NGƯỜI ĐÀN BÀ SOI GƯƠNG...
PHONG SƯƠNG
Người Đàn Bà soi gương
Nhận ra nét Đa Tình trong khóe mắt
Vội vã...
Chút ngỡ ngàng
Cô đếm lóng tay - xem
mình đã mấy lần Yêu !
Người Đàn Bà soi gương
Tìm dấu mụn đầu đen sót lại từ Trứng Cá
Giật mình...
Chút lắng lo
Cô úp hai tay lại - mình đã qua bao Mùa rồi ?
Gió - hiên nhà chợt thức
giấc
Chẳng phải tiếng chân Người - Mà là Lá rụng !
Mùa ơi...
Chút suy tư
Cô úp hai tay lên mặt - Sao nhanh quá ? Đã gần hết năm !
Người Đàn Bà rời Gương
Quay đi , thôi không soi mình nữa
Rấm rứt...
Một nỗi buồn
Ngoài kia là Mùa Đông - Gió hanh hao như Heo may ... !
NGƯỜI ĐÀN BÀ SOI GƯƠNG...
NGÔ THỊ THANH VÂN.
Người đàn bà ngồi trước gương soi
thấy một người lạ hoắc mỉm cười
người đàn bà cau mặt
từ chối sự thân thiện trong gương
Người đàn bà soi gương
thấy một người tóc sợi đen sợi trắng
từ gương nhìn ra nơi có khung hình của ba mươi năm về trước
hạnh phúc tràn lên nụ cười, biến thành giọt nước long lanh
Người đàn bà khóc
chiếc nhẫn tụt khỏi ngón tay áp út tạo thành những thanh âm
lanh canh lanh canh lạnh buốt
Tôi đứng sau cánh cửa
chợt rùng mình
Nghĩ. Ba mươi năm sau...
NGƯỜI ĐÀN BÀ SOI GƯƠNG TRONG ĐÊM...
NGÔ THỊ HẠNH
Nỗi khát khao cháy thành tro bụi
chỉ còn nỗi buồn thiêu rụi
những thương yêu
anh không có mặt
người đàn bà soi gương trong đêm
giấc mơ màu xanh trở thành ảo ảnh
em và những lời trách móc màu đen.
Người đàn bà soi gương trong đêm
tiếc nuối những lần khắc mộng
mùa xuân không về trên hốc mắt quầng thâm
niềm vui xa xôi, nỗi buồn gần gũi
chỉ có thơ là thực - những giọt sương tỏa ánh sáng rạng ngời.
Chiếc ghế ngồi mang dáng
hình người đàn bà đợi
Chiếc gương cũng chẳng nói được gì
Trong đêm bật tiếng mèo hoang.
SOI GƯƠNG...
BÌNH NGUYÊN TRANG
Mỗi sớm thức dậy
Soi gương
Thấy đằng sau mình còn trái tim mười bảy
Thấy phía trước mình một câu hát đã bay đi
Tôi nghe được tôi trong tóc thầm thì
Những ngày xanh sắp hết
Và phía trước mình vầng mặt trời mỏi mệt
Rọi lên tấm gương phản chiếu cuộc đời
Có một người trong gương mãi ngắm một người
Họ hai người xa lạ
Họ gần nhau mà không đến được với nhau
Họ lạnh lùng như đá
Rằng đã khác xưa, tất cả
Nhưng ít người tin chiếc gương
Người ta đã quên mọi con đường
Và điều duy nhất với chiếc gương là khoảng cách
Bởi thế đàn bà chúng ta mỗi sáng
Đánh phấn dày hơn
Để phủ nhận chiếc gương
Và để chiếc gương lừa dối mình
Rồi chiếc gương bắt đầu kể
Về những mất còn, nhục vinh
Về điều sắp ra đi, điều không trở lại
Mùa hạ nồng nàn, mùa đông tái tê
Bỏ lại dấu chân trên mắt môi người
Và chúng ta tiếp tục soi gương mỗi sáng trong đời
Im lặng ngắm mình
Thở dài ngắm mình
Năm tháng trôi dần trên đầu rồi nhòa dần mái tóc
Rồi sau chiếc gương có bao người đứng khóc
Nhìn một người sắp sửa đi xa…