Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

HOÀNG HÔN...!!!

Cô thích hoàng hôn trên biển...!!!
Cô thích hoàng hôn trên biển...Và hình như cũng hơi lâu cô chưa về với biển trong những buổi chiều tà...Một sớm mai hôm nào, sóng biển nhẹ nhàng, làn nước trong xanh...cô lại vẫn cứ thích nhìn những con sóng xô bờ rồi lại dạt ra khơi trong những chiều muộn...
Con gái cô gọi nơi này là thị trấn hoa vàng và biển...Ừ! Tháng tư hoàng lan vàng trên con đường xuống phố..Ừ! Chỉ cần một quãng đường xe máy là sẽ thấy chập chùng sóng nước...Biển sẽ ồn ào...và lòng sẽ bình yên! Cô thích về với biển trong những hoàng hôn...
Hoàng hôn trên biển... không hiểu tại sao cô cứ thích lang thang trên bờ cát, ngóng mắt nhìn về phía khơi xa. Sóng trắng xóa, và hình như những nỗi buồn còn sót lại cũng tan trong bọt nước..."Và em hiểu, ngoài khơi vừa nổi gió. Đưa sóng vào...rồi lại cuốn ra xa...". Cô chợt nhớ hai câu thơ cô đã đọc đâu đó...Hình như ngoài khơi vừa nổi gió...
Cô không đi về phía mặt trời...Cô muốn hoàng hôn vẫn lưng chừng phía sau cô..."Hoàng hôn ơi...chầm chậm chờ ta với...Kẻo tối trời...". Ừ! Lúc tối trời ta sẽ tựa vào đêm...
"Níu hoàng hôn lại...trong hoàng hôn phai...???".Cô lại tự hỏi mình, mỗi khi nắng vàng sắp tắt!
Hoàng hôn trên biển...
Cô lại muốn về với biển chiều nay...để nhặt ánh hoàng hôn chôn vào trong đáy mắt...Để cuộc đời này cứ mãi lưng chừng hoàng hôn...!!!

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

HÈ...!!!

Chiu...trên hành lang lp hc... đưa mt v phía bên cơ quan người ta...Mt vài cánh phượng đ...Mùa hè li v...

Tan h
c, ra đến sân trường, cô bé dy Văn r đi cafe. Ghé v nhà, báo cáo...và đi... Mc Miên chiu nay vng khách. Hai người đàn bà không còn tr và mt cô bé mi vào ngh...Hai trái da và mt ly sinh t.. Chuyn cuc đi, chuyn vic làm...

Đêm! Cô bé d
y Toán va lên lp chưa đ mt hc kỳ, nhn tin..."Người thì có th gp li, cnh thì có th như cũ, nhưng khonh khc thì không bao gi gp li cô nh!...". Thì ra hai cô bé này đang xao xuyến vì ngày h...mà t thì thuc loi lãng đãng, lan man trong tng con ch...nên được đi cafe, được nghe nhng dòng tâm s...

M
t ngày, mt ngày tht xa lm ri, t cũng như hai cô bé y...Bt cht vu vơ trong con nng ngày hè...T dưng, t ước ao giá có mt ngày...t được tr v mt thi như hai cô bé y...(ging như ước mơ hái được nhng vì sao trên tri???)...

! Mà có ai đánh thuế ước mơ đâu ch...C ước, c nhìn hai cô bé y và c hình dung...là mình...mình ca ngày xưa...Thế thôi...!!!


Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

CUỘC SỐNG...!!!

CUỘC SỐNG...!!!
* Tôi biết chị lâu lắm. Khi gặp, chị thường nói chuyện về con. Con bé là học sinh của tôi thời xưa. Chị! Người đàn bà đã từng tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp. Và đến một ngày chị dẫn đứa con gái đến nơi này để dừng chân vì những lý do rất riêng. Cất tấm bằng, gia tài của chị là đứa con gái, là khu vườn rộng, hơi xa thị trấn, là những con vật, là những cây cối, là những rau trái...Những lần đi chợ, tôi vẫn thấy chị ngồi ở nơi ấy, với một mớ hàng, từ quả trứng gà, đến những hạt đậu phộng, những nhánh chè xanh, đôi trái mãng cầu...mùa nào thức nấy...
Người đàn bà trông khắc khổ, lúc nào cũng tất bật. Có lẽ chẳng khi nào váy áo, phấn son...hay rãnh rỗi để nghe những điệu nhạc trong một quán cafe nào đó...Có một sáng:"người ta có tiền tỉ, tui cũng có tiền tỉ, chứ đừng thấy tui như thế này....". Lần ấy, tôi hiểu sự bức xúc trong chị....
Tôi thấy vắng chị nơi góc chợ. Tôi nghe người ta nói, chị bị bệnh lâu lắm rồi, một bệnh mà phụ nữ chúng tôi rất sợ...
Rồi chị lại ngồi góc ấy, người phụ nữ gầy gò với những món hàng...
Bây giờ thì chị đang nằm ở TTUB. Tôi nghĩ về cuộc đời...Tiền bạc có nghĩa lý gì đâu trong cuộc đời vô thường này...

* Cậu bạn chuyển lên SG, hơn một tuần rồi vẫn còn nằm ở PCC. Ngày xưa còn chung trường, mấy đứa trong tổ tôi gọi cậu ấy là: "đồng hồ của tổ". Thấy cậu ấy đến là các bạn bảo:"đến giờ rồi...". Hình như thời gian của cậu ấy là công việc, việc nhà, việc nước, việc vợ con...Tôi nghĩ về cuộc đời, tiền bạc sẽ có nghĩa gì đâu....

* Tôi nghĩ về tôi, người đàn bà không còn trẻ. Vẫn cafe, vẫn váy áo, vẫn những chuyến đi về, vẫn ngao du đây đó, khi có thể...Nhưng công việc cũng không ít. Đến một ngày, bỏ lớp nằm ở nhà, đầu óc cứ chao nghiêng, mà bệnh thì từ huyện đến SG, với những xét nghiệm cũng chỉ là "chóng mặt kịch phát lành tính..". Cô bạn thân và hai đứa con chẩn đoán nguyên nhân...Hình như là đúng. Tôi cũng chợt nhận ra rằng, tôi cũng phải sắp xếp lại cuộc sống của mình...Buông bỏ nhiều thứ, nhất là công việc...Vì tiền bạc không có nghĩa lý gì trong cuộc sống vô thường này...!!!


ĐÊM...!!!
Những ngày nghỉ, an yên. Thằng nhóc bảo: "mai con lên, thứ hai con thi...". Nó về thứ 7 tuần trước...Vợ chồng con bé về tối thứ tư...còn ở với Bố Mẹ thêm vài ngày...
Thiên hạ ngao du đây đó, còn với chị, những ngày như thế này chỉ muốn ở nhà...Tối chị hỏi:"ngày mai các con muốn ăn món gì?" Sáng sớm mai, rời phòng tập, chị ghé vào chợ, mọi thứ đều tươi ngon...Những bữa ăn ấm áp...
Chị nghĩ, may là chị ở nơi này, vừa đủ xa, vừa đủ gần, để những đứa con chị trở về cùng chị trong những ngày như thế này. Ừ! ngày ấy ra đi đâu biết sẽ như thế nào? Vậy mà bây giờ chị thấy bình yên. Có lẽ chị không còn trẻ để ước mơ những điều chỉ là mơ ước. Chỉ có chăng những giấc mơ thi thoảng lại về...Nhìn đứa con gái ríu rít với đám bạn, chị thấy lòng mình vui lây. Ngày chị theo chồng, là ngày rời xa tất cả, chị có trở về thì cũng như một lữ khách ghé qua...
Lại lan man với ngày xưa.
Thằng nhóc bảo: " mẹ ở nhà nhớ uống sữa thường xuyên, nhớ giữ gìn sức khỏe". Nó cứ lặp lại những điệp khúc, như những lần ở SG gọi về...Lại nhớ cậu bạn học cùng SP ngày xưa nói về mình "đó là cô bạn hay viết về con..". Phụ nữ là vậy, cứ ngóng theo từng bước chập chững của con...
Lan man...trong từng con chữ...Mai thằng nhóc đi, chắc sẽ buồn...May mà còn vợ chồng con bé...Rồi vợ chồng nó lại đi...Chắc sẽ buồn hơn..
Rồi lại quen...!!!