Thứ Hai, 26 tháng 11, 2018

NHỮNG NGƯỜI BẠN CŨ...!!!


Lâu rồi..
- Alo, PT "mít ướt..."
Nàng nhận ra là thằng bạn còi chung lớp khi xưa (bi chừ thì hết còi).
.........
-T "hột mít", đang sống ở đâu vậy?
Nghía cái hình đại diện của cậu ấy, nhận ra người quen...
.............
Còn hắn. Thấy hắn bấm nút kết bạn, thấy hắn like những stt của nàng...Thấy những bạn chung là những đứa cùng lớp phổ thông...Vào trang của hắn thì chỉ thấy mờ mờ, chẳng biết khói hay sương? Nàng ngại, không bấm nút xác nhận...
............
Ngồi đợi xe chuyển bánh, nàng qua tin nhắn:
-Có quen hông ta?
-...PT má phính...
............
-Thấy PTN trên face, cứ nghi nghi rồi...
-Nhưng tưởng PT còn ở Cà mau...
Nàng nhớ ra hắn, hắn là 1 trong 2 đứa con trai “bơ đời” trong lớp...
Cứ nghĩ nàng là đứa "mất tích" lâu nhất...Nhưng không phải, lâu nhất là hắn. Từ mùa hè năm cuối ở trường phổ thông, bi chừ hắn mới xuất hiện. Mà bất ngờ thật. Hắn sống cách nàng không bao xa.
...........
Hắn gọi cho nàng, khi nàng chuẩn bị đi ăn chơi cùng nhóm bạn không còn trẻ...Nàng không thể đón hắn tại nhà... Hắn nâng ly cùng những đứa bạn của nàng...trong ngày 20/11.
................
Hắn thay đổi nhiều, cái vẻ “bơ đời” không còn nữa. Biết đâu, có những lần hắn và nàng cùng trên chuyến xe từ SG về nơi đây, chạm mặt nhau, nhưng không hề nhận ra nhau, vì đứa nào cũng “già chát”....
Cuộc đời là những bất ngờ. Hẹn hò hoài, nhưng rất khó để mà gặp. Vậy mà, hắn với nàng lại gặp nhau, gặp nhau ở cái huyện nhỏ bé này...
.........
Tiễn hắn về, khi tiệc chưa tàn...Hắn nói với nàng một câu...Nàng cười...Đúng là...Hơn nửa đời người, phong trần bôn ba khắp chốn, nhưng có những khi vẫn là “cậu học trò nghịch ngợm” năm xưa...
......
Nàng muốn nói lời cảm ơn đến hắn...Khi hắn đã đến thăm nàng trong một ngày tháng 11...
......
Cảm ơn cái thế giới ảo này, nhờ trang face này mà rất nhiều người bạn cũ đã tìm về với nhau...

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2018

THÁNG 11...!!!


*Quay lại năm nàng 18, nếu nàng chọn một ngã rẽ khác, không biết bi chừ nàng sẽ ra sao? sống ở nơi nào? Bởi, nếu chỉ cần thay đổi một ít, một ít thôi, thì có lẽ mọi thứ sẽ không như hiện tại...Chắc thế!
*Hiện tại, là những ngày không lo muộn giờ, là những ngày không có hội họp, là những ngày không còn phải sử dụng chút chất xám làm thêm làm bớt lo toan cho những đứa con...Nhớ thị trấn nhỏ, quay về nghe nắng nghe mưa...Nhớ tiếng bi bô của con trẻ, lại lên xe đi SG...Mệt mỏi, lâng lâng, đau đầu, nhức khớp...ngày còn đi làm, thuốc và thuốc, để chiến đấu với công việc...nhưng bi chừ nghe lời thằng nhóc: “Mẹ nghỉ ngơi, sẽ khỏe...”, thấy cũng hiệu quả...
*Tháng 11! Người đàn bà đang bước vào chiều, và hoàng hôn đang chập chờn phía trước...Người đàn bà đôi khi cứ lãng đãng, lan man trong những ngày đầy nắng, có lúc chênh vênh trong một chiều mưa tuôn, thỉnh thoảng lại nhớ nhớ quên quên một điều gì đó.
*Tháng 11...Tháng 11 của riêng nàng...
Tháng 11! Sớm mai thức dậy... nhận ra... già thêm một tuổi. Chợt nhớ đến câu nói đùa anh xã: "Em đừng nên gặp người yêu cũ...". Nhớ đến lời dặn dò của cô bạn: "gặp người quen xưa nên khoác áo dài tay...". Thời gian thường ưu ái cho cánh mày râu, và luôn tàn nhẫn với phụ nữ. Ai cũng biết thế...Nên nàng...quên đi những câu ấy...hi...hi...
Tháng 11! Có một ngày, một ngày riêng cho những ai đang và đã từng gắn với nghề giáo... Ra đi... cứ hẹn với lòng, sẽ có một ngày 20/11 nàng sẽ trở về ngôi trường ấy, nơi gom giữ một thời con gái, nơi nàng tập tễnh bước chân lên bục giảng, nơi có những lời dạy dỗ của Thầy Cô, là tất cả hành trang nàng mang theo trong suốt cuộc đời cầm phấn...Nàng hẹn, nhưng cũng chỉ là hẹn...Bây giờ thì đã muộn. Khi nàng đã cầm sổ, thì Thầy Cô không còn ai ở trường. Đôi khi nàng lại biện hộ cho nàng, “chỉ vì nghề của mình...”. Nhưng cũng chỉ là biện hộ. Giá như thời gian quay ngược trở lại, nàng sẽ khác đi. Nàng sẽ trở về, dù chỉ một lần...nàng sẽ trở về trong ngày 20/11.
*Cảm ơn cuộc đời, chẳng biết duyên may hay số phận...Nhưng gió giông hình như đứng ngoài cánh cửa, dẫu bình yên chẳng phải luôn đi cùng với những tháng năm dài...Chấp nhận, căng buồn khi gió đổi hướng, và tiếp tục...như con thuyền ra khơi...Nếu nói nàng chẳng hề mơ ước, có lẽ là sai. Nhiều lúc cố đơn giản hoá cuộc sống, nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi những ước mơ...nàng đã từng có những mơ ước mà “khó như hái sao trên trời...”, lạ thế! Để rồi, nàng chợt nhận ra rằng, cuộc đời là những mảnh ghép, là những mảnh ghép, thì làm sao mà hoàn hảo...Ừ! Thì chấp 
nhận...Và ung dung bước đi. Thế thôi! *
P/S: Cho ngày 14/11 và 20/11.

HU...HU..MÌNH KHÔNG THỂ TRẢ LỜI CÁC COM. BẤM VÀO TRẢ LỜI, KHÔNG HIỆN RA Ô ĐỂ TRẢ LỜI. BẠN NÀO GIÚP MÌNH VỚI...


Phong Sương ơi! giúp chị với. Trả lời đúng 1 com thì..."VŨ NHƯ CẨN"