Rồi cậu lại liên lạc với tớ...Những câu chuyện không đầu không cuối...như những ngày tớ và cậu làm bạn với nhau...
Cậu lại gởi cho tớ những bức tranh, những câu thư pháp...Tớ bảo cậu xoè mười đầu ngón tay để tớ đếm...hoa tay nào cho vẽ, hoa tay nào cho viết, hoa tay nào để cầm dao mổ...???
Cậu đang khoác áo blouse...cậu chưa già và tớ thì cũng không còn là thiếu nữ...Một lần tớ hỏi cậu: "tại sao cậu yên ắng trong một thời gian...?". Chần chừ rồi cậu cũng ..."tui chưa thể trả lời được...tui mắc nợ, được không?"....Rồi cậu lại lặng im...tớ cũng im lặng...
Tớ và cậu quen nhau rất tình cờ...Mà không ... tình cờ chỉ với tớ. Còn cậu...cậu thấy ở tớ những điều rất quen thuộc (sau này tớ mới biết)...Cậu thấy nơi tớ... "hoàng hôn và biển...". Cậu kể với tớ...về một nỗi nhớ...về một yêu thương...mà mãi mãi chỉ còn trong ký ức...Cậu nói về một lần gặp cuối...về một bờ cát, về những con sóng, về một buổi chiều...và người con gái ấy đã ra đi... chưa một lần trở về..."Em hiền như masoeur, vết thương ta bốn mùa..."...
Đôi khi cậu lại nghi ngờ tớ không phải là tớ. Ngộ thật, trên cái thế giới ảo này tớ vẫn có tên tuổi đàng hoàng đấy chứ...Đôi khi cậu lại bảo tại sao tớ lại giống người xưa?. Tớ kể với cậu về một quán cafe nào đó với nhạc Trịnh...cậu lại lắng lòng và nhớ những ngày rất xa...
Tớ nợ cậu một câu trả lời... Cậu còn giữ của tớ những câu hỏi...
Ừ! Cậu im lặng... thì tớ cũng lặng im...
Cậu lại gởi cho tớ hai chữ "vô thường". Tớ viết "???" . Thì ra... Cậu đã không thấy tớ trên thế giới ảo này... Ừ! Lâu lâu tớ cũng biến mất...Ảo mà...
Cậu lại gởi cho tớ hai chữ "vô thường". Tớ viết "???" . Thì ra... Cậu đã không thấy tớ trên thế giới ảo này... Ừ! Lâu lâu tớ cũng biến mất...Ảo mà...
(Tôi gõ sau khi nghe em kể về một người ...Hình như trên thế giới ảo này đôi khi cũng có những tình bạn rất lạ...).