Đôi khi...trên một chuyến tàu nào đó trong cuộc hành trình, người ta chợt nhận ra bên cạnh mình có một người...chưa
quen...nhưng
có một điều gì đó hư hao như một vùng xưa cũ...Một chặng đường chưa
đủ dài để mang những nhớ nhung, nhưng vừa đủ để tạo nên những khoảnh khắc...
Đôi khi..một chiều mưa trong thành phố có những bóng người bên nhau dưới một mái hiên nào đó...và chờ những giọt nước sẽ li ti...Mưa không lâu, nhưng cũng vừa đủ để người ta vu vơ cùng nhau vài câu chữ...Một thoáng...người ta chợt nhận ra rằng...đã đi qua nhau bằng những niềm vui nho nhỏ...
Đôi khi...ánh nắng đã nhạt nhòa, dấu chân ai trên bờ cát trắng, gió vẫn miên man...Biển, hoàng hôn và sóng ...nhưng đâu phải chỉ riêng mình...Còn một ai đó đang lang thang tìm về dĩ vãng...Bất chợt, những ánh mắt gặp nhau...Chưa quen...Nhưng rồi cũng không còn lạ...Ừ! Những vỏ ốc áp vào tai...người ta cùng nghe những yêu thương từ một vùng xa lắc vọng về...Tiếng sóng biển rì rầm, rì rầm...Rồi hoàng hôn cũng bỏ ra đi...Chỉ còn đọng lại một khoảnh khắc...
Đôi khi...vô tình người ta nói với nhau về hoàng lan vàng, phượng đỏ và bằng lăng tím...Về nắng vàng phai như một cuộc tình xưa...Về một quán cafe nào đó với những tình khúc TCS...Và người ta lướt qua nhau trong một quãng đường...sau những câu chuyện đã như gió, gió đi qua ...đã như mây, mây tan theo gió,...đã như mưa, mưa tạnh trong chiều...Những cảm xúc rồi sẽ không còn như cũ...bởi cảm xúc là thứ dễ đổi thay...Và cuối cùng chỉ còn những khoảnh khắc..
Chiều nay mây mù giăng khắp lối...Cô ghét những chiều như thế này...Cô không thích những cơn mưa, dù chỉ là những cơn mưa mùa hạ...
Cô thấy mọi thứ đều nhạt nhòa...kể cả những KHOẢNH KHẮC...!!!