Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

CHIỀU...!!!

Đôi khi...trên mt chuyến tàu nào đó trong cuc hành trình, người ta cht nhn ra bên cnh mình có mt người...chưa quen...nhưng có mt điu gì đó hư hao như mt vùng xưa cũ...Mt chng đường chưa đ dài đ mang nhng nh nhung, nhưng va đ đ to nên nhng khonh khc...

Đôi khi..m
t chiu mưa trong thành ph có nhng bóng người bên nhau dưới mt mái hiên nào đó...và ch nhng git nước s li ti...Mưa không lâu, nhưng cũng va đ đ người ta vu vơ cùng nhau vài câu ch...Mt thoáng...người ta cht nhn ra rng...đã đi qua nhau bng nhng nim vui nho nh...

Đôi khi...ánh n
ng đã nht nhòa, du chân ai trên b cát trng, gió vn miên man...Bin, hoàng hôn và sóng ...nhưng đâu phi ch riêng mình...Còn mt ai đó đang lang thang tìm v dĩ vãng...Bt cht, nhng ánh mt gp nhau...Chưa quen...Nhưng ri cũng không còn l...! Nhng v c áp vào tai...người ta cùng nghe nhng yêu thương t mt vùng xa lc vng v...Tiếng sóng bin rì rm, rì rm...Ri hoàng hôn cũng b ra đi...Ch còn đng li mt khonh khc...

Đôi khi...vô tình ng
ười ta nói vi nhau v hoàng lan vàng, phượng đ và bng lăng tím...V nng vàng phai như mt cuc tình xưa...V mt quán cafe nào đó vi nhng tình khúc TCS...Và người ta lướt qua nhau trong mt quãng đường...sau nhng câu chuyn đã như gió, gió đi qua ...đã như mây, mây tan theo gió,...đã như mưa, mưa tnh trong chiu...Nhng cm xúc ri s không còn như cũ...bi cm xúc là th d đi thay...Và cui cùng ch còn nhng khonh khc..


Chi
u nay mây mù giăng khp li...Cô ghét nhng chiu như thế này...Cô không thích nhng cơn mưa, dù ch là nhng cơn mưa mùa h...
Cô th
y mi th đu nht nhòa...k c nhng KHONH KHC...!!!


Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

MÀU THỜI GIAN...!!!

Ánh mắt em trong veo, tôi nhìn vào đó thấy những ngây ngô của ngày nhỏ dại...Màu hồng trong mắt em...màu chưa vướng bụi đường...Giọt nước mắt có nhỏ xuống thì cũng như pha lê...!

Một ngày cảm xúc vu vơ chợt về theo nắng, mắt em đong đầy những nỗi nhớ lưa thưa. Lời tỏ tình an yên như áng mây chiều hạ...Tôi thấy màu xanh trong mắt em...xanh một màu thương nhớ...xanh tuổi học trò... xanh cả ước mơ...!

Rồi giảng đường, những ngày mưa, ngày nắng, vẫn "mắt đen tròn thương thương quá đi thôi..."...Mắt em vẫn màu xanh, xanh như màu biển rộng những chiều lặng gió...!

Em hỏi tôi về MÀU CỦA THỜI GIAN? Tôi nói với em màu thời gian là màu của mắt em...Mắt em màu hồng như nắng, mắt em màu xanh như cây cỏ...!

Đã có một thời như thế, em có biết không???

Rồi một ngày, em không còn là riêng mình, mà bên em còn có "người dưng"... và những "người quen" bắt đầu hiện hữu...Những lo toan, những cơm áo gạo tiền...làm bầu trời trong xanh không còn trong mắt em... Thay vào đó là một màu cam sẫm... Màu ấm áp với những nụ cười trẻ thơ, màu mà người đàn bà trong em trở nên mạnh mẽ giữa cuộc đời đầy biến động...Hình như mắt em mang màu cam sẫm một thời gian rất dài...!

Ngày qua đi, mắt em thoáng một màu tím ngát...khi những ký ức chợt về trong những đêm mưa...Một màu dịu dàng mang những yêu thương đi qua vùng bão tố...màu của nhớ nhung mang những yên bình...!

Một chiều, tôi nhìn vào mắt em và bảo: "mắt em không còn như xưa... không còn như hồ thu gợn sóng...". 

Tôi thấy màu hoàng hôn trong mắt em...khi chiều nhạt nắng...!

Em lại hỏi tôi về MÀU CỦA THỜI GIAN? 
Vẫn một câu trả lời cũ...

Màu thời gian trong mắt em...Dẫu bây giờ trong đáy mắt đong đầy ánh hoàng hôn thì em cũng hãy cứ tin rằng...trong cuộc đời này thời gian vẫn song hành với hai chữ YÊU THƯƠNG

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2015

NHỮNG CHUYẾN TÀU...!!!


Cuộc đời là những chuyến tàu, nhưng ai biết sân ga nào là cuối???

Chuyến tàu theo những cuộc hành trình đi_ dừng lại _rồi đi...Như thế, từng ngày và từng ngày...

Ngày xưa, ngày còn là con gái...những tiếng còi tàu rất quen thuộc với cô, những âm thanh mà trong những đêm khuya bất chợt về, trái tim lãng mạn lại hình dung một cuộc chia tay nào đó trên sân ga...như trong tiểu thuyết...

Cô bước lên chuyến tàu lần đầu tiên vào một chiều nhạt nắng, hoàng hôn sắp về...Tàu đưa cô đi một quãng đường, chỉ một quãng đường thôi...rồi cô lại theo xe về xứ xa xôi ấy...với công việc của mình...

Một người xa quê như cô, những chuyến đi về là một điều hạnh phúc...Nhưng khi những chuyến xe giường nằm xuất hiện...Khi những chiếc vé máy bay không còn là xa xỉ...thì cô không còn lên những chuyến tàu thường xuyên như xưa, chỉ thỉnh thoảng...thỉnh thoảng...

Cô vẫn thích những chuyến tàu...Qua vuông cửa lưới...mọi thứ đều yên ả...Những cánh đồng thơm mùa lúa mới, những đồi cây xanh xanh...Rồi từng sân ga nhộn nhịp...Nhưng có lẽ khi tàu chuyển bánh... sân ga lặng lẽ buồn...Biết đâu có một lữ khách đang âm thầm đếm những bước chân...Biết đâu trên tàu chiếc điện thoại của một ai đó đang rung lên từng hồi...

Cô lại lan man trong một chiều mùa hạ. Chuyến tàu năm trước có một người đàn bà lãng đãng nhìn những áng mây trôi…

Mùa hè năm nay có một người đàn bà đang mơ về một chuyến tàu đưa cô về phố cũ...!!!



Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

YÊU THƯƠNG...!!!



             

Những sớm mai ...dẫu nắng ấm hay mưa tuôn...thì cũng ...CẢM ƠN ĐỜI...Và cũng cảm ơn một người bạn...đã viết nên hai chữ...YÊU THƯƠNG...!!!


Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

PHÍA SAU THẾ GIỚI ẢO...!!!


Phía sau thế giới ảo là những con người thật với những buồn vui cũng rất thật...
Em vừa viết cho tôi những dòng...Tôi biết em đã tìm thấy an yên của một người đàn bà. Em đã thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn mà thế giới ảo đã buộc vào em...từ lâu lắm rồi...từ thời còn yahoo blog. Và tôi cũng biết em từ dạo ấy...

Lòng người là giấy, người ta có thể viết vào đó những yêu thương...Nhưng đâu phải tất cả những yêu thương đều mang màu hạnh phúc...Hạnh phúc đã đứng bên ngoài khung cửa, khi người đàn ông của em như một lữ khách ghé qua nhà...

Em nói: "em buồn..". Tôi bảo: "hãy đến một quán cafe nào đó với một người bạn...". 

Em viết: "chị cứ hình dung em như một tù nhân bị giam lỏng..". Ừ! mà đi ra ngoài vui chơi với bạn bè tại sao em bị gán vào cái tội "đàn đúm..", trong khi em cũng là người đàn bà với công việc xã hội?. Để rồi, những lúc em buồn, tôi chỉ biết gởi cho em những dòng:"hãy ôm hai đứa nhỏ, em sẽ thấy lòng mình thật bình yên...".

Em lạc lối...Hệ lụy bắt đầu từ đó...Những buồn phiền ở gia đình đã đẩy em đến gần với một người đàn ông trên thế giới ảo này...Em tin vào tình yêu ấy, kể cả những lúc em phải vướng vào những điều khó xử do anh ta gây ra...Và những lần tôi nhận tin nhắn của em...thì... :"theo chị, thì em phải làm như thế nào??? ", em thường hỏi tôi như thế những khi em có chuyện bên gia đình chồng hoặc chuyện về hắn...

Một ngày tôi thấy vắng em...Em không còn thường xuyên lang thang và viết stt như trước...

Một ngày em nói với tôi:"Em đã sang trang mới.".

Tôi tin điều đó...Đừng dằn vặt, hãy tha thứ cho mình, khi một lần đã lỡ trèo đèo vượt suối...

"Nếu chỉ còn một ngày để sống...thì hãy bao dung tha thứ vì nhau...". Tha thứ cho mình, cho người...em nhé! Em hãy cảm ơn cuộc đời đã đưa người đàn ông của em trở về gia đình với đúng nghĩa yêu thương...

An yên và hạnh phúc mãi mãi cho em, cho đứa em gái cách xa chị hàng nghìn cây số...!!!