Thứ Hai, 27 tháng 6, 2016

LINH TINH...!!!

*CẦN NHỮNG LẦN HẸN...!!!
Buổi sáng, ghé vào trang của BS Vô Thường, đọc được một câu: "Cần thêm những lần hẹn... như cuối cùng..."
Bởi...trong lần hẹn cuối người ta sẽ trao nhau tất cả yêu thương...Cảm ơn BS...!

@"Cần thêm những lần hẹn... như cuối cùng..."
Cuộc đời này ta đã đi qua bao nhiêu lần hẹn...trong một góc quán nào đó... rất thân quen... hay rất lạ, giữa một thành đô hoa lệ hoặc nơi thị trấn nhỏ an yên...Nhưng có bao giờ ta chợt nghĩ... một lần hẹn cuối...Dẫu khi quay đi... là vĩnh viễn xa nhau...!!!
@"Cần thêm những lần hẹn... như cuối cùng..."...Ừ! Cuộc đời này ta cũng có biết bao nhiêu lần lỡ hẹn...Một thời học trò con gái, ngôi trường với mái ngói rêu phong...một thời giảng đường...lời yêu chất ngất...những con sóng biển rì rào trong ánh trăng khuya...!!! Ta đều lỡ hẹn...thì làm sao có thêm những lần hẹn như cuối cùng...!!!
@"Cần thêm những lần hẹn... như cuối cùng...". Ai đó... Có một lần hẹn cuối, bờ cát dài in những bước chân...Để rồi sóng mãi bạc đầu...nhưng nỗi nhớ cứ mênh mang, mênh mang...Ai đó có về...??? Khi hoàng hôn vẫn tím ngát những yêu thương...Ai đó có về??? Khi có một người không tin rằng đã có một lần hẹn cuối...!!!
@"Cần thêm những lần hẹn... như cuối cùng...". Ai đó, chưa một lần hẹn...chưa một lần cùng nhìn những giọt cafe tí tách rơi...Thì làm sao thêm những lần hẹn...như cuối cùng...!!!
@"Cần thêm những lần hẹn... như cuối cùng..."...Cứ thêm những lần hẹn, như lần hẹn cuối cùng...để mang những yêu thương cho nhau...!!!
Vậy nhé! những người yêu nhau, thương nhau, những người quen nhau, thân nhau...xin dành cho nhau những lần hẹn, như một lần hẹn cuối...!!!

*LAN MAN...!!!
Cô em Út tặng chị một phiếu khám miễn phí... tại bệnh viện Quốc tế CIH...
Mà chị...thì khám hoài, từ bệnh viện Huyện đến bệnh viện Tỉnh rồi bệnh viện Thành phố...khám từ lúc vừa lấy chồng đến lúc sắp về hưu...hi..hi...Nên...chị nhường cho anh, bởi anh rất ít đến bệnh viện, trừ những lúc bắt buộc phải đi...Anh "ngố" đến mức...anh ngạc nhiên khi chị cắt phần ăn sáng và ly cafe thường ngày...
"Đẹp như công viên, sạch như bệnh viện". Cụm từ mà chị thuộc lòng từ ngàybé xíu...Nhưng chưa bao giờ chị tin, bởi cuộc đời này chị chỉ tin vào thực tế...!
"Sạch như bệnh viện". Lần đầu tiên, chị biết thế nào là sạch như bệnh viện...Có lẽ thành phố này cũng có nhiều bệnh viện đúng nghĩa "sạch như bệnh viện" mà chị chưa từng đặt chân đến...! Một phiếu khám miễn phí mà trị giá đến 3 500 000đ... Thì những người dân tỉnh lẻ như chị... không biết đến là cũng việc thường tình...!
Dân tỉnh lẻ, nhưng chị đã đến hầu hết những bệnh viện công của thành phố, ngày xưa cứ bám theo BHYT, những năm sau này chị chán với những lần xin chuyển...Cứ theo chuyến xe 3h sáng, lên đến nơi chen chúc...rồi cũng xong...!!! Có lúc sang hơn, mấy chị em thuê một chuyến xe đến thẳng bệnh viện...!!!
Nơi đây... Các khoa đều ít người đi khám...Sạch, thoáng....Nói chung là....THÍCH...hi..hi...
Tóm lại: có tiền, chọn bệnh viện để khám...AI CŨNG THÍCH...NHƯNG KHÔNG PHẢI AI CŨNG CÓ THỂ...!!!
(Rảnh quá nên tui lan man, hi...hi..)...!!!



*VIẾT CHO MỘT NGƯỜI BẠN...!!!
Hành trang trong cuộc đời mà mỗi người mang theo có... "Những ngày trắc trở chênh vênh...". Bạn cũng như tôi, cũng có những ngày như thế... những ngày mà mình không biết cất nỗi buồn nơi đâu trong nhân gian rộng lớn này...!
"Đừng mang cay nghiệt đặt vào lòng nhau...". Tôi đã đọc trong một trang.Ừ! Đừng mang cay nghiệt đặt vào lòng nhau... khi ngoài kia... cuộc đời còn nhiều giông gió...!
Nhưng...mưa bão có làm lòng người bao dung hơn? Có làm những nghiệt cay không còn hiện hữu?...
Nhưng... Mọi thứ chỉ bình yên khi nhìn qua ô cửa Thiền...Mà bầu trời thì bao la lắm...Và những ô cửa Thiền làm sao đủ cho tất cả những ánh nhìn....???
Vậy thì... Bạn hãy..."Mở rộng tâm ra lòng thanh thản, an vui tự tại dạ thong dong..."...Đừng vì những không vui mà nguội đi những nhiệt huyết...Đừng vì những tai ương mà muốn quay mặt với nghề...Đừng vì một vài người...mà nghĩ rằng không còn những yêu thương...!!!
Tôi biết, bạn đến với nghề, bạn đến bên đời bằng tất cả những từ tâm...Nên...rồi bạn sẽ bình yên...rồi bạn sẽ bình yên...phải không bạn???!!!

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2016

CÓ DUYÊN...!!!

Có duyên thì sẽ gần nhau...!!!

Dẫu là phận gái thuyền quyên, chốn nào yên ả thì ta sẽ tìm về...Yên ả không phải là nơi ấy chỉ có tiếng chim hót buổi sáng, chỉ có tiếng gà gáy trưa, chỉ có cánh đồng thơm mùa lúa mới và những cánh cò bay...Phải không em???

Có duyên thì sẽ gần nhau...Cùng là những người đàn bà theo chồng về xứ lạ, em nơi thị thành, chị một góc phố nơi xa...Thế là cũng gần nhau, bởi trong cùng một tỉnh...Những ngày Chủ nhật, lúc chị đến thành phố biển, khi em quay xe về thị trấn nhỏ an yên...Để rồi, cả hai đều nhận ra rằng..."quê hương mãi là chùm khế ngọt..."!!!

Ngày chị tiễn em rời thành phố biển, mưa vừa đủ lớn để ướt những cuộc chia ly...Cuộc sống mới đang chờ em ở một thành đô hoa lệ...Em đã an cư...!!!

Ngày chị gật đầu cho một dự định, em reo vui trong điện thoại...!!!

Và những ngày hè của chị có ý nghĩa hơn...!!!

Có duyên... sẽ gần nhau... như những ngày thơ dại...!!!


Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016

MỘT BÀI THƠ... TRÊN TRANG FACE CỦA MỘT NGƯỜI LÃNH ĐẠO...!!!


Vào trang face của Bác Đinh La Thăng, đọc được bài thơ này...Trang của Bác Thăng có Ban Quản lý, thế nhưng bài thơ lại không có chú thích...Tác giả bài thơ là một cô giáo ở Hải Dương...Dù sao thì trên một  trang của Bác Thăng có một bài như thế này...người dân dù cay mắt nhưng vẫn thấy ấm lòng...!!!
Bottom of Form

Họ đã mãi xa rồi...
Họ đã hy sinh...
Họ đã mãi xa rồi
Những gương mặt đàn ông vô cùng rắn rỏi
Những vóc dáng trẻ trai, những giọng cười tiếng nói
Những thần thái chưa từng lộ mệt mỏi buồn lo.
Họ đã đi xa
Nếu ai hỏi nguyên do
Chắc họ chỉ mỉm cười lặng lẽ
Bay trên bầu trời hay nằm sâu đáy bể
Vẫn bình thản vô cùng
Tổ quốc gọi là đi.
Họ đã đi rồi
Chẳng kịp nói điều chi
Với người mẹ lưng còng tóc bạc
Với người vợ ánh mắt chiều xao xác
Với đứa con thơ dại ngóng cha về.
Nếu đang buổi chiến chinh để giữ trọn lời thề
Thì những hi sinh dẫu buồn nhưng đỡ xót
Nhưng ở giữa thời bình...
Trời ơi sao đắng đót
Những chuyện thế này biết gọi bằng chi?
Họ đã ra đi
Họ mãi ra đi
Người ở lại có chút nào day dứt?
Người ở lại có thấy đau trong ngực?
Có thấy mắt mình như đang nóng dần lên?
Bão giông ngoài trời rồi sẽ lắng êm
Giông bão trong lòng biết bao giờ bình lặng?
Bao giờ thật bình thường?
Bao giờ thì êm lắng?
Những chuyện như thế này chỉ để kể "ngày xưa..."?
Nếu có một phép màu
Nếu được quyền ước mơ
Bạn sẽ ước những gì cho những ngày sắp tới?
Tôi chỉ ước sao những người thật giỏi
Luôn có thể trở về cười nói cùng ta.
Nếu có một phép màu
Xin bớt những xa hoa
Xin bớt những vênh vang tiệc tùng ầm ĩ
Xin bớt những cái đầu không biết nghĩ
Xin bớt những con tim đập chỉ vì mình.
Nếu có một phép màu...
Hãy cho họ hồi sinh
Không chỉ đất nước đâu, còn mẹ già vợ dại
Còn đứa trẻ vẫn dõi nhìn mê mải
Trên bầu trời khi cánh máy bay qua...


Thứ Tư, 8 tháng 6, 2016

SOI GƯƠNG...!! Những bài thơ hay...


 NGƯỜI ĐÀN BÀ SOI GƯƠNG...
PHONG SƯƠNG
Người Đàn Bà soi gương
Nhận ra nét Đa Tình trong khóe mắt
Vội vã...
Chút ngỡ ngàng
Cô đếm lóng tay - xem  mình đã mấy lần Yêu  !
Người Đàn Bà soi gương
Tìm dấu  mụn đầu đen   sót lại từ Trứng Cá
Giật mình...
Chút lắng lo
Cô úp  hai  tay lại - mình đã qua bao Mùa rồi  ?
Gió -  hiên nhà chợt thức giấc
Chẳng phải tiếng chân Người - Mà là Lá rụng  !
Mùa ơi...
Chút suy tư
Cô úp hai tay lên mặt - Sao nhanh quá  ? Đã gần hết năm  !
Người Đàn Bà  rời  Gương
Quay đi , thôi không soi mình nữa
Rấm rứt...
Một nỗi buồn
Ngoài  kia  là Mùa Đông - Gió hanh hao như Heo may ... !


NGƯỜI ĐÀN BÀ SOI GƯƠNG...
NGÔ THỊ THANH VÂN.
Người đàn bà ngồi trước gương soi
thấy một người lạ hoắc mỉm cười
người đàn bà cau mặt
từ chối sự thân thiện trong gương
Người đàn bà soi gương
thấy một người tóc sợi đen sợi trắng
từ gương nhìn ra nơi có khung hình của ba mươi năm về trước
hạnh phúc tràn lên nụ cười, biến thành giọt nước long lanh
Người đàn bà khóc
chiếc nhẫn tụt khỏi ngón tay áp út tạo thành những thanh âm
lanh canh lanh canh lạnh buốt
Tôi đứng sau cánh cửa
chợt rùng mình
Nghĩ. Ba mươi năm sau...


NGƯỜI ĐÀN BÀ SOI GƯƠNG TRONG ĐÊM...
NGÔ THỊ HẠNH
Nỗi khát khao cháy thành tro bụi
Chỉ còn nỗi buồn thiêu rụi
Những thương yêu
Anh không có mặt
Người đàn bà soi gương trong đêm
Giấc mơ màu xanh trở thành ảo ảnh
Em và những lời trách móc màu đen.
Người đàn bà soi gương trong đêm
Tiếc nuối những lần khắc mộng
Mùa xuân không về trên hốc mắt quầng thâm
Niềm vui xa xôi, nỗi buồn gần gũi
Chỉ có thơ là thực - những giọt sương tỏa ánh sáng rạng ngời.
Chiếc ghế ngồi mang dáng hình người đàn bà đợi
Chiếc gương cũng chẳng nói được gì
Trong đêm bật tiếng mèo hoang.

SOI GƯƠNG...
BÌNH NGUYÊN TRANG
Mỗi sớm thức dậy
Soi gương
Thấy đằng sau mình còn trái tim mười bảy
Thấy phía trước mình một câu hát đã bay đi
Tôi nghe được tôi trong tóc thầm thì
Những ngày xanh sắp hết
Và phía trước mình vầng mặt trời mỏi mệt
Rọi lên tấm gương phản chiếu cuộc đời
Có một người trong gương mãi ngắm một người
Họ hai người xa lạ
Họ gần nhau mà không đến được với nhau
Họ lạnh lùng như đá
Rằng đã khác xưa, tất cả
Nhưng ít người tin chiếc gương
Người ta đã quên mọi con đường
Và điều duy nhất với chiếc gương là khoảng cách
Bởi thế đàn bà chúng ta mỗi sáng
Đánh phấn dày hơn
Để phủ nhận chiếc gương
Và để chiếc gương lừa dối mình
Rồi chiếc gương bắt đầu kể
Về những mất còn, nhục vinh
Về điều sắp ra đi, điều không trở lại
Mùa hạ nồng nàn, mùa đông tái tê
Bỏ lại dấu chân trên mắt môi người
Và chúng ta tiếp tục soi gương mỗi sáng trong đời
Im lặng ngắm mình
Thở dài ngắm mình
Năm tháng trôi dần trên đầu rồi nhòa dần mái tóc
Rồi sau chiếc gương có bao người đứng khóc
Nhìn một người sắp sửa đi xa…