Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2018

LƯU 3...

CỦA ĐỂ DÀNH...!!!
Chiều gần tối hôm kia thằng nhóc nhắn về...
-Con gác thi ở một trường cấp 3.
-Trời mưa quá trời.
-Làm nhớ hồi nhỏ con hay theo mẹ lên trường.
-Nhìn mấy thầy cô nhớ bố mẹ hồi đó...
Tuần trước nó nói: "Con đi Tiền giang từ thứ Bảy đến thứ Tư nha mẹ..."
Biết nó không còn nhỏ, nhưng mẹ vẫn nhắc..."Con nhớ phải cẩn thận trong công việc ...".
Lại nhớ thời xưa, thời tụi hắn còn nhỏ, có nhiều lúc chị em hắn theo mẹ lên trường, những khi chị em nó không có tiết học, nhưng bố mẹ có giờ dạy...Có một điều mà hai chị em nó rất giống nhau là...nếu phải lựa chọn: "đến trường mẹ hay trường bố", là tụi hắn chọn ngay: "đi theo mẹ". Lý do duy nhất: "con không thích các cô trường bố, vì các cô hay trêu bố, trêu con..". Có ai lạ gì cái màn, những ông bố trẻ cứ lại bị gán ghép với cô nọ cô kia, khi có con theo đến cơ quan...Hi...hi...😏😏.
Rồi chị vào ĐH, ngôi nhà khuyết đi một góc.
Rồi nó lên SG, ngôi nhà chỉ còn đôi vợ chồng "son"...
Chị em nó hết nhà trọ này đến nhà trọ khác...
.......
Hơn hai năm nay, chị em nó dọn về một căn hộ tầm tầm.Bố Mẹ đã cầm sổ. Đã có những ngày đông đủ cả gia đình, là những ngày bố mẹ không về thị trấn nhỏ hay ngao du đâu đó...Nhưng không phải là gia đình có 4 người như xưa, mà đã là 7 người, đôi khi còn thêm một thành viên dự bị😍...
Tối qua mẹ nhắn cho nó.
-Chiều mai mẹ làm bánh xèo, nói Tr tối mai sang nhé...
........
Chiều nay nó về...Thế nào, người nó chào đầu tiên sẽ là Bo. Vì Bo là người ra cửa đầu tiên khi nghe tiếng mở khoá...
.......
Tự dưng mẹ nó nghĩ đến cum từ: "ngày ấy mình đã ra đi...".🍀
**************
MỘT NGÀY...!!!
Có một ngày, một ngày nào đó...như hôm nay, nàng thấy lòng mình thật nhẹ nhàng...
Trưa nay, nàng theo chuyến xe ngang ngõ trở lên Sì phố, sau những ngày quay về thị trấn nhỏ...Có nơi để đến, có nơi để về, đâu cũng là nhà...Chỉ là những cảm xúc khác nhau...
Đôi khi cứ trách cuộc đời, nhưng rồi ngẫm lại, hình như mình còn được nhiều ưu ái...Ừ! Thì chỉ mong những tháng ngày vẫn bình yên như thế...
@Những ngày còn đi làm, nào là lên lớp, giáo án, dự giờ, họp hành...đủ thứ chuyện, mà lương chỉ hơn 10tr (là lương của những năm sau này). Còn khi cầm sổ, khỏi phải lo muộn giờ, bỏ tất tần tật mọi công việc trường lớp, mà mỗi tháng gần được 3/4 lương khi xưa.
Tủn mủn thầm nghĩ, về hưu sướng thật.
@Ngày trước, đi đâu cũng vội, vội đến, vội đi, vội trở về...Vội vì công việc, bởi vì nàng thuộc loại người chỉn chu trong nghề (đó là sự thật, không chảnh).  Khi không còn vội vì công việc, thì vội vì có người đàn ông sắp già, sau những giờ đến lớp, lại một mình với bữa cơm, hiển nhiên là những bữa cơm không hề giống như những lúc nàng có mặt ở nhà. Còn bây giờ, bắt đầu từ những ngày tháng 7, chỉ cần khoá cửa cùng đi, và sẽ cùng về bất kỳ lúc nào nàng thích...
@Về thị trấn nhỏ nghe nắng gió lao xao, ghé quán cafe quen thuộc,  tám với bạn bè đôi câu...Lại đi, dẫu SG không lặng lẽ và bình yên như nơi nàng đã từng sống, nhưng lại cho nàng cái cảm giác gia đình đúng nghĩa, khi những tối luôn có đầy đủ các thành viên, khi lúc nào cũng nghe tiếng thỏ thẻ của con bé lên ba...
............................
Rồi nàng sẽ quay về ngắm hoàng lan vàng và bằng lăng tím trên phố nhỏ...trong một ngày thật gần...!!!
**************
CÓ ĐÔI...!!!
"Đến chiếc lá cũng cần có nhau, sao em không giữ nổi yêu thương...". Hình như nàng đã từng nghe câu hát ấy...
............
Một lần ghé vào trang bạn Tím, thấy một pic rất lạ, rất đẹp. Là hai cái bóng in trên một thảm hoa. Ừ! Đến cái bóng cũng cần có đôi...Nàng chợt nghĩ, cuộc đời này, tất cả đều muốn có đôi. Chiếc lá dẫu xanh hay vàng hình như cũng không muốn lẻ loi... Bông hoa cúc hồng dịu dàng bên một bông cúc trắng...
.............
Tự dưng, nàng lại lẩm cẩm...với từ "có đôi". Đâu phải cứ mãi gần nhau là "có đôi". Chỉ cần bàn tay nắm lấy một bàn tay khi trong đêm khuya chập chờn một giấc mơ hoang hoải . Chỉ cần ngồi cạnh nhau bên những giọt cafe từ từ nhỏ xuống với những câu chuyện không  xưa, nhưng cũng không hề mới. Chỉ cần bên khung tin nhắn là những con chữ sẻ chia từ một nơi xa xôi nào đó. Chỉ cần một chiều lộng gió, đưa mắt qua khung cửa nhỏ và hình dung rằng đâu đó người vẫn nhớ người...lặng lẽ như những áng mây trôi...Chỉ cần, cầm điện thoại lên, để biết rằng mình đã từng quen, từng thân...đã từng lạc nhau, và cuối cùng trên đường đời bao la, mình cũng chưa từng quên lãng...
...........
Người ta vẫn có nhau, như chiếc bóng có đôi, như chiếc lá không hề đơn chiếc, như bông hoa vẫn đứng cận kề...Là người vợ, người chồng, là người bạn dẫu gần hay xa, là người quen từ ngày xưa hay chưa một lần đối diện, là những người ruột thịt hay chẳng hề chung một chút huyết thống nào...Chỉ cần có nhau...để thêm những yêu thương, để bớt đi một ít góc cạnh của cuộc đời giông gió này...!!!
..............SG, tháng bảy.
*************
DUYÊN...!!!
-"Thay lời muốn nói", chủ đề "Duyên", 21h tối nay trên HTV9. Chắc sẽ hay...
Tin nhắn của một người bạn vào tối chủ nhật, lúc 20h41.
...................    
Ừ! thì cũng một chữ "duyên" đó thôi... rồi hội ngộ rồi chia ly... rồi khắc khoải với những chiều thu nhìn chiếc lá vàng chao nghiêng trong gió...để hoài niệm... để lòng chợt day dứt nhớ thương người xưa lại quay về... Bởi vì ai đó có một tình yêu thật đẹp, nhưng chẳng nợ nần gì nhau nên thôi đành ru lòng trong mơ, ru tình nên thơ... rồi mỗi người lại chọn cho mình riêng một lối...
Có duyên, nhưng chẳng phải là thuận hay nghịch duyên, mà chỉ là không có nợ!!!
......................
Ừ! có những người có cả duyên và có cả nợ... nhưng chưa hẳn là thiện duyên, vì người ta bên nhau nhưng rồi cứ làm khổ nhau trong suy nghĩ, trong cuộc sống...rồi người ta cứ thế im lặng... im lặng đến gần tận cùng của sự lặng im,...để sống mòn mỏi chờ một ngày trả hết nợ với nhau, trả nợ cả một cuộc đời, nhưng không ấm nổi một vòng tay.?!
..................
Có những cuộc tình trong chương trình đẹp lung linh như nắng ban mai... nhưng rồi họ đâu được sống bên nhau. Dẫu là 20 hay 25 năm, thì cũng chỉ còn là kỷ niệm...Họ cất giữ những kỷ niệm ấy cả một đời còn lại...để trái tim họ bao giờ cũng dễ vỡ ra khi bắt gặp ai đó giống người xưa của mình...
Rồi người ta cứ hy vọng có một ngày duyên xưa... tình cũ hội ngộ... Ừ! thì cứ hy vọng để bước tiếp...
Có người yêu nhau rồi lấy nhau... nhưng có người yêu nhau rồi mãi mãi xa nhau...
Chỉ một chữ "duyên", nhưng mỗi người là một số phận. Biết sao bây giờ???
...................
"Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?"
................
Đêm đó  Nguyễn Phong Việt đã đọc những câu thơ này tặng cho một người đã từng có "duyên" nhưng đã "lỡ".....
............
Ừ! "Có bao nhiêu người đi qua thương nhớ mà quên được nhau...".
.............
Duyên rất nhiều, nhưng nợ chẳng bao nhiêu. Bình yên cho những ai đi qua nhau và ở lại cùng nhau. Bình yên cho những ai có duyên nhưng đã lỡ...Và bình yên cho tất cả...
...............
P/S: Cảm ơn một người bạn, rất xa và rất gần
********
CUỘC SỐNG...!!!
Lật lại trang blog.spot, dừng lại một bài đã viết từ một ngày tháng tư, hai lẻ mười ba...Một bài đã chép từ yahoo.blog sang....

Thứ ba ngày 16 tháng 4 năm 2013...
CHO MỘT NGƯỜI EM TRÊN THẾ GIỚI ẢO...
Tôi viết cho em..."Đừng buông tay, khi còn có thể nắm giữ...".
Nhưng... giá như tôi có thể nắm chặt tay em, mà chia sớt những nỗi đắng cay...khi biết rằng, em không thể buông tay, em không một lần đủ can đảm để đứng trước phiên tòa...
Phía sau thế giới ảo là những con người thật, những buồn vui thật...và những tổn thương cũng rất thật...phải không em???!!!
Giá như quá khứ thời con gái là những yêu thương ngọt ngào thì có thể một lúc nào đó em sẽ ấm lòng khi nghĩ về những điều đã qua. Nhưng với em, quá khứ là một bóng ma...vì đó không phải là tình yêu...
Giá như người đàn ông của cuộc đời em hiểu rằng: bờ vai của anh ấy là nơi em muốn tựa, và hình bóng ngày xưa không hề có trong tâm tưởng của em...
Giá như anh ấy hiểu rằng: em bước vào cuộc sống gia đình thì quá khứ bỏ lại sau lưng ...Nhưng nỗi nghi ngờ, lòng ghen tuông của anh ...Em mang trong lòng sự tổn thương không phải một ngày, một tháng, mà thời gian tính bằng năm. Cũng không phải một năm, hai năm...mà đã hơn 10 năm như thế...!!!
Giá như có cơn bão đi qua em, rồi em sẽ bình yên sau những ngày giông gió. Nhưng không phải thế, những cơn mưa cứ lê thê, bầu trời cứ âm u...để rồi một lúc nào đó, em chợt nghĩ rằng..."...giá như em có đủ can đảm...để một lần đau...". Để rồi khi đến với thế giới ảo này, em mang một khuôn mặt của người đàn bà hạnh phúc...
Tôi hiểu cái cảm giác đau của người phụ nữ khi người đàn ông của mình ghen tuông vô cớ...Chỉ là một thoáng cũng đủ cho người đàn bà muốn quên đi mọi thứ trên cuộc đời này...Vậy mà em...
Cầu mong người đàn ông của em đừng ngu ngơ như thế nữa, mong em quên đi những phút giây phải chấp nhận những phũ phàng, mong công việc sẽ làm em tìm thấy niềm vui...Và em sẽ bình yên, hạnh phúc khi ôm chặt những thiên thần bé nhỏ trong vòng tay của mình....
Cuộc đời là những chênh chao...nhưng yêu thương rồi cũng sẽ đong đầy, phải không em???!!!
Rồi một ngày nào đó...em sẽ viết cho tôi rằng..."...chị ơi! em đã bình yên..." phải không em???!!!

Đã hơn 5 năm rồi, em đã cố nắm giữ...nhưng...cuối cùng...em đành buông tay..
..........................
Cách đây 2 tuần, em nhắn:
- Em đang làm thủ tục ly hôn...
...........
- Em đến công ty trong tâm trạng bất ổn...
................
Muốn ôm em thật chặt...
Rồi em sẽ bình yên, trong cuộc sống mới....Những chênh vênh rồi sẽ qua...phải không em?!

Sáng nay, tin nhắn của một người bạn, cũng là bạn từ thời yahoo.blog...
- Đầu tuần tới, toà xử ly hôn...
...............
Cách đây mấy năm, mình chúc phúc cho yêu thương muộn màng của bạn...
Muốn nắm đôi bàn tay bạn thật lâu.

Người đàn bà trẻ: "Em khóc..."
Người đàn bà lưng chừng mùa lá rụng: "Mình không khóc được..."
Hai người đàn bà đều chủ động buông, nhưng cùng một cụm từ: "đau xót...".

"Anh thì khác. Em thì đang có một gia đình hạnh phúc. Tìm được một hạnh phúc không hề đơn giản...". Mình đã từng đọc ở đâu đó....
Vâng! Tìm được một hạnh phúc không hề đơn giản...


11 nhận xét:

  1. Thư cũng có hai người bạn "một lớn, một nhỏ" như hai người bạn của cô Phương Tâm, trong hoàn cảnh giống như thế. Lẽ nào...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu là Thư...Có lẽ người bạn lớn, là bạn chung của chúng ta....Còn người bạn nhỏ, cũng sống gần người bạn lớn...Nhưng không biết họ có quen nhau không?

      Xóa
  2. DVD sang thăm nhà, lâu lâu gom lại đăng một lần luôn ha PT, hi hi hi... :))
    PT vẫn khỏe?

    http://www.mariorizo.com/wp-content/uploads/2017/02/efAMILIARES.jpg

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn tui khoẻ không? Tui về hưu rồi nên khoẻ hơn xưa. Con cái tự nuôi được tụi hắn rồi, nên tui cũng thoải mái...Hi...hi...

      Xóa
    2. Hổng khỏe :D
      PT đi vắng lâu ngày quá nên DVD hổng khỏe :D
      Giờ gặp lại PT, DVD cũng hổng khỏe :D
      Bởi vì lúc này mưa nắng thất thường, nóng lạnh khó lường nên DVD hổng khỏe, ráng giữ cho trái tim bình bình là DVD thấy vui rồi, hi hi hi... :)

      Xóa
    3. Chỉ cần giữ cho trái tim bình yên là oke rủi..Giữ gìn sức khỏe nha...

      Xóa
  3. ND sang thăm,chúc chị Nguyên chiều vui vẻ ạ!

    Trả lờiXóa
  4. Em sang thăm chúc chị buổi chiều bình yên thật vui nhé chị !

    https://i.pinimg.com/originals/38/15/b9/3815b93e61604a29345ea85fb6897b7a.gif
    Mời chị sang chung vui Sinh Nhật với em nha chị .

    Trả lờiXóa

* Bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ, thêm một vài biểu tượng cảm xúc *