Chỉ còn một nụ cuối cùng đợi đến xuân sau. Hai nụ hé... vừa đủ cho chiều xuân này...
Nắng nhạt nhòa qua vuông sân hẹp...
Tự dưng cô lại muốn gõ gõ...Trong yên ắng, lòng người lại lao xao... Xòe bàn tay, đếm đốt tay (không hề đếm ngón)...30 năm rồi vẫn là người viễn xứ đón tết xa quê...
Ừ! Mà nào có xa cho lắm, chuyến xe ngang ngõ, chỉ một đêm dài là gần thấy quê hương...Vậy mà cứ hẹn, hẹn một lần quay về...để đêm giao thừa đốt một nén nhang...
Một chút rưng rưng với những món quà quê, cái này là của anh trai, loại kia là của em gái, và đây là của ông bà sui...Ở xứ này cô có thể mua, có thể làm...nhưng cái hương vị quê nhà gói bao tình cảm thì khó mà có được...
Ngày ấy, chiều 30 mâm cơm gia đình đầy đủ cả nhà. Ngày ấy, còn có Nội, có Ba, có cu T...Rồi cô lấy chồng, theo chuyến xe xuôi Nam...Tháng ngày qua đi, anh chị em đều lập gia đình, đứa hạnh phúc, đứa gãy gánh giữa chừng...người mang trọng bệnh...Cứ ước ao được một ngày đầy đủ như xưa...nhưng chưa bao giờ là hiện thực...
Đôi khi trong giấc mơ cô thấy mình lang thang trên phố, phố của những ngày mưa, phố của những ngày nắng...Phố của một chiều mưa xuân lắc rắc...Trong giấc mơ là ngôi nhà tuổi thơ, là cái tĩnh mịch của khu vườn rộng mênh mông, trước sân một vài cây chè "cổ thụ"...mà cô từng bắt gặp trong những lần trở về...
Ừ! Có một nơi để nhớ, một nơi để yêu thương, một nơi để nghĩ về khi lòng mình giông bão...cũng là một hạnh phúc!
Nắng nhạt nhòa qua vuông sân hẹp...
Tự dưng cô lại muốn gõ gõ...Trong yên ắng, lòng người lại lao xao... Xòe bàn tay, đếm đốt tay (không hề đếm ngón)...30 năm rồi vẫn là người viễn xứ đón tết xa quê...
Ừ! Mà nào có xa cho lắm, chuyến xe ngang ngõ, chỉ một đêm dài là gần thấy quê hương...Vậy mà cứ hẹn, hẹn một lần quay về...để đêm giao thừa đốt một nén nhang...
Một chút rưng rưng với những món quà quê, cái này là của anh trai, loại kia là của em gái, và đây là của ông bà sui...Ở xứ này cô có thể mua, có thể làm...nhưng cái hương vị quê nhà gói bao tình cảm thì khó mà có được...
Ngày ấy, chiều 30 mâm cơm gia đình đầy đủ cả nhà. Ngày ấy, còn có Nội, có Ba, có cu T...Rồi cô lấy chồng, theo chuyến xe xuôi Nam...Tháng ngày qua đi, anh chị em đều lập gia đình, đứa hạnh phúc, đứa gãy gánh giữa chừng...người mang trọng bệnh...Cứ ước ao được một ngày đầy đủ như xưa...nhưng chưa bao giờ là hiện thực...
Đôi khi trong giấc mơ cô thấy mình lang thang trên phố, phố của những ngày mưa, phố của những ngày nắng...Phố của một chiều mưa xuân lắc rắc...Trong giấc mơ là ngôi nhà tuổi thơ, là cái tĩnh mịch của khu vườn rộng mênh mông, trước sân một vài cây chè "cổ thụ"...mà cô từng bắt gặp trong những lần trở về...
Ừ! Có một nơi để nhớ, một nơi để yêu thương, một nơi để nghĩ về khi lòng mình giông bão...cũng là một hạnh phúc!
Cô dành một nụ Ly cuối cùng cho mùa Xuân năm sau...Nụ hoa sẽ nở...sẽ mang những tháng
năm trở về một miền xưa...!!!