Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

MỘT ĐOẠN ĐỜI...!!!

"...Cô bé học sinh TN hành phương Nam nhỏ nhất trong đoàn đi Minh Hải ngày ấy.".

Vi ghé vào trang của Thầy... và tự dưng Vi lại thấy mình đang quay ngược về quá khứ, cuộn phim thời gian trãi dài từng ký ức...

Một sáng lưng chừng mùa Thu chưa xa nhưng cũng không phải là gần, Vi ra đi, hành trang mang theo là những yêu thương của một thời con gái... và có cả nhiệt huyết của tuổi trẻ...Vi bé nhất trong đoàn...!
Nhưng nghiệt ngã thay, những điều trong công văn giấy tờ hoàn toàn khác với thực tế. Đoàn Quảng ngãi, 34/ 37 giáo viên quyết định trở về sau 3 ngày ở BL... Vi còn nhớ, trước khi lên xe, thầy P và thầy L còn bảo Vi..."về đi em...". Những ngày tiếp theo, anh trai Vi nói: "em có về không?". Rưng rưng nước mắt, Vi trả lời: "em ở lại...". 
Hai năm sau, vì lý do riêng của gia đình, anh trai Vi cũng rời MH... Vi lại chuyển đến một trường khác... Vi biết, khi trở về QN, khó khăn lắm những giáo viên trong đoàn chi viện mới được đứng lại trên bục giảng của một ngôi trường nào đó... Có người đành phải tiếp tục công việc của mình tại nhà...Đau vì nghề!!!
Bốn năm sau...SGDMH ra công văn: "những GV hết hạn chi viện phải chấp hành sự điều động của SGD". Đau vì nghề!!! Nhưng cũng may, nhờ công văn ấy mà Vi quyết định tiếp tục đi...
Người đàn ông của Vi lại hỏi: "em có về QN không?".
Vi lắc đầu...
Vi đến nơi này... chen chúc trong chiếc xe than trên con đường gập ghềnh...
Làm lại từ đầu, có nghĩa là dạy hợp đồng...Nước mắt Vi đôi lúc cứ chảy ngược vào trong...Đau vì nghề!!!
Vậy mà Vi mạnh mẽ lắm... Cuộc sống khó khăn, anh xã Vi bao lần muốn về SG để mưu sinh... Nhưng với Vi, Vi yêu phấn trắng bảng đen, yêu những ngày đến lớp, yêu những con số, yêu những hình vẽ... Vi không thể bỏ nghề mình đã chọn...!!!
Vi vào biên chế, Vi chuyển đến một ngôi trường thứ 5
và dừng lại ở nơi này...
Vi nghĩ, cuộc đời không cho ai mọi thứ và cũng không lấy của ai tất cả..
SG không xa lắm...những đứa con của Vi có thể về nơi này bất kỳ lúc nào...Không như Vi, chuyến xe về QN...một chặng đường dài...
Tất cả như một cuộn phim...!!! Ba mươi năm của một cuộc đời...!!!



 · 
CHUYỆN NGƯỜI VỀ TỪ MINH HẢI

(fb PHUONG TAM NGUYEN)

Phía trước em là biển
Biển ngoài kia cuộn sóng 
Sóng xa khơi và sóng
một đời em…
Mùi cát ẩm dấu chân di
Đất dưới đôi bàn chân
là nơi em đến
Sẽ còn đâu rát bỏng
nắng phương Nam ? 
sẽ còn đâu thăm thẳm những cánh đồng
chân trời xa xa
vẽ một đường cong của lúa
những nét chữ nhạt nhòa
trên triền cát ấy
sóng sẽ cuốn đi
cuốn đi…
nhưng còn đó nỗi đau 
của một thời nông nổi
mãi mãi vẫn là 
vết sẹo thời gian…



Ngày em về đây... chen chúc trong chiếc xe than trên con đường gập ghềnh... Giờ đã khác rồi ạ! Nơi em ở là một thị trấn nhỏ hiền hoà... Con gái em gọi là "Thị trấn hoa vàng và biển...". Ngày ở Quy nhơn, em bận khóc...Đến Bạc Liêu, nhiều đoàn quá...Em chỉ biết Thầy và Thầy Ph... Không biết trong số 32 giáo viên ấy...bây giờ họ như thế nào rồi Thầy nhỉ? Thôi thì... đã qua những tháng ngày...Dẫu đau... nhưng vẫn nhớ...Thầy ạ!

( Người về từ Minh Hải...)


NGÀY CUỐI NĂM...!!!

Tờ lịch cuối cùng rơi xuống... Cô tự vẽ cho mình một chân dung...và những ngón tay gầy guộc gõ từng con chữ...
Cô đến với thế giới ảo với những dòng..."Sau những tháng năm, sau tất cả mọi điều...em vẫn là em thôi, người đàn bà của cuộc đời rất thực...". Vậy mà, như buổi chiều nay, khi con gió đông se sắt, Cô lại lan man trong từng dòng suy nghĩ...
Thôi thì...Năm mới...!!!



Cô chúc cho mọi người...
*Vừa đủ HẠNH PHÚC để không phải đi tìm...
*Vừa đủ YÊU THƯƠNG để thấy lòng ấm áp...
*Vừa đủ BẠN BÈ để không còn trống vắng...
*Vừa đủ CÔ ĐƠN để mình biết nhớ mong...!!!

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

ĐÔNG....!!!


Cậu bạn gởi vào một bài hát của một người Thầy...Người Thầy mà hơn 29 năm trước cùng nó trên chuyến xe xuôi Nam...!!! 
"Em đi mãi tìm nơi đất ở.
Mà quê hương vẫn trĩu nặng trong tim...".
Hai câu thơ của Thầy mà nó đã mượn để viết một entry về "Thị trấn hoa vàng" của nó cách đây 3 năm...!!!
Bây giờ thì ... "Em có về khi Quảng Ngãi vào đông?". Tự dưng nó thèm gõ gõ những điều gì đó..."Gom nhặt heo may vá víu chiều thu cuối...Hoang hoải mùa nhớ sắc tím hoàng hôn...". Và có lẽ chỉ những người con xa xứ mới "vá víu" mới "hoang hoải..." phải không Thầy?. Nơi nó đang mưa, những giọt mưa thì thầm như những giọt buồn...
Ừ! Nó đã về khi Quảng Ngãi vào đông... Một lần...Chỉ một lần... từ khi nó theo chồng về xứ lạ...Nó đã về thăm lại phố của ngày xưa...khi những tờ lịch cuối cùng của năm rơi xuống..khi mà nơi ấy đã vào đông...!!! Vậy mà... đã mười năm...Mười con nắng hạ đã trôi qua...Mười mùa lá vàng rơi xuống...Nó vẫn nhớ một chiều mưa chưa ướt tóc... Nó vẫn chưa quên những ngày đông...Để nó chợt nhận ra rằng... Dẫu nó đi xa, nhưng có những điều vẫn còn nguyên vẹn, có những yêu thương đã xưa nhưng chưa cũ bao giờ....!!!
"Đâu nắng vàng thu xa vắng chiều xưa ấy, mùa đã đi qua xót xa người ở lại...". Thầy nó dạy Hoá, nhưng sao những con chữ làm nao lòng người...Nó thấy chênh chao khi nhớ về nơi ấy...Mùa đã đi qua... sao nỗi nhớ cứ quay về...Có phải "nắng vàng phai như một cuộc tình xưa" để lòng người cứ chơi vơi theo từng con nắng...!!!
Nó sẽ về khi Quảng Ngãi vào đông. Ly cafe nóng vẫn làm đôi bàn tay giá lạnh...Nó nghĩ thế...Bởi dẫu nó có mang về chút nắng phương nam, thì cũng không đủ sưởi ấm gió mùa đông bắc...
Nhưng nó hình dung rằng...lòng người sẽ ấm áp...trong mùa đông giá lạnh... khi những bàn tay nắm chặt...nhưng... không phải để giữ nhau sau bao tháng năm xa cách... mà chỉ để chúc phúc cho nhau...khi những dấu yêu xưa không thể quay về...!!!
Như thế nhé! Để "Em sẽ quay về mỗi khi Quảng Ngãi vào đông" để nghe những kỷ niệm xưa lắng vào ký ức...để nghe những giọt nắng hanh hao hong ấm những yêu thương...!!!

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

GÓP NHẶT...!!!

Mùa đông…!!!

Hình như vài giọt mưa rơi trên vai áo... Hình như cơn gió nào vừa ngang qua...
Hình như Đông ở một nơi xa đang lang thang và trú nơi thị trấn nhỏ....!!! 
Thèm những tia nắng... dẫu mong manh...Không thích những cơn mưa... dù rất nhẹ...!!!



Linh tinh…!!!
Liên hoan chia tay cô bạn, chia tay nhóc hợp đồng...đón 3 cậu giáo viên tương đối trẻ...Đến rồi đi...!!!
Và cô cũng đến nơi này đã 26 năm... gắn bó với tổ chuyên môn này ngót nghét 24 năm...Ngày cô về trường...nỗi buồn cũng len vào từng ngõ ngách của tâm hồn...Cũng chỉ biết lặng yên, và làm tốt công việc của mình...Cuộc đời đã tặng cô những chuyến ngao du...Ừ! mà không .. mọi thứ chỉ do cô chọn lựa. Cô lại nhớ "sao không lấy chồng gần, mà lấy chồng xa,,,???". Câu hỏi của một người bạn mà cô còn bỏ ngỏ...!!!
Đôi khi những điều không vui cũng đem lại may mắn cho ai đó. Ít nhất là với cô...
Cô yêu phấn trắng bảng đen, yêu những giờ đến lớp, yêu những con số, những hình vẽ...Và cô cũng hiểu vì sao mình yêu những điều này...!!!
Ở một nơi nào đó người ta được sống là chính mình... thì người ta cũng đủ bình yên đi qua những ngày tháng. 
Nơi này... cô được sống là chính cô...Người đàn bà vừa đủ mạnh mẽ để buồn để vui...để đi qua những nắng mưa của cuộc đời...
Cho dù cô biết không ít lần cấp trên không vừa lòng với cô, nhưng với lí lẽ mang chút văn của con nhà toán... thì cô vẫn là chính cô....
Cô cảm ơn cái tập thể lớn gần trăm người ở ngôi trường này...Đôi khi chỉ cần một điều nhỏ nhặt nào đó cũng đủ làm người ta ấm lòng...Những ngày đau chân, chiếc xe đạp đưa cô đến tận góc phòng giáo viên, cô ở trên lầu liên tục 2, 3 tiết...Nhưng lúc ra về cô nhận ra rằng chiếc xe đạp của cô luôn biết tránh những con nắng...Cô chỉ biết cảm ơn ai đó...!!!
Cảm ơn đứa bạn...có khi chỉ cần nhìn vào mắt cô... đã hỏi "chuyện gì???" dẫu trên môi cô đang nở một nụ cười...!!!
Cô cảm ơn cái tập thể nhỏ gồm những thành viên trong tổ...Cô cảm ơn tất cả đã cùng cô không làm theo chỉ thị của cấp trên vì đó không phải là nhiệm vụ của mình. Thật nực cười khi việc luân chuyển giáo viên lại đưa về tổ CM???. Cô hiểu... cũng nhờ những chuyện trái ngoe như vậy mà anh chị em càng gắn bó với nhau hơn. Có những cuộc họp gay gắt vì một đề kiểm tra chung nào đó hình như đã lộ ra... (hiển nhiên chỉ trong phạm vi tổ...). Để rồi mỗi người phải thận trọng hơn trong công việc của mình...Và cuối cùng cũng là những yêu thương...
Cảm ơn những phút giây lắng lòng để nghe cô đồng nghiệp nhỏ sẻ chia khi "lạc lối"....Cảm ơn những khoảnh khắc khi con bé từ toà trở về gọi "cô ơi..." và mượn bờ vai cô để "tựa vào và khóc"...
Cảm ơn những buổi nâng lên đặt xuống hô hào 100%, nhưng chỉ phá mồi và đôi khi chỉ là những ly nước suối... Cảm ơn những giọt cafe từ từ chậm rãi để người ta có đủ thời gian mà tán gẫu đủ điều... Bởi cô hiểu, không thể ngồi cùng nhau khi không có những cảm thông chia sớt...
Có bạn cầm sổ hưu, có bạn luân chuyển, có những bạn vừa đến... Nhưng cô tin, tất cả những cũ mới...vẫn vẹn nguyên như những ngày tháng qua...!!!

  
6 tháng 12 lúc 15:44
Viết…Tng mt người bn…!!!
Mùa Giáng Sinh...!!!
Anh không biết thánh đường thành Roma trong đêm Noel sẽ như thế nào? Anh không biết tiếng chuông giáo đường nơi ấy ngân lên ra sao... Anh chỉ hình dung..."em" của ngày xưa đang hiền từ thánh thiện...chắp tay nguyện cầu...
"Cả bốn mùa ta khắc khoải chờ nhau!
Xuân Hạ Thu Đông vạn nỗi sầu!

Chuông giáo đường chiều nghiêng nắng đổ.

Em lặng thầm bên chúa để van xin!

Ta đến chùa bờ môi đau mím chặt.

Em và ta! hai tín đồ! hai mặt...!!!

Chỉ tình yêu...

là một mặt phải không em???".


(Chúa nhân từ và Phật cũng rất từ bi...Rồi họ sẽ tìm lại được nhau sau bao năm tháng...Để câu thơ xưa không còn dang dở...Những đêm dài không khắc khoải vì nhau...).
Rồi một ngày...
Ma-Soeur trở về bến đợi!
Khúc kinh cầu.....
thánh thiện chạy trên môi!
Sóng tím chiều!!!!!
hôn lên từng viên sỏi!
Mắt nhìn nhau....
nhắm lại.... cõi đi về....
Tay nắm tay...
Lời yêu xưa ấm lại!
Chúa nhân từ!!!
Phật sẽ lại " từ bi"

Anh nhớ em! mỏi mòn đôi mắt ướt...
Mặt trời lên, anh cứ ngỡ hoàng hôn...

Anh nhớ em! nhạt nhoà bao con sóng...
Cứ chông chênh giữa hư thực dòng đời...
Chúa nhân từ! xin người dang tay với...
Lời kinh cầu! xin vợi bớt nỗi đau...!!!
Cuộc đời ơi... sao mang nhiều nghiệt ngã...
Người anh yêu! em bên chúa mất rồi...
Có nhưng lúc anh gối quỳ khấn niệm...
Em sẽ về và chúa sẽ thứ tha...!!!
Năm tháng dài... cách xa vì ngang trái...
Xin một lần... ta lại nắm tay nhau...!!!



Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

Hoàng hôn...!!!!


Cô cảm ơn Sóng...!!!
"Tím chiều nắng đổ bờ vai...
Hoàng hôn sóng vỗ... nhạt phai... những ngày???".
Hoàng hôn tím cả chân trời!
Người ơi... đừng nhặt chơi vơi cuối chiều...
Nắng vàng nơi ấy liêu xiêu...
Đủ hong một thoáng... thương yêu thuở nào...!!!