Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

CẬU & TỚ...!!!

Cậu im lặng, tớ lặng im...
Rồi cậu lại liên lạc với tớ...Những câu chuyện không đầu không cuối...như những ngày tớ và cậu làm bạn với nhau...
Cậu lại gởi cho tớ những bức tranh, những câu thư pháp...Tớ bảo cậu xoè mười đầu ngón tay để tớ đếm...hoa tay nào cho vẽ, hoa tay nào cho viết, hoa tay nào để cầm dao mổ...???
Cậu đang khoác áo blouse...cậu chưa già và tớ thì cũng không còn là thiếu nữ...Một lần tớ hỏi cậu: "tại sao cậu yên ắng trong một thời gian...?". Chần chừ rồi cậu cũng ..."tui chưa thể trả lời được...tui mắc nợ, được không?"....Rồi cậu lại lặng im...tớ cũng im lặng...
Tớ và cậu quen nhau rất tình cờ...Mà không ... tình cờ chỉ với tớ. Còn cậu...cậu thấy ở tớ những điều rất quen thuộc (sau này tớ mới biết)...Cậu thấy nơi tớ... "hoàng hôn và biển...". Cậu kể với tớ...về một nỗi nhớ...về một yêu thương...mà mãi mãi chỉ còn trong ký ức...Cậu nói về một lần gặp cuối...về một bờ cát, về những con sóng, về một buổi chiều...và người con gái ấy đã ra đi... chưa một lần trở về..."Em hiền như masoeur, vết thương ta bốn mùa..."... 
Đôi khi cậu lại nghi ngờ tớ không phải là tớ. Ngộ thật, trên cái thế giới ảo này tớ vẫn có tên tuổi đàng hoàng đấy chứ...Đôi khi cậu lại bảo tại sao tớ lại giống người xưa?. Tớ kể với cậu về một quán cafe nào đó với nhạc Trịnh...cậu lại lắng lòng và nhớ những ngày rất xa...
Tớ nợ cậu một câu trả lời... Cậu còn giữ của tớ những câu hỏi...
Ừ! Cậu im lặng... thì tớ cũng lặng im...
Cậu lại gởi cho tớ hai chữ "vô thường". Tớ viết "???" . Thì ra... Cậu đã không thấy tớ trên thế giới ảo này... Ừ! Lâu lâu tớ cũng biến mất...Ảo mà...
(Tôi gõ sau khi nghe em kể về một người ...Hình như trên thế giới ảo này đôi khi cũng có những tình bạn rất lạ...).

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

GÓP NHẶT...!!!

CHÂN KHÔNG DÀI...!!!
Ngày xưa còn đi học, thầy TD gọi là "con bé thước mốt". Lấy chồng, anh xã hay đùa "cô nàng căn hai"... Mà thật ra tui không đến nỗi như thế, ít ra thì cũng trên "thước rưỡi"....nhưng chưa thể xấp xỉ "thước sáu"....hi...hi...Nói chung, tui thuộc loại "chân không dài"...Thời con gái, cân nặng "hàng 5", làm đàn bà lui xuống "hàng 4"...Tui cũng hay lam hay làm, siêng đi bộ, lúc không đau ốm cũng thường đến phòng "gym"...nên "cái eo" cũng hơi dễ nhìn...Mọi thứ cũng tàm tạm...
Cho đến một ngày, cách đây gần một tháng... tự dưng đang loay hoay trong bếp, vừa xoay chân, chợt nghe nhói ở phía sau trên gót...Tui cứ nghĩ rồi sẽ bớt... Nhưng không...
Tui chợt nhận ra rằng... Muôn sự tại "đôi chân không dài...". Hai chục năm nay, giáo viên lên lớp phải mặc áo dài...Thời còn trẻ cũng xí xa xí xọn...Áo dài phải guốc cao...(ừ! mà chỉ 5 đến 7 phân)...Ngày nào cũng lên cầu thang...Mà cứ thoăn thoắt...Tui cứ nghĩ sẽ như thế đến ngày về hưu...
Chán thật! Uống thuốc, bao tử tơi bời..BS bảo hạn chế đi lại...Không lẽ nghỉ dạy???.
Tui đọc đâu đó "tác hại của việc mang giày cao..". Có lẽ chân tui nó cũng lão hoá rồi...
Cánh đàn ông, nhất là những đại gia thích "chân dài...". Vì "chân dài" đẹp, kiêu sa...Tui cũng thích "chân dài"...
Tại sao tui phải mang giày cao ? Chỉ tại chân tui ngắn...Tại sao chân tui đau? Tại vì chân tui không dài... nên bao nhiêu năm nay tui phải mang giày cao....
Thôi đành phải sandal lên lớp...Thôi đành làm người "thiếu thước" mỗi khi ra khỏi nhà...
Lảm nhảm trong một ngày không buồn không vui...!!!

CUỐI TUẦN...!!!
Bo khóc, cậu bế lên vừa đi vừa hát, Bo ngủ ngoan, cậu đặt Bo xuống giường...
Mẹ Bo đang giặt khăn áo cho Bo. Bà ngoại bảo: "con tranh thủ ăn cơm... kẻo Bo thức, để mẹ làm cho...". Bà ngoại chưa kịp ngồi xuống thì cậu đến, "mẹ nghỉ đi, để đó cho con...". Bo ừ è...Bà ngoại vào "ầu ơ...". Bo thèm sữa, cứ khóc nhè...Ông ngoại vào: "để ông ngoại bế Bo đi chơi..."...
Cứ nghĩ Bo bé nhất nhà được ưu tiên... nhưng hổng phải. Bà ngoại được ưu tiên số một...Ai cũng muốn dành công việc của bà ngoại...He...he... cái vòng lẩn quẩn... mà đầy yêu thương...!!!

THẦY TÔI VÀ MÁI TRƯỜNG...!!!
Kính tặng thầy Ngoan Huynh và tất cả những thầy cô của tôi...
Ngày trường TN tròn 40 năm... tôi đang có công việc ở SG... Em gái gọi vào: "chị ơi! chị có quà các thầy gởi cho chị...". Tập san "Hương sắc tháng năm..." bên trong có dòng chữ "Thân tặng NPT, khoá 79..." Tôi thấy lòng mình rưng rưng một nỗi niềm...
Ngày trường TN tròn 30 năm, tôi trở về nhưng đã muộn. Và tôi hiểu... mọi thứ đều nguyên vẹn.. Tôi mang "Hương thời gian" về nơi thị trấn nhỏ...
Hơn 20 năm, kể từ lúc tôi rời trường, tôi ghé thăm gia đình cô giáo chủ nhiệm lớp 10, thầy tuy là giáo viên bộ môn, nhưng thầy vẫn nhận ra con bé PT quê ở NT...Hơn 20 năm.. nhưng thầy TD còn nhớ con bé ngày xưa chui rào vào lớp học..(cái ngày xưa đường xa, đôi khi cổng trường đã đóng, tôi chạy ra phía sau ruộng đồng leo rào... chỉ để được vào học... may mà thầy tôi thương... không cho lên đứng cột cờ...)
Ngày tôi tập tễnh làm cô giáo, "Hàng ghế cuối cùng thầy giáo cũ đang nghe...". Và hành trang tôi mang theo là tất cả những gì mà tôi đã học được từ những người Thầy...
Trưa nay...
Tôi lang thang vào face của bạn. Tôi gặp Thầy tôi trên thế giới ảo này...Thầy chủ nhiệm năm 11,12... Thầy dạy Văn...của tôi. Tôi gởi thầy một tin nhắn...Tôi không dám hy vọng Thầy sẽ nhớ tôi, bởi hơn 30 năm rồi tôi chưa một lần liên lạc với Thầy. Mà ngày xưa... môn Văn tôi cũng tàm tạm...nhưng tôi ngoan và chăm học..(không chảnh hi... hi...).
Nước mắt rưng rưng khi tôi đọc tin nhắn của Thầy: "Thầy nhận ra em rồi, em quê ở NT, em của NPAT, chị của NPT...Em là "học trò cưng" của Thầy hồi đó mà quên sao được...?".
Em xin lỗi thầy, thầy vẫn nhớ con bé ngày xưa... Mà em ...thì... bao lâu nay chưa một lần ghé thăm Thầy... Dù SG không quá xa nơi em... Nhất định một ngày nào đó em sẽ thăm Thầy Cô...!
Cảm ơn cuộc đời... Cảm ơn Thầy Cô... cảm ơn mái trường...cảm ơn những yêu thương...!!!
Một ngày nào đó tôi sẽ về trường xưa... Một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại những Thầy Cô để nói với Thầy Cô của tôi rằng: "Em cảm ơn Thầy Cô về tất cả mọi điều..."!!!

THU...!!!
"Anh nói với người phu quét đường... Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em..."...Đó là một đêm 30...VTA tìm thấy một lá vàng còn sót lại...
Còn bây giờ là lưng chừng thu, nhà anh Mai Nguyên Hà lá vàng rơi khắp lối...
Cô mang thu về và đếm những mùa sang...!!!
Cô mang thu về và đếm ngược thời gian...!!!
Có mùa thu nào tóc buông dài trên bờ vai con gái...Có mùa thu nào chỉ biết nhìn những con nước lênh đênh...Và những mùa thu...nơi chỉ có hai mùa mưa nắng...
Người đàn bà thì đôi lúc vẫn cứ lao xao...!!


LINH TINH...!!!
Sáng nay cô thấy những hoa tím nhỏ nhoi trong sân trường... Cô lại nhớ " Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh..." mà cô đã mượn của nhỏ học trò...
Lang thang trên mạng, đọc những lời giới thiệu rất "hot" về một bộ phim... Lại tò mò... Rồi nhìn thấy quyển sách trên tay cô bé. Và hiển nhiên nhỏ học trò không từ chối khi cô ngỏ lời...
Ai cũng có một tuổi thơ để quay về... Vậy mà... đôi khi người ta đã lãng quên. Người đàn bà cứ thường xuyên nhớ về một thời con gái...mà quên mất rằng mình cũng đã từng có một tuổi thơ dữ dội...
Cảm ơn Nguyễn Nhật Ánh đã cho cô một vé đi về tuổi thơ...Và cô tự mua cho mình một vé khứ hồi...
Có lẽ những người không còn trẻ như cô mới cảm nhận được cái hay trong từng con chữ...Dẫu cho NNA là cây bút luôn ưu ái cho con nít...
Ngày xưa có con bé hong những ngón tay ngoài nắng, tắm hai bàn tay trong mưa...Những trưa hè cùng nhau nhong nhong đi bắt ve sầu. Rủ nhau đi bắt chuồn chuồn, cho chuồn chuồn cắn rốn để biết bơi... Những chiều đi tìm những cọng cỏ gà thật chắc thật dai để tham gia những trận đá gà.. Cũng cầm ống thụt ...chiến đấu... đạn là những trái bời lời, khi bắn ra kêu "bốp". Bắt con bổ củi đen thui, xấu xí bỏ vào hộp diêm chỉ để được nghe những tiếng gõ lịch kịch...Lom khom bên khoảnh sân đầy đất bột chúm miệng thổi nhè nhẹ để tìm những con cúc...Gom những mảnh vỡ của bát đĩa, đặt vào đó những loại lá đã được cắt nhỏ, cát, nước... và cả bọn làm thành một mâm cỗ đầy những cao lương mỹ vị...

Là những đêm con bé đang học cấp 2 đi dạy Bình dân học vụ...lúc về chạy thục mạng vì tưởng tượng có ai đó ở sau lưng mình...
Những khi thơm lừng mùi thuốc Bắc...con bé chỉ trông chờ, để nhặt những trái táo tàu ngọt ngọt bùi bùi...Hay những lúc thỏ thẻ với người lớn để xin một mảnh quế tí teo...và thưởng thức cái hương vị cay cay nồng nồng...
Ai cũng có một tuổi thơ để quay về... Và tuổi thơ nơi cô không có hoa vàng trên cỏ xanh, chỉ có những đám hoa tí ngọ tím hồng, những hoa ngọc anh thơm ngát đầu hè, và những bông hoa dại lẫn vào những sắc xanh trên đường ra ngõ...
Cô đang về với tuổi thơ...!!!



CHỈ CÒN...!!
Chỉ còn một chút nồng nàn nơi góc phố...Một chút hương rất nhẹ...đủ để người đàn bà nhận ra rằng mùa thu vẫn còn đâu đó...
Mùa thu của đời người...mang theo những ngọn gió heo may, những con gió chưa mang màu hiu hắt...Mùa thu của đời người ... mang theo những cơn mưa rất nhẹ, những giọt mưa chưa ướt đẫm những nỗi niềm...
Người đàn bà muốn giữ lưng chừng mùa thu...muốn gom những sáng tinh sương thoảng hương hoa sữa...Và cũng chỉ cần một chút nồng nàn nơi góc phố... Thế thôi...!!!


LÁNG GIỀNG...!!!
"Chị mang cho mẹ con bé Tr mấy quả trứng gà...Mai chị lên SG hoá trị...". Cô nghe lòng mình chùng xuống...Mọi người đều mong là u lành... Nhưng ngược lại...Một lần cậu bạn BS gọi tên là:"căn bệnh của định mệnh...".
Chị bình thản... Cô không hiểu chị không hề biết hai từ "hoá trị"... Hay chị đã có cảm giác mọi thứ đều không đáng quan tâm khi chị đã từng tỉnh lại sau ca mổ với thời gian hơn 8h và chỉ còn 3/4 lá gan...
Cô và chị là láng giềng với nhau từ 25 năm trước...từ khi nơi này còn hơi hoang vắng...khi mà nơi đây chưa hề có hoàng lan vàng và bằng lăng tím...chưa hề tồn tại con đường quốc lộ ngang qua...khi mà nhà chị chỉ là một quán nhỏ và nhà cô là một căn phòng tập thể chưa trưa đã nắng, chưa mưa đã dột...
Rồi cô và chị cũng ra "mặt tiền"...cách nhau 3 căn hộ...Chị tất bật với quán xá...và mua thêm rẫy...Cô thì chỉ phấn trắng bảng đen...Một ngày... chị dẹp hàng... lo chăm cháu ngoại...Một ngày nhà chị đóng cửa.Mọi người nghĩ chắc gia đình chị đi đâu đó...Chị vẫn khoẻ, vẫn vui vẻ... Vậy mà... chị vào bệnh viện...!!!
Mong chị có đủ sức khoẻ để tiếp tục cuộc chiến đời người...!!!