Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017

ĐỢI BÃO...!!!


Tin bão...
Cả ngày hôm qua trời bình yên đến lạ, không nắng không mưa...Đêm Noel, phố phường vẫn ồn ào tấp nập...Chỉ se se, không lạnh như Noel năm

ngoái...
Nửa đêm về sáng, những giọt mưa tí tách...
Lưng chừng buổi sáng, vẫn những giọt mưa, bầu trời mang màu xám...(chưa là xám xịt...). Chưa gió...
Chỉ mong bình yên. Có ai mà không sợ gió mưa bão bùng...???
........
Hình như là tháng 5 năm 2006...Lần đầu tiên nơi thị trấn nhỏ ảnh hưởng bão...Ừ! Chỉ ảnh hưởng thôi, vậy mà cũng tan tác...
Một đêm gió rít, mưa dội...Sáng sớm mẹ đang loay hoay dọn dẹp...quay đi quay lại không thấy thằng nhóc đâu...Định đi tìm thì thấy hắn...Hắn nói..."Mẹ ơi! Con đi xem bão, cây đổ quá chừng chừng...đường đi đầy lá...". Hắn tưởng...mẹ cũng ngạc nhiên như hắn...Hắn còn nhỏ chưa hiểu rằng, mẹ hắn là người con của miền Trung, thiên tai từ đất trời...ngày xưa mẹ hắn đã từng chứng kiến...!
Vậy mà bây giờ, hắn đã thành người đàn ông thực thụ... trong đêm... hắn nhắn về nhắc mẹ đủ thứ...Ừ! SG mấy hôm nay cũng đang mưa, đang lạnh...Ừ! VT đang trong vùng đón bão...
Chỉ mong gió lặng, mưa dừng...bão...vẫn ở nơi xa thật xa...!!!
...........................
26/12
"Bão giận bà, đi nơi khác rùi...! (hắn định ghé, nhưng ghét...đi xéo qua thui...he...he...)"
May quá...




Thứ Hai, 25 tháng 12, 2017

THÁNG 12...!!!

THÁNG 12...!!!
Hạ đã xa khuất nẻo, thu đã qua và đông đã nửa mùa sang...Là những ngày... tháng 12....!
Ngoài kia là mùa đông...Mưa...Ướt át và lạnh lẽo...!


Nơi nàng, chỉ hai mùa mưa nắng...Những con nắng, những giọt mưa vừa đủ để lòng người an lành theo năm tháng...Những giông bão...nhờ may mắn của cuộc đời...mà vẫn đứng ngoài khung cửa...cho đến bây giờ...(và chưa biết ngày sau sẽ ra sao...!). Chỉ cần, mỗi sáng thức dậy, vẫn cảm nhận được rằng..."ta còn một ngày mới để yêu thương..."...là đủ!
........
Là những ngày... tháng 12...Có những đêm mùa đông (mượn mùa nơi ấy) với những ngọn gió se lạnh...Không buốt giá như một nơi nào đó...Nhưng một chút ...rất mùa đông...Là những cảm xúc bất chợt... Đông của những năm xưa quây quần bên bếp lửa bập bùng...Đông của một đôi lần trở lại...là những cái nắm tay trong giá lạnh...và... lời chúc phúc cho nhau... Là thế! Là những ngày... tháng 12...!
Đêm mùa đông, bên kia khung cửa sổ là những lặng yên. Nàng không muốn với tay để khép cánh cửa...Có những lúc nàng lại thèm một chút se se...trong hương đêm...Bởi mùa đông hình như người ta thường xích lại gần nhau hơn...nên cái lạnh của đất trời...đôi khi làm người ta thêm ấm áp...!!!
......
Tháng 12 an yên...cho tất cả mọi người
....
***
SOI LẠI CHÍNH MÌNH...!!!
Vào trang anh, bắt gặp một bức ảnh...Một bông súng đã nở bung, một nụ hoa chưa hé... đang...soi lại chính mình...!
...............
Anh có những góc máy, những khoảnh khắc... luôn làm người ta liên tưởng đến cuộc sống. Mỗi người tự chọn một tên gọi cho bức ảnh...
SOI LẠI CHÍNH MÌNH...Nàng đặt tên cho bức ảnh...Và tự dưng nàng muốn gõ gõ một điều gì đó...

..........
Hồ nước không sóng sánh, mặt nước không chênh chao ...Một khoảng bình lặng và trong veo để lá, hoa và nụ...nhìn lại chính mình....Ừ! Là lá, chiếc lá mộc mạc...Là hoa, là những cánh hoa hồng tươi...Là nụ, là e ấp...là đợi chờ...Nàng nghĩ...khi mọi thứ là tự nhiên của đất trời..thì đến cái bóng của nó cũng rất thật...Cũng chỉ là súng, không cao sang, thuần khiết như sen...Nhưng vẫn là vẻ thanh tú...là súng hồng đầy lãng mạn...Và trăm nghìn lần soi bóng, thì súng vẫn là súng thôi...!!!
............
Còn..."Người về soi bóng mình..."...không phải "giữa tường trắng lặng câm..." để nghe những ngày xưa cũ quay về trong hiện tại...! Mà...trên những bước đường đi qua, người ta vội vã...quên cả dừng một phút giây nào đó để nhìn lại chính mình...Đôi khi, cũng đứng lại soi bóng mình, nhưng không còn là chính mình...và cứ bước đi, cho đến một ngày chợt nhận ra rằng, tất cả đều đã muộn...
Lại nhớ..."Người khôn ngoan nhìn đời bằng một con mắt, còn mắt kia, họ nhìn lại...chính mình."...
Nàng chưa bao giờ dám nói mình là "người khôn ngoan...", nhưng ít ra cũng đã có những lần nàng nhìn đời chỉ bằng một con mắt, không phải "con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai...", mà mắt kia nàng nhìn lại chính nàng...để biết rằng nàng đã được sống là chính mình trong cuộc đời đầy bon chen và giông gió này...
.........
Và trăm nghìn lần soi bóng, thì súng vẫn là súng thôi...!!!



Thứ Bảy, 9 tháng 12, 2017

GÓP NHẶT...!!!

BN...!!!
Mượn bạn bờ vai... ngày mai mình trả...
Mượn chút nắng chiều... âm ấm ngày đông...
Mượn tri âm...à không...người tri kỉ...
Để thấy đời thi vị mỗi sớm mai...!!!
Trăng Hạ Huyền
BẠN...!!!
Ghé vào trang của THH đọc được những câu thơ...
.......
Nếu xa quá...bờ vai không thể tựa...Gởi cho người...những con chữ...được không???
........
Những người bạn trên thế giới hư hư thật thật này...đôi khi xa nhau vạn dặm...Một ly cafe cũng...khó mà mời nhau...
......
Chỉ những phím gõ...người ta hình dung bên kia màn hình những cảm xúc rất thực...trong từng con chữ...
......
Những người bạn...là những duyên gặp gỡ...!!!
......
Bạn...Là bạn...Nên không cần những hẹn thề, không có những giận hờn vô cớ...Là bạn...Nên chẳng cần hoa hồng hay những ngọn nến lung linh....
.....
Bạn...Là bạn...Nên chỉ cần những sẻ chia và thấu hiểu...Thế thôi...!!!
****
MƯA...!!!
Hình như đã thật lâu lắm rồi, nàng chưa hề có một buổi sáng ngồi nhìn mưa rơi...
Những giọt mưa tí tách, tí tách từ đêm qua...Ngoài kia là mùa Đông, nhưng nơi đây mùa mưa đã qua.... (nếu nàng nhớ không nhầm)....Ừ! Thì những ngày còn đi dạy...Hình như mưa không vào những ngày lưng chừng năm học...Mà chỉ là sau và trước mùa nghỉ của học sinh....
Lúc xưa... Những ngày cuối hè, nàng thường ngao du đâu đó...Và những cuộc điện thoại...
- Mưa suốt mấy ngày nay chị ơi...
- Ra mở cửa xem thử nhà chị có ướt át chỗ nào không?
.......
- Mưa to lắm chị ơi...ngập cả những đoạn đường...
.....
Nàng biết, riêng con đường trước nhà nàng sẽ sạch hơn sau cơn mưa và chưa bao giờ đọng nước...
....
Mưa! Rả rích, rả rích...Nhìn mưa qua vuông sân hẹp...Gõ gõ...chốc chốc lại vào trang của chị TH tán dốc với hai hoa khôi Toán 2A ngày ấy...Đứa nào cũng đã "giã từ vũ khí..."....Và mỗi đứa một cuộc đời sau những mùa mưa...
......
Có những ngày mưa, mới yêu thêm những ngày tạnh ráo...Có những giọt rơi rơi, mới quý thêm những con nắng nhảy nhót trên cành...!
Ừ! Thì nắng, thì mưa, thì gió giông bão tố...Chuyện của trời...
....
Hãy cứ giữ lòng "bình yên" trước đổi thay của cuộc sống...Đôi mắt vẫn là "đôi mắt thương..."...nhìn thời gian lặng lẽ đi qua... nhưng sẽ không chờ đợi ai bao giờ...!!!
**** · 
TH GII THC THC HƯ HƯ...!!!
Đôi khi nàng cũng cảm ơn cái thế giới thực thực hư hư này...
........
Những người bạn đã lâu lắm rồi không gặp, không tin tức...Rồi lại thấy nhau...
Hình như cách đây 6, 7 năm gì đó khi còn blogyahoo...Một lần có cái com trong một Entry..."Cái T tổ 3, có phải không?..."...Đó là cậu bạn "thật" đầu tiên trong thế giới "ảo"...
Rồi spot, face...Thật và ảo lẫn lộn...Nhiều "thật", và cũng không ít "ảo"...
Những người bạn xưa lại tìm thấy nhau qua những hình ảnh...Những người ra ngõ là gặp nhau, nhưng có những lúc cứ tám tám...bằng những phím gõ..
......
Những duyên gặp gỡ...những người bạn xa thật xa...nhưng cũng thật gần...
Có những người bạn không khác nhiều với những gì trên những con chữ mà họ viết...nếu có lần được gặp ...
Có những người bạn mà khi được hỏi: "bi chừ tui là thật hay ảo???", thì nàng cũng chẳng thể nào trả lời...!!! Ảo ư? Không thể....Bởi rất quen và rất thân...Thật ư? Cái khoảng cách địa lý khá xa, nên chưa thể cùng bạn nhìn những giọt cafe tí tách...Thôi thì ảo ảo thật thật... ta là bạn với nhau, là được rồi...!!!
.........
Trên cái thế giới hư hư thật thật này...Có những lần nàng chạm vào quá khứ, vào những kỷ niệm, những ký ức...những điều mà nàng tưởng như mãi mãi chỉ là tồn tại trong những ngày tháng thật xưa...Vậy mà...đôi khi những cuộc gọi, những con chữ...lại hiện diện nơi này...
.......
"Bạn đã lỡ một cuộc gọi từ..."...trên từng khung tin nhắn...
Có những khi nàng bấm gọi lại...Và có những lúc nàng lại lặng yên...
......
Có những người bạn tìm về với nhau...chỉ để biết rằng họ đã từng có những tháng ngày thanh xuân như thế...Họ đã lạc nhau trên con đường đi tìm cuộc sống...thật lâu...Để rồi một khoảnh khắc bất chợt nào đó, sau tiếng "Alo..." họ nhận ra rằng...họ đã rất quen nhau...một thời rất xa...
Ai đó...đã nói với nàng rằng...bây giờ họ đã rất già...Không biết bên kia màn hình điện thoại, họ có nghe tiếng cười của nàng...??? Không trong trẻo như xưa, mà khúc khích rất nhỏ...Cười vì...nàng đâu còn là con bé má mắt sáng môi hồng của mấy chục năm về trước...Mà có lẽ nàng còn già hơn họ rất nhiều...(thời gian thường ưu ái cho đàn ông và tàn nhẫn với phụ nữ mà...).
......
Ừ! Thì lâu lâu...những cuộc gọi, những tin nhắn...Để biết rằng một thời họ từng là bạn, từng quen thân với nhau, từng có với nhau những kỷ niệm...Những điều mà... những người đàn bà như nàng...cơm áo gạo tiền, con cái, gia đình... đã làm nàng lãng quên.... trong một thời gian dài...!!!
......
Một thời thanh xuân đã qua...
****
SG-MT LN GP G...!!!
Có những cuộc hẹn cho riêng mình, cho những lần gặp gỡ nào đó, đã tự nhủ với lòng, từ lúc xuân xanh...mà đến khi tóc bắt đầu sương khói... mới thực hiện được...Và cũng có những cuộc hẹn...cho đến bây giờ vẫn còn là hẹn...!!!
......
Cảm ơn Sài gòn....một chiều Chủ nhật có chút nắng, chút gió...mà không hề có cơn mưa nào cho đến gần khuya...
.......
Cảm ơn "thằng bạn Còi" đã đến...sau hai lần lỡ hẹn..."Lên SG nhớ gọi tui...". nhưng đến lần thứ 3, hắn mới xuất hiện...Hắn đã vội vã quay về, khi chưa xong cuộc họp mặt...Ừ! Thì cả bọn thông cảm cho hắn, bởi hắn chỉ có mặt ở SG từ tối thứ 6 đến sáng thứ 2...Chắc nó phải xoá chữ "Còi" sau tên hắn trong danh dạ...Vì hắn không còn còi như xưa...đến nỗi cô C cũng không nhận ra hắn....
..........
Cảm ơn "thằng bạn chí cốt"...Alo cho hắn vì một việc khác....Ai ngờ hắn đang ở SG và đang rất gần nhà Thầy...Vậy là nhập bọn...
.......
Ngày đó, trường nó mái ngói rêu phong...Những buổi sáng thứ 2 chào cờ, tụi nó ngồi "chồm hổm" trên sân trường đầy bụi đất..., chứ đâu có sân xi măng hoặc lát gạch và ghế nhựa như bây giờ...Tụi nó đứa nào cũng chăm, cũng ngoan...Có lẽ bởi cái nghèo... mà đứa nào cũng muốn gom lấy những con chữ...
.......
Từ TP đến Q7 rồi về BT....Tụi nó nhận ra một điều..."Thầy và trò đều già như nhau..."...
.........
Thầy nó vẫn hiền từ như xưa, nhưng mái tóc hơi dài điểm trăng trắng làm Thầy nó ra dáng nghệ sĩ và lãng tử... Thầy giáo dạy văn của nó hai năm cấp 3, cái môn mà lúc nào nó nhận được con 7 ở bài viết là nó mừng hết lớn...
.........
Thầy nó vẫn nhỏ con như ngày nào, cái nhanh nhẹn thì vẫn như mấy chục năm trước...không hề thay đổi theo thời gian...
..........
Tụi nó, ba "đứa đàn bà"...đã cầm sổ hưu...thì thầm với nhau..."tủi thân...Vì đứng với hai Cô, thì....không biết đâu là Thầy, đâu là Trò...Cô giáo dạy Văn hát rất hay...vẫn nét đẹp ngày nào. Cô dạy Anh có một làn da rất tuyệt, Thầy nó bảo: "tụi bây thấy tao chăm cô bây ngon lành chưa?"...
.....
Tụi nó còn có những Thầy Cô đang có mặt ở SG, nhưng tụi nó chưa thể đến...Vì nó không an cư nơi thành phố này như cô bạn nhỏ ngồi bên cạnh nó mấy năm phổ thông...không trú chân lâu dài ở Sì phố làm "Ôsin cao cấp" cho con gái như cô bạn cùng tổ ngày nào.... Nó chỉ đến những lúc có công việc và những lần nhớ mấy đứa nhóc...Rồi lại trở về nơi...thị trấn nhỏ...!
.....
Mong rằng Thầy Cô và tụi nó vẫn an lành theo ngày tháng...!!! Để rồi thỉnh thoảng tụi nó lại kéo nhau đi làm học trò với những tiếng THẦY CÔ đầy ắp những yêu thương...Bởi, với tất cả những Thầy Cô... tụi nó mãi mãi là những đứa học trò nhỏ của một thời xa lắc...
****
ÑAØN BAØ...!!!
Đàn bà, cơm áo gạo tiền, chồng con, nội ngoại...Sáng đến cơ quan, trưa về cơm ngon canh ngọt...Đi chợ, lau nhà, nhắc nhở con...Lâu lâu lại cằn nhằn anh xã...
Già thêm một tí...con lớn, mưu sinh nơi phồn hoa phố thị...Mẹ già nơi xa...Ngoài công việc, cũng theo lớp trẻ lên face...Mở trang của con, xem thử có vui buồn? Rồi mưa bùng, gió bão có ghé ngang QN hay NA...? Lang thang đọc vài truyện ngắn, những câu thơ, thấm những từ tâm trong từng câu chữ của những cây bút quen thuộc...
Đàn bà...Thấy ông quan to nào làm ích nước, lợi dân...thì thích thích...Cũng có một thời cũng muốn làm "cư dân Sì phố..."...Bởi không tìm đọc những quá khứ hào hùng...(Đôi khi anh xã phàn nàn..."em chỉ đọc linh tinh", thì...đàn bà mà).
Đàn bà...Không thể làm anh hùng bàn phím...Nhưng đôi lúc những con chữ cũng muốn gõ ra...để...
-"Bắt, giam, khai trừ..."...Cái điệp khúc cứ lặp đi lặp lại... Đàn bà...nghe cũng chán. "Bắt, giam, khai trừ...", có ý nghĩa gì??? Khi không thu hồi cho nhà nước, cho nhân dân được XU nào...???.
Top of Form


****