-Không biết đến bao giờ anh mới gặp lại Di một lần nữa, hở Di?...
Di trả lời câu hỏi của anh bằng một câu chào tạm biệt...
-Di chào anh nha. Chúc gia đình anh luôn an vui.
.........
Là anh! Là một thời con gái...
Có duyên sẽ hội ngộ...Di nghĩ thế!
Sài Gòn vốn đông đúc, đôi ba ngày len lỏi giữa lòng thành phố cũng chưa thể bắt gặp một người quen nào...Vậy mà, một chiều thật xưa, lần đầu tiên Di đặt chân đến SG, những bước chân lang thang, tìm cách để về nhà quen...chợt nghe..."Di ơi...". Không hẹn mà gặp...Lần gặp cuối...!!!
.....
Di có những người bạn...
Có những người đã từng một thời rất thân, rất quen với Di...Nếu có duyên, biết đâu Di sẽ cùng ai đó bước trên một quãng đường. Nhưng rồi họ đã ngược lối, và lạc nhau trong một thời gian, không phải một năm, hai năm...mà hình như đã hơn 30 năm. Rồi cũng rất vô tình, khi trên màn hình điện thoại của Di hiện lên những con số chưa hề lưu trong danh bạ...Những câu chuyện của ngày xưa, của hiện tại và của cả những tháng năm có thể họ đã lãng quên nhau bởi những bận rộn của cuộc đời giông gió. Cảm ơn những thanh xuân, những khoảnh khắc rất đẹp, bởi một lẽ ... những khoảnh khắc ấy chẳng bao giờ trở lại...
Có những người...họ cũng vẫn rất quen với Di ...như tự thuở nào. Một đôi lần gặp gỡ, một đôi khi nhấc điện thoại lên, và một đôi lúc những con chữ trên từng khung tin nhắn...Chỉ để biết rằng, bình yên đang hiện hữu, thế thôi...Cảm ơn năm tháng, đã giữ hộ Di một thời con gái, với hai chữ "ngày xưa"...
Cũng có khi, Di biết ai đó khi không còn trẻ...Ngang qua nhau, rồi dừng lại, bởi ký ức của một thời, một thời đã xa, hình như đã hiện diện đâu đó...những quen thuộc của quá khứ hình như đã quay về...Cảm ơn những phím bấm, để những con chữ lang thang và mang về những bình an trong những lúc lòng Di chợt chênh vênh vô cớ...
Có những người bạn....