Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

LINH TINH...!!!


T
lch rơi xung...nh nhàng...bình thn...như nhng ngày cui năm ca cô...

*Rãnh r
i...vì anh í đã tương đi n. Cô có th đến quán cafe vi bn bè...có th tán gu sau cuc hp....

*Rãnh r
i...vì công vic cui hc kỳ ca giáo viên không lu bu như ngày xưa. Chm bài, nhp đim...thế là xong. Dy BD, dy chính khóa, ph khóa đu dng li...ngh gii lao...

*Bình yên...khi m
i sáng xung ph, nghe mùa đông tht êm ...Va đ se lnh, đ biết rng Giáng sinh va đi qua...

*H
nh phúc...khi hình dung gương mt đy nim vui ca con gái sau nhng liến thong trong đin thoi...

*Bình an...khi m
i ln thng nhóc gi v. Nó đã thành đa con trai mnh m, cùng vi anh ch, nó là ch da cho b m. Cô yên tâm ngi sau xe, khi nó bon bon trên đường SG...

*Tho
i mái...khi cùng nhng thành viên trong t lai rai trong mt quán nh...Hình như ch cn như thế, thì cô cũng cm thy mình không nhm khi dng chân ngôi trường này...

*Nh
nhàng...khi có tin nhn: "rnh hông? SC đi...". SC...nơi mà nhng người đàn bà không còn tr chn làm nơi đ "tám"....

V
a xem phim"Cuc chiến hoa hng..." va gõ gõ...
Ngày đông trôi qua...n
ng nht nhòa...và bình yên vn như thế..

Cô tin nh
ư vy...!!!



Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

THÁNG 12 ...!!!


Nắng nhạt nhòa...Tháng 12 phương Nam là như thế, không dầm dề, không rét mướt...
Tháng 12 của cô, những suy nghĩ vu vơ cũng nhạt nhòa như nắng. Ừ! mà đâu còn thời gian để rong chơi trên thế giới ảo, để những ngón tay gầy guộc gõ gõ những cảm xúc bất chợt... Có chăng đôi lúc cô thầm ước: "giá như có nội, ngoại ở gần...". 
Tháng 12 của 4 năm về trước, thằng nhóc còn học phổ thông, nó còn giúp cô được nhiều việc...bây giờ thì một mình cô từ A đến Z...Cũng may, trường ở gần, nên tranh thủ lúc giải lao, thay vì "tám", thì cô lại chạy về nhà...Cô chợt nghĩ, một lúc nào đó, thì cũng phải sống gần con...
Rồi những ngày vất vả cũng qua, cô lại bắt đầu lang thang trên từng con chữ...

Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2014

TÍM...!!!



Xuống xe, vào nhà, ngang qua tấm gương...Thấy một màu tím...mũ tím, khẩu trang tím, áo tím...Sáng nay vội vàng cho kịp chuyến xe sớm, cô không hề nhận ra sự đồng bộ này...

Cô cũng chẳng biết mình yêu màu tím từ lúc nào? Ngày xưa còn đi học, cô hay ép những nụ tầm xuân xanh biếc vào những trang vở, lúc khô hoa có màu tím rất đẹp...một màu dịu dàng nhẹ nhàng...

Con trai bảo: "nhìn vào tủ quần áo của mẹ, thấy toàn màu tím và đen". (thằng nhóc lại nói quá chứ vẫn có những màu khác...).

Con gái khi nhận tháng lương đầu tiên, mua cho mẹ một bộ đồ màu tím...Khi đi Đà lạt, quà cho mẹ là áo len mỏng màu tím...Và chiếc mũ màu tím này là bạn của con gái tặng...

Những ngày mùa đông, nơi này se lạnh, khăn quàng màu tím hững hờ quanh cổ...

Lại gõ vu vơ, sau những ngày lu bu
ở Sài gòn

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

SÀI GÒN...!!!


Gi này tun trước, cô còn trên chuyến xe t SG tr v...đ kp gi dy bui chiu...Gi này hôm nay ngi đây gõ gõ...
Ng
ười ln tui mun v sng SG, bi nhng chuyến xe du hành trình rt ngn, nhưng cũng làm người ta mt mi mi khi đi Bnh vin. ! Mà dân tnh ca cô vn c đi SG. Dù có bo him, nhưng ít khi dùng đến, vì phi đi qua bnh vin tnh...C SG thng tiến...vi châm ngôn: "lên đến SG ri, thì có chết cũng là cái s...".Cô thì, bây gi đa đi làm, đa đi hc SG, nên lâu nay cô không theo chuyến xe 3h sáng lên thng bnh vin, mà đi vào bui chiu trước, ri sáng hôm sau các con đưa đi...
SG... ng
ười như cô đã quen vi nhng bình yên nơi th trn, nên hình như không hp vi nơi này. SG đi dăm phút đã dng...vì đèn đ. SG...đi gia cái nng, du nng mùa đông, cũng làm cái đu cô khó chu...
B
n bè thường bo lên SG nh gi. Nhưng rt ít khi cô alo cho bn...Bi...cô không đ thi gian dành cho bn bè...mà ch đ cho công vic...N cu bn mt ly cafe SG...mà cũng phi c hn...
C
m ơn nh BS, bn vi con gái. Nh luôn tư vn cho cô, mi khi cô lên SG...
Dù sao thì cô cũng c
m ơn SG, cm ơn nơi mà nhng đa con cô, nhng đa hc trò ca cô đã chn làm nơi sinh sng...
Nh
ưng ... ri nơi này đ v SG...thì cô chưa bao gi có ý đnh...

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

ENTRY CHO THÁNG 11...!!!




Khi những ngọn gió se lạnh lùa về, là lúc tháng 11 gõ cửa...

Tháng 11! cho cô, cho những ai yêu thương những ngày đầu đông, cho những ai gắn cuộc đời mình vào nghề cầm phấn...

Tháng 11! Cô viết cho một thời thật xa, một thuở áo trắng cô chưa nhuốm bụi đường, một chuỗi ngày xưa...mà vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức...Cô viết cho sân trường đầy nắng gió, cho mái ngói rêu phong, nơi thầy cô đã cho một con bé như cô say sưa trong từng giờ học...Để rồi cô ước ao được một lần lắng nghe những lời giảng như thế...Và cô chợt nhận ra rằng, những lời giảng đưa cô vào những ước mơ ...chưa bao giờ cô được gặp lại trong những bước đường cô qua...

Tháng 11! Ngày ra đi, cô hẹn sẽ có một ngày 20/11 cô trở về ...Trở về nơi có một thời cô làm học trò con gái, nơi cô bắt đầu tập tễnh vào nghề...Vậy mà cô chỉ trở về trong những ngày phượng đỏ , chưa có mùa gió nào cô quay lại...Bây giờ thì đã trễ...để trở lại trường xưa...Nhưng dù có muộn, thì cô cũng hy vọng một ngày 20/11 nào đó, cô sẽ trở về, để cô nói… một lời cảm ơn ... vì tất cả mọi điều...

Tháng 11! Cô viết cho ngôi trường mà hơn 20 năm về trước không là mơ ước của cô. Vậy mà thời gian trôi qua, cô nhận ra rằng nơi này thật an yên. Nơi cô có thể sống là chính mình. Cô không làm những việc mà lãnh đạo muốn, khi những việc ấy không thuộc trách nhiệm của cô...Cô có thể nói lên những chính kiến của mình mà không hề sợ bị trù dập...

Tháng 11! Cô viết cho những bạn bè cùng tổ...những chị đã nghỉ hưu, những giáo viên đã chuyển đi và cả những bạn bè đang cùng sinh hoạt... Có đôi lúc tranh luận nảy lửa, nhưng khi bước ra khỏi phòng họp, cuộc sống đời thường đầy những yêu thương...Qua những chuyện xảy ra ở trường gần đây, cô càng quí những thành viên của tổ mình...Không cùng lứa tuổi, nhưng hầu như thường thống nhất trong công việc và cùng đồng quan điểm khi nhìn nhận một vấn đề...

Tháng 11! Cô viết cho nhỏ học trò năm cũ đang ở nơi xa... Em sẽ bình  yên theo ngày tháng, em sẽ mạnh mẽ hơn trên những bước đường...Cô tin thế...Cô gởi cho em những yêu thương...giữ dùm cô những tháng ngày....

Tháng 11! Cô viết cho cô, người đàn bà đang bước vào chiều, và hoàng hôn đang chập chờn phía trước...Người đàn bà đôi khi cứ lãng đãng, lan man trong những ngày đầy nắng, có lúc bất chợt chông chênh trong một buổi chiều vàng...

Tháng 11! Cô viết cho cô, khi một sớm mai thức dậy chợt nhận ra...mình già thêm một tuổi. Cô đã đọc đâu đó: " những người sinh trong tháng 11 hay chông chênh trong mùa, dịu dàng như mùa thu, lạnh lẽo, giá băng như những cơn gió đông...". Còn cô?. Một chút giá băng, một chút dịu dàng, chỉ một chút thôi, vừa đủ để cô bình yên trong cuộc sống này...Thêm một chút mạnh mẽ, để mình vẫn là mình...Thế thôi!

Tháng 11! Cô thắp những ngọn nến...Mong mùa đông sẽ ấm áp hơn...cho cô...và cho tất cả mọi người...!!!

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

LINH TINH...!!!


Cô ch
ng biết bây gi là thu vàng hay đông lnh.Thêm mt tháng 9 cho mùa thêm lưng chng ...Đêm nay 14/9 âm lch...Thôi thì, mt thoáng giao mùa, ngày mai s sang đông...
Khi ngoài kia cái l
nh đang v thì nơi này không mưa lê thê, không rét but...Đêm nghe tiếng mưa v v nhưng sáng sm cô có th ung dung xung ph mà ch cn khoác thêm chiếc áo len rt mng....Khi ngoài kia là cui thu, thì nơi này hương hoa sa vn còn du dàng trong gió...
! Đông s v....mùa s sang...và cô cũng s tiếp tc nhng tháng ngày...!!!

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

QUÁN CAFE...!!!


Mt quán nh, trong vô vàn quán nơi th trn này...Không quá n ào, không quá sang trng...ch va đ đ người ta có th ngi vi nhau...và tám...
V
i thiên h, quán cafe là nơi bàn chuyn làm ăn, là nơi hò hn...Còn vi ch, quán cafe là nơi mà 3 người đàn bà sp tht nghip thích ngi mông lung đ th...Chuyn ngày xưa, chuyn bây gi, chuyn chng con, chuyn trường, chuyn lp...và còn rt rt nhiu chuyn...Và điu quan trng là nhng câu chuyn không h nh hưởng đến ai...Có chăng, là nhng quan đim cũng gn ging nhau trước nhng s vic...
Ch
thì hơi bn bu hơn...Lưng chng sáng ch nht là lúc c 3 đu sp xếp được...Lan man, lãng đãng...vài gi...Ri đa nào cũng lo tr v vi góc bếp ca mình...đ thy lòng yên an...

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

SOI GƯƠNG...!! Những bài thơ hay...



NGƯỜI ĐÀN BÀ SOI GƯƠNG...
PHONG SƯƠNG
Người Đàn Bà soi gương
Nhận ra nét Đa Tình trong khóe mắt
Vội vã...
Chút ngỡ ngàng
Cô đếm lóng tay - xem  mình đã mấy lần Yêu  !
Người Đàn Bà soi gương
Tìm dấu  mụn đầu đen   sót lại từ Trứng Cá
Giật mình...
Chút lắng lo
Cô úp  hai  tay lại - mình đã qua bao Mùa rồi  ?
Gió -  hiên nhà chợt thức giấc
Chẳng phải tiếng chân Người - Mà là Lá rụng  !
Mùa ơi...
Chút suy tư
Cô úp hai tay lên mặt - Sao nhanh quá  ? Đã gần hết năm  !
Người Đàn Bà  rời  Gương
Quay đi , thôi không soi mình nữa
Rấm rứt...
Một nỗi buồn
Ngoài  kia  là Mùa Đông - Gió hanh hao như Heo may ... !


NGƯỜI ĐÀN BÀ SOI GƯƠNG...
NGÔ THỊ THANH VÂN.
Người đàn bà ngồi trước gương soi
thấy một người lạ hoắc mỉm cười
người đàn bà cau mặt
từ chối sự thân thiện trong gương
Người đàn bà soi gương
thấy một người tóc sợi đen sợi trắng
từ gương nhìn ra nơi có khung hình của ba mươi năm về trước
hạnh phúc tràn lên nụ cười, biến thành giọt nước long lanh
 Người đàn bà khóc
chiếc nhẫn tụt khỏi ngón tay áp út tạo thành những thanh âm
lanh canh lanh canh lạnh buốt
Tôi đứng sau cánh cửa
chợt rùng mình
Nghĩ. Ba mươi năm sau...

NGƯỜI ĐÀN BÀ SOI GƯƠNG TRONG ĐÊM...
NGÔ THỊ HẠNH
Nỗi khát khao cháy thành tro bụi
chỉ còn nỗi buồn thiêu rụi
những thương yêu
anh không có mặt
người đàn bà soi gương trong đêm
giấc mơ màu xanh trở thành ảo ảnh
em và những lời trách móc màu đen.
Người đàn bà soi gương trong đêm
tiếc nuối những lần khắc mộng
mùa xuân không về trên hốc mắt quầng thâm
niềm vui xa xôi, nỗi buồn gần gũi
chỉ có thơ là thực - những giọt sương tỏa ánh sáng rạng ngời.
 Chiếc ghế ngồi mang dáng hình người đàn bà đợi
Chiếc gương cũng chẳng nói được gì
Trong đêm bật tiếng mèo hoang.


SOI GƯƠNG...
BÌNH NGUYÊN TRANG
Mỗi sớm thức dậy
Soi gương
Thấy đằng sau mình còn trái tim mười bảy
Thấy phía trước mình một câu hát đã bay đi
Tôi nghe được tôi trong tóc thầm thì
Những ngày xanh sắp hết
Và phía trước mình vầng mặt trời mỏi mệt
Rọi lên tấm gương phản chiếu cuộc đời
Có một người trong gương mãi ngắm một người
Họ hai người xa lạ
Họ gần nhau mà không đến được với nhau
Họ lạnh lùng như đá
Rằng đã khác xưa, tất cả
Nhưng ít người tin chiếc gương
Người ta đã quên mọi con đường
Và điều duy nhất với chiếc gương là khoảng cách
Bởi thế đàn bà chúng ta mỗi sáng
Đánh phấn dày hơn
Để phủ nhận chiếc gương
Và để chiếc gương lừa dối mình
Rồi chiếc gương bắt đầu kể
Về những mất còn, nhục vinh
Về điều sắp ra đi, điều không trở lại
Mùa hạ nồng nàn, mùa đông tái tê
Bỏ lại dấu chân trên mắt môi người
Và chúng ta tiếp tục soi gương mỗi sáng trong đời
Im lặng ngắm mình
Thở dài ngắm mình
Năm tháng trôi dần trên đầu rồi nhòa dần mái tóc
Rồi sau chiếc gương có bao người đứng khóc
Nhìn một người sắp sửa đi xa…