Có một mùa thu rất xa, nhưng chưa bao giờ là xưa cũ...Cô biết thế, và mãi sẽ như thế...
Cô ra đi trong một ngày lưng chừng thu, khi năm học mới đang bắt đầu...Sau lưng cô là kỷ niệm, là những ngày êm đềm của một thời con gái, là những yêu thương mà cô mang theo trong cuộc hành trình...
Gần 30 năm, cũng những ngày tháng 9 như thế này, nắng nhạt nhòa, mưa lưa thưa, lá vàng bay bay trước gió...Chuyến xe đưa cô theo chồng về xứ lạ...Cô tập quen dần với những chiều không còn lang thang trên phố, cô tập quên đi những ly cafe trong từng quán nhỏ...Cô như một loài chim di đi về phương nam trong mùa giông bão...
Cũng một mùa thu, cô rời miền sông nước...và cô chọn một vùng quê nơi miền đông nam bộ để dừng bước lãng du...
Những mùa thu đi qua... cô bây giờ cũng đã lưng chừng mùa lá rụng...Thị trấn nhỏ hiền hòa, cho cô thật nhiều quý giá...là những đứa con, là cuộc sống gia đình, là bạn bè, là công việc...
Vậy mà bất chợt, cô cứ nghe đâu đây tiếng vọng về của một mùa xưa cũ...!!!