Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

LINH TINH...!!!


THUỐC...!!!
Giá như BS tư sau khi lưu toa thuốc vào máy tính thì in ra cho bệnh nhân một tờ...Giá như BS tư để nguyên những viên thuốc trong vỉ, không bóc chúng ra khỏi vỉ rồi bỏ vào những bao ny lông nho nhỏ...Bởi vì bệnh nhân cũng cần biết họ đang sử dụng thuốc gì...Thuốc ơi là thuốc...!!!
*Một lần anh xã khen cô BS nọ mát tay, vì cô ấy thêm một loại thuốc...thì bớt đau cả tuần. Hết thuốc, anh xã đau dữ dội...Trước khi gọi xe đưa anh xã lên SG, tui ra tiệm thuốc tây mua loại thuốc ấy và xin cái hướng dẫn sử dụng. Tui phát hiện ra đó là thuốc giảm đau và anh xã tui đã dùng LIỀU GẤP ĐÔI trong một tuần...(dùng theo toa của BS trong bv).Thuốc ơi là thuốc...!!!
*Một lần tui khám bệnh ở ĐHYD. Chờ mua thuốc ở bv quá lâu, trên đường ra bến xe miền Đông, con rể đưa vào một tiệm thuốc to thật là to...Cô bé bán thuốc :"cô ơi! loại thứ năm con hết rồi, con thay bằng thuốc này, cũng là thuốc bao tử cô à!". Chần chừ rồi tui cũng đồng ý... Vừa về đến nhà tui vào ông Google...Trời đất ơi! BS cho "men tiêu hóa" mà cô ấy thay bằng thuốc "bao tử". Thuốc ơi là thuốc...!!!
Ấy cũng là nhờ có cái toa thuốc, nhờ những viên thuốc nguyên vỉ, nguyên hộp mà tui phát hiện ra nhiều thứ....
*Nên tui cứ muốn GIÁ NHƯ...
(tui gõ sau khi đi đến một BS tư...).

CHỈ CẦN BÌNH YÊN...!!!
Chỉ cần bình yên. Những người đàn bà chỉ cần như thế...Bình yên đi qua những tháng năm...dẫu những bình yên nhỏ nhoi như lá cỏ...Hạnh phúc cũng vừa ít ỏi để còn khoảng trống, một mai hạnh phúc còn có thể chen vào...Người đàn bà chỉ cần ngôi nhà không to lắm, chỉ cần nơi đó chứa chút hơi ấm giữa mùa đông, một chút gió thoảng giữa mùa hạ...thì dẫu một chút lãng đãng giữa mùa lá rụng cũng chỉ là một nét chấm phá rất nhẹ mà thôi...Người đàn bà không cần thề non hẹn biển... mà chỉ cần có một bờ vai để tựa vào mỗi khi chông chênh bởi gió mùa xao xác...một bàn tay để giữ lấy khi trong đêm vắng những giấc mơ hoang hoải trở về...
Người đàn bà nhìn một người đàn bà đón bão giông trong ngôi nhà cao tầng kín cổng...Người đàn bà chỉ muốn cùng nhau đi qua những ngày bình yên...!!! Thế thôi...!!!

(tui gõ sau khi nghe tin bạn tui đón bão giông...)
                                                                                              
 Bây giờ...                               21 Tháng 9 lúc 17:49·                          Thời con gái
THỜI GIAN...!!!
Ngày mai bé Bo tròn tháng...Ngày mai, tròn 29 năm... người đàn bà đã tự nguyện đánh mất 50% tự do của đời mình...(hi...hi...).
Vậy mà cũng đã 29 năm, kể từ một ngày lưng chừng tháng 9...Cũng may...cho đến hôm nay, bình yên vẫn neo bên căn nhà nhỏ... dẫu cho có những cơn gió thỉnh thoảng hơi to (nhưng chưa thành bão), dẫu cho đôi khi có những cơn mưa hơi lớn (nhưng chưa làm nên lũ )...
Dù sao đi nữa... thì người đàn bà cũng cảm ơn những tháng ngày...!!!
                                            

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2015

CHO MÁI TRƯỜNG XƯA...!!!


LH gọi:"PT có về tham dự họp trường, họp khoá 79 không?"..."Mình đang ở SG, không về được H ơi!".

Mười năm trước, cô đã muộn những cuộc vui, dẫu cô cũng đã trở về... Và cô chợt nhận ra rằng:"có những điều vẫn nguyên vẹn với thời gian...".

Trong cuộc đời này có những điều đã xưa nhưng chưa bao giờ là cũ. Có những yêu thương tưởng chừng như đã đi vào quên lãng đã lâu, nhưng thực ra người ta chỉ khẽ khàng cất vào vùng bình yên của ký ức, để rồi một lúc nào đó mọi thứ chợt hiện hữu...!

Cô nhớ mái trường, cô đã để lại nơi ấy một thời học trò con gái, một thời mắt sáng môi hồng...Cô nhớ mái ngói rêu phong, nhớ sân trường đầy bụi những chiều lộng gió, nhớ cánh đồng thơm mùa lúa chín phía sau khung cửa sổ...

Cô nhớ mái trường, nơi mà những ngày đầu tiên cô tập tễnh làm cô giáo...hàng ghế cuối cùng thầy giáo cũ đang nghe...

Ngày ra đi cô nói với mình, rồi một ngày 20/11 nào đó cô sẽ về...nhưng... cô đã sắp cầm sổ hưu... và đó cũng mới chỉ là ý định...

Cô chỉ thường quay về trong mùa hạ. Lần thứ nhất cô ghé vào phòng giáo viên, lần thứ hai cô đứng trước cổng trường, lần thứ ba cô dọc theo hành lang lớp học trong một chiều hè nhạt nắng...Và lần cuối cùng... (cũng hơn 10 năm)...cô bước lên những bậc cầu thang...

Đi ngang qua thì chẳng biết bao nhiêu lần...

Cô biết... ngày mai nơi ấy sẽ vui lắm...Nhưng cô lại không thể trở về...!!!