Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2018

LƯU 3...

CỦA ĐỂ DÀNH...!!!
Chiều gần tối hôm kia thằng nhóc nhắn về...
-Con gác thi ở một trường cấp 3.
-Trời mưa quá trời.
-Làm nhớ hồi nhỏ con hay theo mẹ lên trường.
-Nhìn mấy thầy cô nhớ bố mẹ hồi đó...
Tuần trước nó nói: "Con đi Tiền giang từ thứ Bảy đến thứ Tư nha mẹ..."
Biết nó không còn nhỏ, nhưng mẹ vẫn nhắc..."Con nhớ phải cẩn thận trong công việc ...".
Lại nhớ thời xưa, thời tụi hắn còn nhỏ, có nhiều lúc chị em hắn theo mẹ lên trường, những khi chị em nó không có tiết học, nhưng bố mẹ có giờ dạy...Có một điều mà hai chị em nó rất giống nhau là...nếu phải lựa chọn: "đến trường mẹ hay trường bố", là tụi hắn chọn ngay: "đi theo mẹ". Lý do duy nhất: "con không thích các cô trường bố, vì các cô hay trêu bố, trêu con..". Có ai lạ gì cái màn, những ông bố trẻ cứ lại bị gán ghép với cô nọ cô kia, khi có con theo đến cơ quan...Hi...hi...😏😏.
Rồi chị vào ĐH, ngôi nhà khuyết đi một góc.
Rồi nó lên SG, ngôi nhà chỉ còn đôi vợ chồng "son"...
Chị em nó hết nhà trọ này đến nhà trọ khác...
.......
Hơn hai năm nay, chị em nó dọn về một căn hộ tầm tầm.Bố Mẹ đã cầm sổ. Đã có những ngày đông đủ cả gia đình, là những ngày bố mẹ không về thị trấn nhỏ hay ngao du đâu đó...Nhưng không phải là gia đình có 4 người như xưa, mà đã là 7 người, đôi khi còn thêm một thành viên dự bị😍...
Tối qua mẹ nhắn cho nó.
-Chiều mai mẹ làm bánh xèo, nói Tr tối mai sang nhé...
........
Chiều nay nó về...Thế nào, người nó chào đầu tiên sẽ là Bo. Vì Bo là người ra cửa đầu tiên khi nghe tiếng mở khoá...
.......
Tự dưng mẹ nó nghĩ đến cum từ: "ngày ấy mình đã ra đi...".🍀
**************
MỘT NGÀY...!!!
Có một ngày, một ngày nào đó...như hôm nay, nàng thấy lòng mình thật nhẹ nhàng...
Trưa nay, nàng theo chuyến xe ngang ngõ trở lên Sì phố, sau những ngày quay về thị trấn nhỏ...Có nơi để đến, có nơi để về, đâu cũng là nhà...Chỉ là những cảm xúc khác nhau...
Đôi khi cứ trách cuộc đời, nhưng rồi ngẫm lại, hình như mình còn được nhiều ưu ái...Ừ! Thì chỉ mong những tháng ngày vẫn bình yên như thế...
@Những ngày còn đi làm, nào là lên lớp, giáo án, dự giờ, họp hành...đủ thứ chuyện, mà lương chỉ hơn 10tr (là lương của những năm sau này). Còn khi cầm sổ, khỏi phải lo muộn giờ, bỏ tất tần tật mọi công việc trường lớp, mà mỗi tháng gần được 3/4 lương khi xưa.
Tủn mủn thầm nghĩ, về hưu sướng thật.
@Ngày trước, đi đâu cũng vội, vội đến, vội đi, vội trở về...Vội vì công việc, bởi vì nàng thuộc loại người chỉn chu trong nghề (đó là sự thật, không chảnh).  Khi không còn vội vì công việc, thì vội vì có người đàn ông sắp già, sau những giờ đến lớp, lại một mình với bữa cơm, hiển nhiên là những bữa cơm không hề giống như những lúc nàng có mặt ở nhà. Còn bây giờ, bắt đầu từ những ngày tháng 7, chỉ cần khoá cửa cùng đi, và sẽ cùng về bất kỳ lúc nào nàng thích...
@Về thị trấn nhỏ nghe nắng gió lao xao, ghé quán cafe quen thuộc,  tám với bạn bè đôi câu...Lại đi, dẫu SG không lặng lẽ và bình yên như nơi nàng đã từng sống, nhưng lại cho nàng cái cảm giác gia đình đúng nghĩa, khi những tối luôn có đầy đủ các thành viên, khi lúc nào cũng nghe tiếng thỏ thẻ của con bé lên ba...
............................
Rồi nàng sẽ quay về ngắm hoàng lan vàng và bằng lăng tím trên phố nhỏ...trong một ngày thật gần...!!!
**************
CÓ ĐÔI...!!!
"Đến chiếc lá cũng cần có nhau, sao em không giữ nổi yêu thương...". Hình như nàng đã từng nghe câu hát ấy...
............
Một lần ghé vào trang bạn Tím, thấy một pic rất lạ, rất đẹp. Là hai cái bóng in trên một thảm hoa. Ừ! Đến cái bóng cũng cần có đôi...Nàng chợt nghĩ, cuộc đời này, tất cả đều muốn có đôi. Chiếc lá dẫu xanh hay vàng hình như cũng không muốn lẻ loi... Bông hoa cúc hồng dịu dàng bên một bông cúc trắng...
.............
Tự dưng, nàng lại lẩm cẩm...với từ "có đôi". Đâu phải cứ mãi gần nhau là "có đôi". Chỉ cần bàn tay nắm lấy một bàn tay khi trong đêm khuya chập chờn một giấc mơ hoang hoải . Chỉ cần ngồi cạnh nhau bên những giọt cafe từ từ nhỏ xuống với những câu chuyện không  xưa, nhưng cũng không hề mới. Chỉ cần bên khung tin nhắn là những con chữ sẻ chia từ một nơi xa xôi nào đó. Chỉ cần một chiều lộng gió, đưa mắt qua khung cửa nhỏ và hình dung rằng đâu đó người vẫn nhớ người...lặng lẽ như những áng mây trôi...Chỉ cần, cầm điện thoại lên, để biết rằng mình đã từng quen, từng thân...đã từng lạc nhau, và cuối cùng trên đường đời bao la, mình cũng chưa từng quên lãng...
...........
Người ta vẫn có nhau, như chiếc bóng có đôi, như chiếc lá không hề đơn chiếc, như bông hoa vẫn đứng cận kề...Là người vợ, người chồng, là người bạn dẫu gần hay xa, là người quen từ ngày xưa hay chưa một lần đối diện, là những người ruột thịt hay chẳng hề chung một chút huyết thống nào...Chỉ cần có nhau...để thêm những yêu thương, để bớt đi một ít góc cạnh của cuộc đời giông gió này...!!!
..............SG, tháng bảy.
*************
DUYÊN...!!!
-"Thay lời muốn nói", chủ đề "Duyên", 21h tối nay trên HTV9. Chắc sẽ hay...
Tin nhắn của một người bạn vào tối chủ nhật, lúc 20h41.
...................    
Ừ! thì cũng một chữ "duyên" đó thôi... rồi hội ngộ rồi chia ly... rồi khắc khoải với những chiều thu nhìn chiếc lá vàng chao nghiêng trong gió...để hoài niệm... để lòng chợt day dứt nhớ thương người xưa lại quay về... Bởi vì ai đó có một tình yêu thật đẹp, nhưng chẳng nợ nần gì nhau nên thôi đành ru lòng trong mơ, ru tình nên thơ... rồi mỗi người lại chọn cho mình riêng một lối...
Có duyên, nhưng chẳng phải là thuận hay nghịch duyên, mà chỉ là không có nợ!!!
......................
Ừ! có những người có cả duyên và có cả nợ... nhưng chưa hẳn là thiện duyên, vì người ta bên nhau nhưng rồi cứ làm khổ nhau trong suy nghĩ, trong cuộc sống...rồi người ta cứ thế im lặng... im lặng đến gần tận cùng của sự lặng im,...để sống mòn mỏi chờ một ngày trả hết nợ với nhau, trả nợ cả một cuộc đời, nhưng không ấm nổi một vòng tay.?!
..................
Có những cuộc tình trong chương trình đẹp lung linh như nắng ban mai... nhưng rồi họ đâu được sống bên nhau. Dẫu là 20 hay 25 năm, thì cũng chỉ còn là kỷ niệm...Họ cất giữ những kỷ niệm ấy cả một đời còn lại...để trái tim họ bao giờ cũng dễ vỡ ra khi bắt gặp ai đó giống người xưa của mình...
Rồi người ta cứ hy vọng có một ngày duyên xưa... tình cũ hội ngộ... Ừ! thì cứ hy vọng để bước tiếp...
Có người yêu nhau rồi lấy nhau... nhưng có người yêu nhau rồi mãi mãi xa nhau...
Chỉ một chữ "duyên", nhưng mỗi người là một số phận. Biết sao bây giờ???
...................
"Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?"
................
Đêm đó  Nguyễn Phong Việt đã đọc những câu thơ này tặng cho một người đã từng có "duyên" nhưng đã "lỡ".....
............
Ừ! "Có bao nhiêu người đi qua thương nhớ mà quên được nhau...".
.............
Duyên rất nhiều, nhưng nợ chẳng bao nhiêu. Bình yên cho những ai đi qua nhau và ở lại cùng nhau. Bình yên cho những ai có duyên nhưng đã lỡ...Và bình yên cho tất cả...
...............
P/S: Cảm ơn một người bạn, rất xa và rất gần
********
CUỘC SỐNG...!!!
Lật lại trang blog.spot, dừng lại một bài đã viết từ một ngày tháng tư, hai lẻ mười ba...Một bài đã chép từ yahoo.blog sang....

Thứ ba ngày 16 tháng 4 năm 2013...
CHO MỘT NGƯỜI EM TRÊN THẾ GIỚI ẢO...
Tôi viết cho em..."Đừng buông tay, khi còn có thể nắm giữ...".
Nhưng... giá như tôi có thể nắm chặt tay em, mà chia sớt những nỗi đắng cay...khi biết rằng, em không thể buông tay, em không một lần đủ can đảm để đứng trước phiên tòa...
Phía sau thế giới ảo là những con người thật, những buồn vui thật...và những tổn thương cũng rất thật...phải không em???!!!
Giá như quá khứ thời con gái là những yêu thương ngọt ngào thì có thể một lúc nào đó em sẽ ấm lòng khi nghĩ về những điều đã qua. Nhưng với em, quá khứ là một bóng ma...vì đó không phải là tình yêu...
Giá như người đàn ông của cuộc đời em hiểu rằng: bờ vai của anh ấy là nơi em muốn tựa, và hình bóng ngày xưa không hề có trong tâm tưởng của em...
Giá như anh ấy hiểu rằng: em bước vào cuộc sống gia đình thì quá khứ bỏ lại sau lưng ...Nhưng nỗi nghi ngờ, lòng ghen tuông của anh ...Em mang trong lòng sự tổn thương không phải một ngày, một tháng, mà thời gian tính bằng năm. Cũng không phải một năm, hai năm...mà đã hơn 10 năm như thế...!!!
Giá như có cơn bão đi qua em, rồi em sẽ bình yên sau những ngày giông gió. Nhưng không phải thế, những cơn mưa cứ lê thê, bầu trời cứ âm u...để rồi một lúc nào đó, em chợt nghĩ rằng..."...giá như em có đủ can đảm...để một lần đau...". Để rồi khi đến với thế giới ảo này, em mang một khuôn mặt của người đàn bà hạnh phúc...
Tôi hiểu cái cảm giác đau của người phụ nữ khi người đàn ông của mình ghen tuông vô cớ...Chỉ là một thoáng cũng đủ cho người đàn bà muốn quên đi mọi thứ trên cuộc đời này...Vậy mà em...
Cầu mong người đàn ông của em đừng ngu ngơ như thế nữa, mong em quên đi những phút giây phải chấp nhận những phũ phàng, mong công việc sẽ làm em tìm thấy niềm vui...Và em sẽ bình yên, hạnh phúc khi ôm chặt những thiên thần bé nhỏ trong vòng tay của mình....
Cuộc đời là những chênh chao...nhưng yêu thương rồi cũng sẽ đong đầy, phải không em???!!!
Rồi một ngày nào đó...em sẽ viết cho tôi rằng..."...chị ơi! em đã bình yên..." phải không em???!!!

Đã hơn 5 năm rồi, em đã cố nắm giữ...nhưng...cuối cùng...em đành buông tay..
..........................
Cách đây 2 tuần, em nhắn:
- Em đang làm thủ tục ly hôn...
...........
- Em đến công ty trong tâm trạng bất ổn...
................
Muốn ôm em thật chặt...
Rồi em sẽ bình yên, trong cuộc sống mới....Những chênh vênh rồi sẽ qua...phải không em?!

Sáng nay, tin nhắn của một người bạn, cũng là bạn từ thời yahoo.blog...
- Đầu tuần tới, toà xử ly hôn...
...............
Cách đây mấy năm, mình chúc phúc cho yêu thương muộn màng của bạn...
Muốn nắm đôi bàn tay bạn thật lâu.

Người đàn bà trẻ: "Em khóc..."
Người đàn bà lưng chừng mùa lá rụng: "Mình không khóc được..."
Hai người đàn bà đều chủ động buông, nhưng cùng một cụm từ: "đau xót...".

"Anh thì khác. Em thì đang có một gia đình hạnh phúc. Tìm được một hạnh phúc không hề đơn giản...". Mình đã từng đọc ở đâu đó....
Vâng! Tìm được một hạnh phúc không hề đơn giản...


LƯU 2...

BÌNH YÊN...!!!
"Rồi ai cũng có đôi lần, thực lòng, chỉ còn muốn những buổi sớm mai bình yên như cỏ dại, không muốn làm tổn thương đến người nào nữa.
Bước chân nhẹ.
Bàn tay ấm.
Ánh mắt hiền.
Trái tim bình yên."
(Cuộc Sống Nhìn Từ Ô Cửa Thiền)
......................
Như thói quen, nàng thường  ghé vào đọc những câu chữ của một người bạn nhỏ. Người bạn nhỏ ở một ngôi chùa bé bé xinh xinh...Nàng là người ngoại đạo, vậy mà đôi lúc nàng chợt thèm cái cảm giác "về ngồi bên hiên, nghe những lời kinh..." khi ghé vào trang ấy...
............
*****************

DUYÊN, NỢ...!!!
Câu hỏi...nàng đã từng nghe...
Và cũng nhiều người hỏi "tại sao?".
Nàng vẫn hay đùa với câu trả lời muôn thuở là: "duyên số... giày dép vẫn có số đó thôi!". Thì cứ đổ cho "duyên số", khi cái góc khuất của người đàn bà vẫn mãi là một góc khuất...
........
Câu hỏi: "Tại sao người ta có thể sống vui vẻ với nhau cả đời?" của những người đàn bà rất trẻ. Nàng cũng đã từng nghe...
Ừ! Là do duyên...nhưng không phải là phận hay số, mà là do từng thành viên trong cái duyên ấy...Cũng không phải là do cái câu phán của ông thầy là "chúng con hợp tuổi" mà họ đi với nhau gần hết quãng đường. Bởi...nàng đã chứng kiến không ít cặp đôi "hợp tuổi", nhưng họ không đủ sức bao dung, thông cảm cho người bên cạnh mình hết lần này đến lần khác...!!! Nàng chỉ muốn nói đến cái duyên mà hai người tự tìm đến...
......
Họ hạnh phúc, vì khi ai đó đặt vào bàn tay họ một trái tim, chỉ cần một trái tim thật bình thường, họ biết nắm lấy, biết không nắm chặt, và họ có thể buông bất cứ lúc nào khi họ thấy không cần nắm giữ...
.........
"Tại sao người ta có thể sống với nhau vui vẻ cả đời?"...Bạn chỉ có thể thấy những lúc họ bên nhau với ánh mắt long lanh, nhưng đâu phải lúc nào bạn cũng thấy những đám mây u ám bay ngang qua họ. Chỉ là họ biết tìm  bình yên...chỉ là cả hai đều biết đặt gia đình, con cái lên trên tất cả...!!!
.....
Ừ! Chỉ là họ biết tìm  bình yên...chỉ là cả hai đều biết đặt gia đình, con cái lên trên tất cả...!!!
......
Nàng chỉ muốn nói với những người bạn còn rất trẻ, cuộc đời này ý nghĩa nhất không phải là giàu sang danh vọng, không phải là những cuộc vui chơi theo ý thích cá nhân, không phải là những ly bia nâng lên hạ xuống cho đến lúc không biết đường về, không phải là môi son má phấn hàng hiệu đắt tiền...mà là một ngôi nhà, một ngôi nhà không cần lớn lắm, chỉ cần vừa đủ cho những tiếng cười trong trẻo của những đứa con thơ...khi ba mẹ đã xong một ngày mệt nhoà với công việc...
.....
Một trái tim, người ta có thể nắm, có thể buông...
************
LAN MAN....
Chỉ cần có thế, là những bình yên ở nơi đây, nơi đó. Là biết rằng mỗi người vẫn sống an nhiên theo cách của chính mình. Là một buổi sáng thức dậy, hay một chiều mưa giăng...ta chợt nhận ra rằng, mình còn có những ngày xưa, thật xưa, nhưng chưa bao giờ là cũ...
Là những con chữ, không là yêu thương, không là nỗi nhớ, chỉ là thanh xuân...
Là một thời con gái...thế thôi!
***********
THƠ DU PHONG...
"Thương một người thì phải nói một câu!
Bởi có bao người xa nhau trong im lặng.
Rồi sau này người ta mang ân hận.
Bởi "nếu ngày xưa... thì đã...tiếc không trời!..." (Du Phong)

Thương một người, mà không dám nói một câu. Để khi đò sang sông, thuyền kia rời bến...Cả một cuộc đời, kẻ bên này chỉ mong bên nớ thật bình yên..

Trích: "THANH XUÂN KHÔNG HỐI TIẾC..." của DU PHONG.

Thương một người là phải nói ra ngay!
Kẻo biết đâu một ngày không kịp nữa...
Hạnh phúc cả đời đừng nên để lỡ,
Có ai đợi chờ muôn thuở được đâu...

Thương một người thì phải nói một câu!
Bởi có bao người xa nhau trong im lặng.
Rồi sau này người ta mang ân hận,
Bởi "nếu ngày xưa... thì đã... tiếc không trời!"

Thương một người thì phải thổ lộ thôi!
Dẫu ai đó thuộc về người trước đến...
Không phải để được cùng người hò hẹn,
Chỉ để người vui, còn mình được nhẹ lòng.

Thương một người, bày tỏ hết là xong!
Rồi sau đó chẳng mong cầu nhận lại...
Chỉ cần thấy người bình yên mãi mãi,
Tình yêu có cần trái phải rạch ròi đâu...

Thương một người thì phải nói một câu!(Du Phong)

P/S: Tặng những ai, xưa kia, "Thương một người, nhưng chẳng nói một câu...".

************
GIA ĐÌNH...!!!
Nàng muốn dừng lại, để làm quen với họ, nhưng chần chừ, chần chừ rồi lại chầm chậm bước đi...Đến khi quay lại, gần đến nơi ấy, nàng cũng lại lững thững bước qua, và ngoái đầu nhìn lại...!
Công viên HV thì cũng như thế, như mọi sáng, như mọi chiều, không đông lắm...Mọi động tác, nào là múa kiếm, múa quạt, nào là sử dụng những dụng cụ thể dục đã  có sẵn ở đó...Đủ cả.
Cảm ơn buổi sáng hôm nay, để nàng cảm nhận thêm về cái gọi là "tình nghĩa vợ chồng". Có những người đi cùng với mình những năm tháng thanh xuân, chỉ để đôi lần ngược về quá khứ và nhớ. Nhưng quan trọng hơn cả là ai đó đã dịu dàng cùng ta đi suốt quãng đường đời...dẫu là không thiếu những nhăn mày, nhíu mắt, dẫu là không ít lần giận hờn mà chẳng biết có cớ gì hay không?
Hai người đàn ông ngồi trên hai chiếc xe lăn, có lẽ họ đã qua những cơn tai biến. Hai người đàn bà. Nàng đoán,  tất cả họ đều gần 60...
Cặp thứ nhất. Người đàn bà ngồi trên một cái ghế đối diện với chồng mình với khoảng cách chừng 2m. (Chỉ là vợ chồng, chứ không thể là bà con hay người giúp việc). Người đàn bà, đưa hai cánh tay lên cao, xuống thấp, bên trái, bên phải với âm thanh 1, 2, 3, 4....Rồi nghiêng đầu bên phải, bên trái, cúi xuống, ngước lên...Phía bên kia, người đàn ông làm theo những động tác ấy, với khuôn mặt mang màu hạnh phúc, bởi nàng bắt gặp ánh mắt đang cười của người đàn ông ấy🌹
Cặp thứ hai. Người đàn bà đứng phía sau xe lăn, hai bàn tay bóp nhè nhẹ vào đôi vai của người đàn ông. Có lẽ đôi vai mà người đàn bà đã từng tựa vào đó trong những lúc chênh vênh. Nàng cũng chẳng biết người đàn ông vui hay buồn, khi nàng nhìn lướt qua khuôn mặt không một chút biểu cảm của người đàn ông ấy. Người đàn bà ra phía trước xe lăn, đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy lại tiếp tục xoa xoa vào đôi chân không còn vững chãi của chồng mình.
Với nàng, đó là một bức tranh tuyệt hảo. Ý định muốn xin họ một cái bấm máy chợt ngừng lại. Bởi nàng không muốn chạm vào khoảnh khắc bình yên của hai người đàn bà. Vâng! Nàng tin rằng trong những phút giây ấy, hai người đàn bà thật bình yên, bởi trong họ chỉ còn duy nhất một điều là "yêu thương dành cho người đàn ông của cuộc đời  mình"....
        SG tháng 6.

LƯU 1....

CUỘC SỐNG...!!!

Trong mỗi bệnh viện, chỉ cần những người như thế này thôi, không phải là GĐ, PGĐ, không phải là CTCĐ, không phải là TK, PK...họ chỉ là những điều dưỡng, nhưng họ biết nói đúng sự thật, họ không sợ quyền lực nào cả...
...............
Biết là những lời khai này không phải sớm, nhưng cũng không quá muộn......
............

"Trong ngày xét xử thứ 4, điều dưỡng Nguyễn Thị Hậu khai thêm, cơ quan điều tra đưa cho xem sổ giao ban cuối năm, “bắt tôi phải nhận rằng BS Lương được phân công nhiệm vụ tại đơn nguyên chạy thận".
Là người tham gia cuộc họp từ đầu đến cuối, điều dưỡng Bùi Văn Hữu khẳng định, trong cuộc họp cuối năm 2015, chỉ có nội dung bình xét viên chức cuối năm. Trong quá trình công tác, cũng không có ai nói về việc phân công nhiệm vụ cho BS Lương."
Trích: Tiết lộ cuốn sổ quyết định ‘số phận’ BS Hoàng Công Lương
..........
***Ông Đinh Tiến Công xác nhận, sau khi sự cố xảy ra mới viết thêm nội dung phân công nhiệm vụ cho BS Lương vào biên bản này. (21/5)...hi...hi...
.........
Tớ xin lỗi những người học Luật CHÂN CHÍNH...
Người nắm cán cân công lý mà đã cố tình làm lệch cán cân...
@Học luật, thì đâu biết rõ về chuyên môn của ngành Y, tại sao không để vị BS từ SG ra giải thích cho thấu...
@Học luật thì biết ai là tội phạm chứ...Cứ vòng vo, vòng vo... Qua Canada mà "xúc" hắn về...
@May mà còn có cái mạng XH, chứ chờ tin ở báo chính thống chắc "chớt" quá..
.............
*************************
Thơ Trần Thanh Quang

@LỜI RU CUỐI...
Ru em ru một đời tình
Ngả nghiêng ta hát một mình ta chơi
Ru em ru tiếng à ơi
Câu ca khẽ rụng thành lời dấu yêu
Ru em ru sớm ru chiều
Ru điên ru dại ru xiêu xát lòng
Ru em tịnh cõi hư không
Mãn khai thành triệu đóa hồng cho ai
Ru em ru suốt đêm dài
Hòa âm cùng gió ru khai tử tình

@VÔ CÙNG...
Ta đi hoang một đêm
Em giận ta một  kiếp
Ta đi hoang một đời
Mẹ vẫn thứ tha

Cái nghịch lý vẫn là điều nghịch lý
Cái vô cùng muôn thưở vẫn vô cùng

@VÔ ĐỀ...
Nếu là một chút hương bay
Thì xin đọng mái tóc mây của người
Nếu là một chút nắng trời
Thì xin rụng xuống mảnh đời của nhau
     .....Trần Thanh Quang....
@@@@@@@@@@@@
"Ta đi hoang một đêm
Em giận ta một  kiếp
Ta đi hoang một đời
Mẹ vẫn thứ tha

Cái nghịch lý vẫn là điều nghịch lý
Cái vô cùng muôn thưở vẫn vô cùng..."
........
Mẹ là thế, Mẹ yêu con vô điều kiện...Nên những đứa con đôi lúc vẫn "Mẹ ơi..." và nói với mẹ những điều...
@@@@@@@@@@@@@@
"Nếu là một chút hương bay
Thì xin đọng mái tóc mây của người
Nếu là một chút nắng trời
Thì xin rụng xuống mảnh đời của nhau...".
.............
-Thì xin rụng xuống mảnh đời của nhau...
Đã nghe thật buồn...Vậy mà...một người bạn đã thay "mảnh đời" bằng "manh đời"...
- Thì xin rụng xuống manh đời của nhau...
Đọc nghe buồn hơn...