảng sắp
tới), người đàn bà trong cô cứ chòng chành trong từng nỗi nhớ...Nhớ về quê mẹ...Cô
hiểu vì sao cô có buổi chiều nay, chênh chao trong từng con gió...và chân muốn
quay về...!!!
Tự dưng nhớ một bài viết từ tháng 2
năm ngoái...Chiều nay cũng như thế...Lá bàng rơi...
LÃNG ĐÃNG 21/2/2013…
Gió vẫn thổi. Lá vẫn rơi. Một góc sân trường vẫn
đầy lá...
Cô lại để lòng mình lang thang bên ngoài khung cửa...Rồi cô tự biện hộ cho mình...Không phải tại tâm hồn cô lãng đãng mà vì những khuôn mặt thơ ngây vẫn cứ nghiêm túc làm bài...
Người ta bảo...Mùa thu cho lá vàng rơi. Mà bây giờ là tháng Giêng. Tháng Giêng...nơi này đầy nắng và gió...Tháng Giêng! những chiếc lá vẫn rời cành. Những chiếc lá vàng...Nhưng không...có những lá bàng màu đỏ...Cô chợt nhớ đến hai câu thơ mà cô đã đọc đâu đó...
Lá xanh rồi lại lá vàng...
Chỉ riêng có một lá bàng đỏ thôi...
Và hình như cũng nhiều lần cô tự hỏi...Vì sao lá bàng màu đỏ?. Để rồi câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ...và cô lại quên đi...
Bây giờ...Vì sao lá bàng màu đỏ?
Có lẽ mọi thứ trên cuộc đời... đều có một ngoại lệ...
Và những tháng ngày của cô...rồi đôi khi...cũng ngoại lệ như thế...mà thôi...!!!
Cô lại để lòng mình lang thang bên ngoài khung cửa...Rồi cô tự biện hộ cho mình...Không phải tại tâm hồn cô lãng đãng mà vì những khuôn mặt thơ ngây vẫn cứ nghiêm túc làm bài...
Người ta bảo...Mùa thu cho lá vàng rơi. Mà bây giờ là tháng Giêng. Tháng Giêng...nơi này đầy nắng và gió...Tháng Giêng! những chiếc lá vẫn rời cành. Những chiếc lá vàng...Nhưng không...có những lá bàng màu đỏ...Cô chợt nhớ đến hai câu thơ mà cô đã đọc đâu đó...
Lá xanh rồi lại lá vàng...
Chỉ riêng có một lá bàng đỏ thôi...
Và hình như cũng nhiều lần cô tự hỏi...Vì sao lá bàng màu đỏ?. Để rồi câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ...và cô lại quên đi...
Bây giờ...Vì sao lá bàng màu đỏ?
Có lẽ mọi thứ trên cuộc đời... đều có một ngoại lệ...
Và những tháng ngày của cô...rồi đôi khi...cũng ngoại lệ như thế...mà thôi...!!!
HƯƠNG ĐÊM...!!!
Đêm! Con đường quen thuộc như những
đêm...
Gió! hương thơm quyện vào gió...
Gió! hương thơm quyện vào gió...
Hoa sữa ư ! không phải, vì mùa thu đã
qua lâu lắm rồi ...Nguyệt quế ư ! hình như không phải, vì một thời nhà cô cũng
có những chậu nguyệt quế...Cô bạnvới tay ngắt một chùm hoa xoài bên đường, cũng
thơm, nhưng không phải là mùi hương đã quyện trong gió...
Rời khu tái định cư, quay về...Chợt mọi
người đều thốt lên:"thơm quá...". Vẫn mùi hương ấy, nhưng rất nồng
nàn...Hoa nhiều lắm, rất lạ...Có lẽ hoa chỉ thơm về khuya, vì lúc đi không ai
phát hiện... Chần chừ, rồi 4 chùm hoa rời cành...( muốn xin, nhưng căn nhà đã vắng
chủ từ lâu). Một người quen bảo đó là hoa PHÁT TÀI...Đêm nay nhóm bạn đi bộ với
cô mang một ít hoa về nhà...Hoa rời khỏi cành mùi hương chỉ còn rất nhẹ...
Cô không mong phát tài, chỉ mong những
ngày tháng vẫn bình yên, để những đêm, sau khi xong công việc, cô lại nghe
trong gió thoảng mùi hương của tình thân bè bạn...!!! (tặng anh xã, Quế, Hương,
Ý, Cường, Lý)
THẠCH THẢO TÍM...!!!
"Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo...Em
nhớ cho....".
Thạch thảo thường nhiều vào những ngày
cuối thu, hình như thế...Sáng nay, lẫn vào những sắc vàng, hồng, trắng...là màu
tím dịu dàng. Những nhánh thạch thảo giản dị, dễ thương đến lạ. Màu tím dịu
dàng như sắc nắng một chiều phai...
Chị không ngang qua một cánh đồng tím
ngát trên một đồi gió lộng, mà chỉ mang về một bó thạch thảo đơn sơ...
Tự dưng chị hình dung một nàng Ami nào
đó...vô hồn...bên bờ vực thẳm, trên tay là những cành hoa màu tím...trong một
truyền thuyết thật lãng mạn, mà có lần chị đã đọc. Chị hình dung một Bùi Giáng
với những vần thơ, một Phạm Duy với " mùa thu chết "...
Chị mở máy, chơi vơi trong tiếng hát
Khánh Ly ... "Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo...". Vâng! từng mùa
thu đi qua, nhưng thạch thảo tím vẫn một màu...ngát những yêu thương...!!!