Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

QUÊ HƯƠNG & NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ..

Lang thang giữa một thành phố, một thành phố bình yên (theo cách nghĩ của Vi), một thành phố buồn muôn thuở (như lời một người bạn). Những khuôn mặt xa lạ, hàng quán xa lạ...Và một góc nhỏ... như quen thuộc...một lò than và những chồng bánh tráng...Vi dừng lại, quê hương của Vi hiện diện trong từng ngõ ngách...
Ừ! mà sao Vi rất lạ...rời quê đã bao nhiêu năm... đi biết bao nhiêu chốn...Vậy mà cái làng nhỏ bé ấy vẫn trong Vi, rất đậm đà, rất ấm áp...
Vi ghé vào, hiển nhiên với lý do là mua...Những câu thăm hỏi... Người đàn bà quê Vi...Người đàn bà cùng xóm với Vi...Nơi có những hàng cau xanh mướt, nơi có luỹ tre làng và đồng lúa vàng mơ...!!!
Sáng! Loanh quanh một vòng...Điện thoại đang sạc pin...Người quen sợ Vi lạc giữa những phố phường...Anh xã Vi tỉnh giấc sau chầu nhậu đêm qua..."yên tâm đi, tui biết nơi cô ấy đến...". Bởi người đàn ông hiểu những nỗi nhớ trong Vi...!!!
Vi đến, những người đàn bà chuẩn bị cho cuộc mưu sinh...Những tô cơm trắng.. và một chén mắm kho...Những người đàn bà nương tựa vào nhau. Một người ở nhà lo quạt lo nướng, bốn người còn lại rong duỗi trên đường dài, giữa nắng, giữa gió cho đến 21 giờ đêm...
Những người đàn bà nấn ná, chưa quảy gánh lên vai...Bởi họ cùng Vi đang nói về ngày xưa...Họ bảo rằng... ngày xưa, xưa lắm, Vi tròn như hạt mít, khác với Vi hôm nay...!!!
Máy bay cất cánh, những đốm sáng nơi thành phố chập chờn rồi mất hút...Vi hình dung những người đàn bà quê Vi đang rảo bước trên đường và bắt đầu quay về căn nhà trọ chật hẹp...!!!
Vi cảm ơn cuộc đời, cảm ơn Ba Mẹ, một thời khốn khó, đã cõng nắng, cõng gió trên vai...để cho Vi những con chữ...!!! 
Vi cảm ơn quê hương đã sinh ra những người đàn bà chắt chiu những yêu thương trên đôi quang gánh...!!!
Mong... những người đàn bà quê Vi đủ sức khoẻ để những bước chân vẫn tiếp tục trên những con đường nơi phố núi...!!!

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

LINH TINH...!!!

MỘT NGÀY ĐẦU ĐÔNG...!!!
Một ngày đầu đông...
Một chút lao xao trong cơn gió giao mùa. Vừa đủ để nghe lòng mình một thoáng chênh chao...Cô nghe trong nắng nhạt nhoà những mùa thương nhớ cũ...
Lãng đãng nhìn về một khoảng trời... tìm lại hương nồng của một thuở xa xưa... Ánh mắt cô bắt gặp một hoàng hôn phai nắng...Và cô đong đếm tuổi mình bằng những năm tháng đã đi qua...
Cô biết mình không còn trẻ, nhưng cũng chưa đủ già để bỏ lại mọi thứ phía sau lưng...Cô chỉ lưng chừng mùa lá rụng...Cô chỉ biết mình như cây cỏ, giông bão có đi qua thì cũng chẳng hoang tàn nhiều, dẫu có khô cằn trong những ngày nắng gắt thì chỉ cần một cơn mưa rào cũng đủ để xanh tươi...
Rồi một đêm, sau một giấc mơ hoang hoải, cô bất chợt nhận ra rằng không ai có thể níu giữ thời gian...Có chăng người ta chỉ chắt chiu những giây phút, bởi chỉ có những khoảnh khắc mới làm nên cuộc sống này...Nhưng theo thời gian hình như nhiều thứ đã thay đổi...Cô cũng đổi thay...Người đàn bà vẫn như cây cỏ, nhưng ánh nhìn mang chút bình yên, những nỗi buồn cũng lặng lẽ hơn, niềm vui cũng ít ồn ào hơn...
Một ngày đầu đông... Có lẽ ngày cô sinh ra vẫn còn lá vàng lao xao trong gió, nên đôi khi cô cứ lan man trong từng con chữ... Có lẽ ngày cô sinh ra, mưa đã bắt đầu từng hạt nhỏ, nên thỉnh thoảng lòng cô cũng ướt át theo đêm...
Một ngày đầu đông...Cô viết cho cô, cho những yêu thương vẫn còn đâu đó... Dẫu cho khi ngoái lại nhìn thì tất cả đã xa thật xa rồi... Người đàn bà thật lạ.. Người đàn bà "xuân đã qua nhưng đông chưa đến" vẫn lang thang qua những vùng rất cũ, và lại mang theo những điều rất mới...
Một ngày đầu đông... Ừ! Một ngày đầu đông... Có một người đàn bà viết những yêu thương và thắp lên những ngọn nến...!!!

ĐÊM TÂY NGUYÊN...!!!
Nghe lời rủ rê, cuối tuần cô xách ba lô lên Tây nguyên...
"... mùa này chưa lạnh lắm, nhưng đi BM...PTN phải nhớ mang theo áo ấm...". Đúng là BM lạnh hơn nơi cô...


CON ĐÒ...!!!

Con đò đã đưa tôi qua dòng sông tri thức...
Rồi một ngày con đò cắm sào...và đã bỏ cả dòng sông...
Còn tôi...chỉ mong một lần quay về trong tháng11....!!!


Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

LÁ VÀNG...!!!


Hình như Vi đã nghe ở đâu đó "Đến chiếc lá cũng cần có nhau... Sao em không giữ nổi yêu thương...". Và Vi đã tìm thấy hai chiếc lá vàng...bên nhau...khi hoa sữa chỉ còn lác đác trên con đường xuống phố...
Vi yêu những ngày thu, dẫu nơi này dường như chỉ có hai mùa mưa nắng. Có những lúc đứng trên hành lang lớp học nhìn những giọt mưa lất phất...hoặc những buổi chiều vàng nhìn những chiếc lá rơi trong gió...Vi thấy lòng mình cũng chênh chao...
Những chiếc lá vàng đầy sân... "Đời người như chiếc lá...". Và những chiếc lá vàng...những chiếc lá vàng còn trên cây, những chiếc lá vàng tung bay theo gió... và những chiếc lá vàng chẳng biết về đâu trong cõi nhân gian này...
Đến chiếc lá cũng cần có nhau...!!! Thì xin hãy giữ cho nhau những yêu thương trong cuộc đời...!!!