Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2019

CHỊ & EM...!!!



CHỊ, EM & THỜI GIAN...!!!
Nhìn cái hình hai chị em nó đứng với nhau, sao mà hai cái miệng cười giống nhau thế😍
.............
Hai chị em cách nhau 6 tuổi. Thuở xưa, em ngồi ghế phía trước, chị phía sau ôm mẹ...Chiếc xe 78 cũ kỹ là phương tiện để mẹ đưa hai đứa đi chơi ở công viên. Cái công viên đơn sơ nằm trong lòng thị trấn bé nhỏ.
.............
Em thích nhất là nghe chị đọc sách.
-Biết bao giờ con mới không phải đọc sách cho Q nghe nữa hở mẹ?
Chị cứ hỏi mẹ như thế.
Rồi em cũng tự mình đọc cho mình nghe...
...............
Lớn lên một tí, đôi khi tự dưng mẹ nghe tiếng hét thật to của chị.
-Mẹ ơi! Q cứ chọc con hoài...
............
Hai chị em cứ bình yên đi qua những tháng ngày. Bố Mẹ là giáo viên, thời gian có mặt ở nhà tương đối nhiều. Hơn nữa, bước qua bên kia đường là 3 trường cấp1, cấp 2, cấp 3...nên bố mẹ không vất vả nhiều về việc học của hai đứa...
............
Chị vào Đại học. Những lần thèm sầu riêng em lại bảo:
-Mẹ ơi! Lúc nào chị Tr về mua sầu riêng ăn nha mẹ...
..............
Rồi em cũng lên SG.
Hai chị em hết phòng trọ này đến phòng trọ kia như đa số những đứa con nơi tỉnh lẻ đến Sài thành.
.........
Chị lấy chồng. Lại cũng cùng nhau thuê phòng trọ, nhưng khác hơn trước là phòng trọ lớn hơn...
......
Ngày mẹ sắp cầm sổ hưu, gia đình chị và em dọn về một căn hộ chung cư, thoáng hơn, sạch sẽ hơn, rộng rãi hơn.
......
Hai lần chị sinh con, em đều có mặt tại bệnh viện...
Em lãnh tháng lương đầu tiên, quà cho Bo là một chiếc ghế lười.
Em là đứa rất mê con nít.
Những lần mẹ lên SG, mẹ thấy, khi em đi làm về, cửa phòng của chị không đóng, là em ghé vào...nhìn Bo Bi...
.............
-Mẹ ơi! Mẹ luộc thêm trứng gà đi mẹ, Q rất mê món này...
Chị hay nói với mẹ như thế, mỗi khi mẹ lên SG làm món thịt kho tàu...
................
Em lấy vợ...Hai gia đình nhỏ, hai cuộc sống riêng biệt.
..............
Mẹ tin, yêu thương giữa hai chị em vẫn như 26 năm qua...Và bây giờ không chỉ là hai chị em, mà là 4 anh chị em và hai đứa nhóc...


P/S: Không thể nào rep cho các bạn...hu..hu..


THẾ LÀ...HẮN CŨNG LẤY VỢ...



Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2019

PHIM & ĐỜI...!!!

*Thư lấy ví của Vũ để bỏ vào đó một lá...bùa hộ mệnh. Là ảnh của cu Bon.
"Bố Bon cố lên!".
..........
*Họ chưa già, nhưng cũng không còn trẻ. Con trai đầu của họ cùng tuổi với đứa thứ hai của Vi. Thị trấn nhỏ, chỉ vừa đủ cho những vòng bánh xe trong một buổi chiều tà. Nên mọi chuyện của ai đó, đều không thể là bí mật mãi mãi...
Họ đã có một căn nhà rất lớn...
Rồi căn nhà được chuyển chủ.
Họ ly hôn.
Hai vợ chồng, mỗi người một chốn và vẫn loanh quanh nơi thị trấn này
Như nhiều người. Chia tay là chuyện của gia đình họ. Hạnh phúc và bất hạnh chưa hề có chung một khuôn mẫu. Lựa chọn đi cùng nhau suốt quãng đường đời hay buông tay nhau là của riêng mỗi người. Và chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ vì sao họ hai lối....
.............
Cách đây không lâu, vợ chồng Vi ghé thăm một người quen.
....................
-Ông con ở bên này nè cô...
Thằng bé con của vợ chồng ấy, là học trò cũ của Vi, hắn đang loay hoay với khóm hoa nơi căn nhà mới...căn nhà cạnh nhà ông hắn..
..................
Ông ngoại thằng bé cho một vạt đất. Vợ chồng họ làm một ngôi nhà nho nhỏ....Và họ về sống với nhau...
......................
Nghe nói....Người chồng bị bệnh. Hiện tại vẫn khoẻ. Nhưng đó là căn bệnh được gọi tên là "căn bệnh của định mệnh...".
........
Nghe nói...Người vợ muốn cả hai về chung nhà để tiện bề chăm sóc cho chồng.
............
*Đàn bà đa số là vậy. Trong phim lẫn ngoài đời....
Họ thường quên đi những tổn thương, luôn bao dung mở rộng vòng tay để đón lấy người đàn ông
là bố của những đứa con mình...!

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2019

THANH XUÂN...!!!





"Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa...".


Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2019

NGƯỜI ĐÀN BÀ Ở TẦNG 11 & BÁC BẢO VỆ...!!!


Hơn 9h sáng....
-Hôm nay sao Bác ăn sáng trễ thế?
-Bà nhà tôi lu bu với mấy đứa cháu...giờ này tôi mới có phần...
Một tô bún...
............
Con bé sắp đến giờ ngủ, cách duy nhất bé ngủ ngon trên võng để cho ông ngoại tha hồ lướt net là bà ngoại phải cho bé vào xe đẩy, đi ra, đi vào, đi qua, đi lại nơi sảnh...đến khi mắt bé lim dim...
.............
Một chiếc xe ôm dừng trước sảnh, người đàn bà không còn trẻ ngồi phía sau. Người đàn bà tầng 11 đi lọc máu đã về. Tôi biết, vì có những lần tôi đã gặp người đàn bà ấy ở sảnh, và cũng đôi lần nghe những đứa con kể chuyện...
............
Bác bảo vệ đặt tô bún đang ăn nửa chừng vào cái bao ny lông đựng nó lúc nãy, buộc lại và để vào hộc bàn...
Bác ghé vào góc sảnh lấy chiếc xe lăn, đem xuống đường, đỡ người đàn bà ấy xuống đất, dìu đến xe lăn và đẩy xe lên sảnh, vào thang máy...Bác đưa người đàn bà ấy lên tầng 11 rồi quay về chốn của mình...
.........
Bác tiếp tục ăn sáng. Tô bún có lẽ đã nguội...
💜
...........
Người đàn bà bị bệnh thận đã lâu. Đứa con gái đi làm. Một tuần 3 lần, tự mình đến bệnh viện lọc máu.
...................
Những đứa con kể về bác bảo vệ của block mình....rất nhiều...Một người đàn ông trên 60 chỉ đi, đứng và ngồi từ 6h sáng đến 6 giờ tối, từ ngày này sang ngày khác kể cả thứ 7, Chủ nhật... Vậy mà vẫn vui vẻ, vẫn thường xuyên giúp đỡ nhiều người, nhận hàng giúp nhà này, chuyển phụ đồ đạc người kia vào thang máy...
..........
Tôi nghĩ đến tô bún đang ăn nửa chừng, nghĩ đến ánh mắt biết ơn của người đàn bà, nghĩ đến nụ cười của bác bảo vệ...
Ngoài kia SG đang ồn ào tấp nập, người ta chỉ kịp lướt qua nhau...
Nơi này, những yêu thương đang chầm chậm...Chẳng phải gia đình, cũng không là người thân...Chỉ là tình cảm giữa người và người...Vậy mà thật ấm áp, thật bao la...
..........
Ngày xưa chắc bác ấy đẹp trai. Bởi bi chừ bác đẹp lão...Nhưng với tôi, cái đẹp bên trong tâm hồn bác mới thật tuyệt vời...