Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2018

BÉ BO...!!!

Ngoảnh mặt lại nhìn, hình ảnh của gần 30 năm trước...Mẹ hắn và những con gấu bông...
Bi chừ là hắn...Hắn 31 tháng, nói như chim hót, hỏi đủ điều, bận rộn luôn tay luôn chân. Hết ô tô với còi tí toe, tí toe...là lôi bộ đồ chơi nấu ăn...tiếp đến những cây bút màu và vẽ, mà chẳng những vẽ trên giấy A4 của ba hắn, mà còn nguệch ngoạc trên bức tường phòng hắn...Chạy đến kệ sách, lấy những quyển sách của hắn, bắt ngoại đọc cho hắn nghe, rồi hắn nhìn hình, tự biên, tự diễn..(mà hắn đọc cũng đúng nội dung đó chứ, bởi đêm đêm mẹ hắn cùng đọc sách với hắn). Hứng chí lên hắn lại hát, nào là "con cò bé bé...", nào là "bà ơi bà...", thỉnh thoảng lại véo von bài hát tiếng Anh (chỉ có ba mẹ hắn biết đúng hay sai, chứ ngoại thì botay). Rồi lại mang một mớ gấu bông ra xếp xếp, chơi trò dạy học, hắn là cô giáo, học trò của hắn là thỏ, là ốc sên, là chó..... Lại "muốn khoẻ mạnh thì phải tập thể thao...". Rồi 1, 2, 3, 4...làm các động tác như trong ti vi. Lại bắt chước mẹ hắn tập yoga..."Ngồi đúng tư thế, tập vẫy bướm nào...". "Tập thiền nào, nhắm mắt lại, hít thở, hít thở...". Vừa huyên thuyên, vừa tập...Như thật... Công việc của hắn cứ tiếp diễn, chỉ dừng lại khi ăn, ngủ hoặc ai đưa đi chơi đâu đó...
Khi nào mẹ hắn có mặt ở nhà là hắn có thêm một công việc nữa, đó là làm nũng và khóc nhè...Hắn như một diễn viên chuyên nghiệp. Mới cười tươi như hoa, nhưng trong tích tắc nước mắt có thể chảy ra ướt cả hai cái má phính....

         

Ngày trước vừa chăm mẹ hắn, vừa công việc ở trường, công việc ở nhà, nhưng ngoại hắn thoăn thoắt như con thoi, không hề thấy mệt...Chả bù với bây giờ, lâu lâu lên SG, chỉ đôi khi tham gia chơi với hắn, còn lại là ghé mắt xem chừng hắn, vậy mà muốn đuối...!


Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2018

NHỮNG TIẾNG RAO...!!!


Nhỏ học trò cũ giới thiệu một stt "Những người đi qua phố..". Cảm ơn nhỏ! Là những người đi qua phố đã rất xưa, phố của một thời xa lắc...Bây chừ, SG không biết có còn những tiếng rao? Bởi nó chỉ là một người ghé đến rồi đi...SG với nó là như thế, chỉ đến rồi đi, chưa nghĩ đến chuyện sẽ ở lại...!!!
Những ngày nó còn bé, là những ngày hơn 40 năm về trước, thành phố chỉ là một thị xã nhỏ. Hết Tiểu học, nó được Ba cho ra phố cùng anh trai...Một căn nhà nho nhỏ trên đường VT. Một con bé vừa đủ tuổi ăn, học, và biết "quán xuyến" một gia đình gồm 3 người: nó, anh trai và Ba. Có nghĩa là nó có thể đi chợ, nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa, sau những giờ đến trường và trung tâm Anh ngữ..
Đôi khi hình dung lại, nó biết mình đã già trước tuổi, bởi học sinh lớp 6, 7, 8 bây giờ Bố Mẹ còn phải đón đưa đến trường...
Những đêm...đêm thì có những đêm trăng thanh gió mát, có những đêm mưa dầm dề...Một con bé tuổi ăn, tuổi ngủ như nó thì việc nhâm nhi một thứ gì đó trước khi lên giường là một điều không thể thiếu. Hèn chi lúc nhỏ nó tròn như "cái hột mít"...
Nó nhớ mãi tiếng rao đêm..."Bánh mì nóng giòn đây...". Là những đứa bé bán bánh mì trong đêm (cũng bằng tuổi nó thời ấy...). Bánh mì được đựng vào một bao ny lông, bên ngoài là một bao bố dày, vắt vẻo trên lưng người bán và lang thang trên khắp nẻo đường...Những miếng bánh mì giòn giòn chấm sữa Ông Thọ, những ổ bánh mì kẹp với những lát pate hồng hồng đỏ đỏ trong hộp, ngon ơi là ngon...
Đó là những ngày trước 75, là những ngày nó chưa đủ lớn, nhưng nó cũng có thể gom những ký ức để dành cho những tháng năm sau...
Những ổ bánh mì trong những tiếng rao đêm, mãi mãi chưa bao giờ nó tìm lại được, cũng như mùi vị của những lát pate nó có tìm cũng chẳng ra, dù có nhiều lần nó đã từng mua về những hộp pate na ná như thế...
Nó ghiền bánh mì từ thuở ấy...(dẫu bánh mì bi chừ không giống bánh mì năm xưa). Đến nỗi có bầu con bé, món chính vẫn là bánh mì...Nhớ những lúc còn đi dạy, mỗi tuần cũng vài ba bận, một ổ bánh mì, một nửa cho đầu giờ, một nửa dành cho 15' ra chơi...Bạn bè bảo: "như thế thì tiền để đâu cho hết..."...
Đôi khi, nó lại lẩn thẩn cứ nhắc về bánh mì với những tiếng rao đêm mỗi lúc ai đó nói về loại bánh này...
Sau 75, nó về quê học trường huyện. Vẫn những tiếng rao và những đôi quang gánh đặt lên vai những người phụ nữ quê nó...
"Bánh gói, bánh bèo đây....". Là những cái bánh nóng hổi được ủ trong những lớp vải sạch, của một người không xa nhà nó mấy...Có những lúc chị em nó được thưởng thức món ngon đó với những thìa nhân cũng rất tuyệt...
"Đậu hủ đây, đậu hủ nóng đây...". Đôi khi nó được đứng nhìn những lát đậu hủ mỏng được múc ra từ cái ui, rồi những muỗng đường nấu hơi sệt sệt với những miếng gừng cay cay...(không có nước cốt dừa như bi chừ).
Và còn nhiều, nhiều những "tiếng rao..." với những món ăn dân dã...
Ngày xưa ấy, thỉnh thoảng Mẹ nó lại "Ơi..." những gánh hàng rong như thế!!!
Đi học xa, đi làm, rồi theo chồng...Những lần trở về, chưa kịp nghe những "tiếng rao", thì nó lại ra đi. Chỉ biết, gánh "bánh bèo, bánh gói..." ấy đã chuyển về chợ, chủ nhân là con gái của bà...bạn bắt nẻ, nhảy dây của nó thuở nào.
Ngày ấy, nó chưa hề hiểu, phía sau những tiếng rao ấy là những mưu sinh, là những lo toan của những cuộc đời tất bật...Nó chỉ biết rằng, tất cả là những món thật thơm ngon...Để rồi đến một ngày nó chợt nhận ra rằng, nó neo giữ mọi thứ trong ký ức, bởi...tất cả đã mang một hương vị quê hương...Vâng! Một mùi hương không nồng nàn, chỉ cứ lặng lẽ trong tâm hồn của những người mà cuộc sống của họ không dừng chân nơi đã cất giữ tuổi thơ....
Sáng nay, ghé vào "tiếng rao.." của một người không quen biết, tự dưng những ngón tay gầy guộc của nó lại muốn gõ gõ...Ừ! cuộc đời của nó cũng đã từng nghe những "tiếng rao...". Và đôi khi những "tiếng rao" lại vọng về từ một nơi xa xôi nào đó...rất xa...và rất xưa...!!!






Thứ Ba, 13 tháng 3, 2018

LƯU...!!!

TẾT...!!!
"Ừ! thì...tết đến... tết đến rồi... mỗi chúng ta đều như nhau, đều muốn làm mới lại sân nhà... rồi dọn dẹp lại phòng ốc... vô tình nhìn thấy những mảnh giấy mà mình đã viết... trong những lúc buồn vui của cuộc sống...rồi cất một tiếng thở dài...bạn đã có khi nào như vậy không? mình thì đã có quá nhiều những ngày cuối của một năm cũ là như vậy!...".
-Bạn đã có khi nào như vậy không?
Không những có, mà lại có rất nhiều những lần như thế. Người đàn bà với ngỗn ngang những cảm xúc, thì biết gởi vào đâu, ngoài những con chữ...Nhưng thật ra những buồn vui cứ tuỳ vào những thời điểm. Đôi khi vô tình bắt gặp lại những con chữ, mình lại tự hỏi, có phải mình ngày ấy?
Sao mình lại có thể ước mơ những điều khó như hái những vì sao trên trời...Bi chừ mình lại hỏi bạn...
-Có bao giờ bạn như thế không???
Thời gian cứ trôi qua, rồi ai cũng phải bước đi trên con đường của mình...Đông sang, Xuân đến...Bình minh rồi lại hoàng hôn...
****

TH GII O...!!!
Cảm ơn cuộc đời khi ta đã đi cùng ai đó một chặng đường...chỉ bằng những con chữ...và chỉ hình dung nhau ở phía bên kia khung tin nhắn...
Đi ngang qua nhau, như bao nhiêu người đã đi ngang qua nhau trong cái thế giới bao la, ồn ào và tấp nập này...Rồi bất chợt họ dừng lại...
Chỉ là duyên...Mà duyên, thì đến hay đi, ngắn hay dài, tạm thời hay vĩnh cửu...thì cũng cám ơn cuộc đời này...đã mang đến một duyên gặp gỡ...!
Một duyên gặp gỡ để ai đó nhận ra rằng...phía sau thế giới ảo là không hề ảo...Là những con người rất thật và những buồn vui cũng rất thật...Là những sẻ chia, không thể... từ những ánh mắt, những cái nắm tay...mà chỉ là những con chữ qua từng phím gõ...!
Và...vạn sự tuỳ duyên...!
Xin mượn một đoạn rất ngắn trong stt của bạn NL và bạn ĐH
***...Rồi hôm qua lão giật mình, ngơ ngác tình cờ, như tình cờ lần đầu tiên gặp gỡ, tình cờ lão nhận được tin khủng khiếp nàng không còn hiện hữu trên cõi đời này nữa.
Lão nhớ những câu nhắn nhủ, động viên an ủi của nàng: "Anh nhớ uống thuốc đều nha! sẽ vượt qua thôi anh ạ, bệnh tình của tụi mình như thế này cũng sẽ vượt qua thôi anh ạ, anh nhớ uống thuốc nha". Lão cũng động viên nàng: "Ừ, em cũng vậy, nhớ đấy!"
Lục lại những tin nhắn cũ, nước mắt lão chảy ra.(NL)
****...Tôi vẫn nhắn tin cho Lan chờ đợi trong vô vọng, tháng Giêng qua đi, rồi tháng Hai cũng trằn trọc qua đi. Tôi vẫn không hề nhận được bất cứ tin tức gì về Lan .
Hôm ấy lúc ấy khoảng 18h30 đến 19h chiều tối ngày 20-4 dương lịch tôi đang nấu cơm tối, trong chương trình "Chuyển động 24 h" của VTV1, lúc tôi từ bếp đi ra bất ngờ nghe thấy cô phát thanh viên nói đến tên người con gái Nguyễn Đức Lan, người đã hiến tặng nội tạng cho những người bị bệnh, cho khoa học ... Nghe đến đây tai tôi ù đặc không nghe được gì nữa, mặc dù bản tin đã chuyển sang tin tức khác....(ĐH).
Những ngày cuối năm, những phím gõ không phải cho những tất bật, không phải cho những điều lạ lùng trong xã hội...Mà chỉ là...Cuộc sống thật vô thường...Cuộc sống không đợi chờ một cuộc hẹn...
Có phải không NL, ĐH???
Có phải không bạn???
****
ĐÀN BÀ VÀ TẾT...!!!
Bây giờ ngoài nớ đang là mùa đông. Nơi Vy chỉ hai mùa mưa nắng. Vậy mà cái se se cứ làm Vy chông chênh.Ừ! Sắp tết rồi...Nhớ đêm 30 thật xa, ngồi bên dòng sông lững lờ con nước, Vy khóc. Đó là Tết đầu tiên Vy xa quê, xa Ba Mẹ, xa anh trai và những đứa em...!
Vy theo chuyến xe xuôi Nam vào một sáng gần cuối thu.Hành trang mang theo là một khoảng trời yêu dấu của một thời con gái, một thời mắt sáng môi hồng và tràn đầy những ước mơ...
Vy theo chồng về xứ lạ, nơi không phải quê hương của anh, mà là một vùng tận cùng tổ quốc. Vì sao ư? Có những điều mà người ta chỉ muốn giữ riêng cho mình. Vy cũng không ngoại lệ...
Cơm áo gạo tiền và những bão giông của cuộc sống.Thời mà đồng lương của cả hai vợ chồng chỉ đủ tiền thuốc cho đứa con gái hay đau ốm.Vy lặng lẽ nơi xa. Mỗi lần trở về như một lữ khách, đến rồi đi...
.......
Ngày tháng cứ trôi qua với cơm áo gạo tiền, thời gian được nghỉ Tết rất ít, và cơ bản là còn có những điều rất khó nói. Mà...người đàn bà như Vy thì cái bổn phận và trách nhiệm cứ ràng buộc.Chưa một lần làm dâu trong ngày Tết thì Tết nhà Ngoại như một thứ xa xỉ. Cứ ước ao. Ước ao một chiều 30 đầy đủ tất cả những đứa con của Ba Má như ngày Vy chưa lấy chồng...!
Một cái Tết quê anh, sau hơn 25 năm anh lấy vợ. Và dự định Tết tiếp theo là ở quê Vy...
Nhưng cuộc đời ai biết trước điều gì sẽ xảy ra??? Đâu phải mọi kế hoạch đều thực hiện được!!!
........
Cái Tết thứ 29 từ ngày Vy đi xa. Vy quyết định "về ăn Tết với mẹ"....khi mà Vy không còn trẻ!
......
Đêm 30 nằm ôm mẹ, nghe gió lùa ngoài hiên. Tóc mẹ bạc trắng, tóc Vy cũng chớm màu sương. Thời gian phủ mờ đi nhiều thứ, duy chỉ có yêu thương là vẫn mãi dịu dàng như trăng rằm tháng hạ...
....
Giá như quê mẹ chỉ vài giờ xe máy. Mà cuộc đời đâu bao giờ có thể "giá như". Có những chiều tháng Chạp, qua vuông sân hẹp, nhìn những chuyến xe đò đi ngang. Vy cứ nghe trong lòng ngỗn ngang những cảm xúc...
...
Có cô con gái theo chồng nào mà không mơ, có người đàn bà nào mà không ước. Ai mà không mơ ước giờ khắc thiêng liêng giao thời giữa hai năm cũ mới, được quây quần bên những người ruột thịt trong ngôi nhà quen thuộc của một thời nhỏ dại. Nhưng dường như họ lặng lẽ mà nhớ...
Những cái Tết quê chồng như những cô gái khác hay Tết nơi xứ lạ không bà con Nội Ngoại như Vy, thì miên viễn trong họ là bữa cơm tất niên đầm ấm đầy đủ những người thân, là những giọt mưa Xuân mang màu hạnh phúc.
........
Như Vy, Nội không gần và Ngoại cũng xa, thì Tết nhà Ngoại hay Tết nhà Nội đều có ý nghĩa giống nhau. Mẹ anh nhớ con trai trong những ngày tháng chạp, thì mẹ Vy cũng ngóng con gái trong những ngày cuối đông. Dẫu biết vậy, nhưng do đặc thù công việc, nhà Vy thường trở về hai quê trong những ngày hè để vui với Nội Ngoại nhiều ngày hơn.
.......
Những cô gái trẻ theo chồng, cứ cố gắng làm trọn phận dâu trong ngày Tết, có nghĩa...Tết phải về nhà chồng, phải mâm cỗ cúng kiếng, phải dọn dẹp...
.......
Vy muốn nói... Đừng than vãn nữa, các cô gái. Tập sống cho mình, đừng cố gắng là vợ ngoan, đừng cố gắng làm vừa lòng người khác. Đã bao nhiêu người đàn bà, gần suốt một cuộc đời muốn làm vui người đàn ông bên cạnh, tự mình lặng lẽ làm nên một lối mòn và cứ thế mà bước với những nỗi buồn. Cho đến một ngày chợt nhận ra rằng, tuổi thanh xuân không còn nữa..! Mẹ sinh anh, để sau này cho em. Và mẹ cũng sinh em, để sau này cho anh. Thì cớ sao chúng ta không thể chia đều niềm vui ngày Tết???
........
Vy muốn nói...Những người đàn ông hãy đặt mình vào vị trí của người vợ.Thử một vài lần đi, rồi bạn sẽ cảm nhận được những sâu thẳm trong lòng vợ mình, mỗi khi Tết đến. Rồi một mai con gái bạn theo chồng, rồi bạn cũng sẽ ngóng trông. Thật đó!
.....
Vy muốn nói....Cuộc đời này đừng quá rạch ròi, đừng đòi hỏi công bằng quá đỗi. Không thể được! Khoảng cách không quá xa, thì giao thừa năm ni bên Nội, năm sau ta cùng vui với Ngoại. Những ngày Tết sáng Nội chiều Ngoại, có khó gì đâu??? Hôm nay nhà Ngoại, ngày mai ta về với Nội, thế thôi. Ta có thể vui chơi với bạn bè, đồng nghiệp, thì về với Mẹ Ba cũng là rất bình thường. Nếu không đi được cả đôi, thì riêng ta cũng có thể bước các cô gái à. Ngoại trừ lúc Bố Mẹ chồng quá già hoặc đau ốm.
Gia đình chồng thông cảm là một điều hạnh phúc. Nếu không...thì...
Anh ấy vui hay buồn là quyền anh ấy, Ba Mẹ anh ấy có khó chịu là quyền của Ba Mẹ anh ấy. Miễn là ta có lời xin phép, đừng yên lặng về với Mẹ là được.
Nội Ngoại cách xa. Vài ba năm Tết Nội, một năm Tết Ngoại là cũng được rồi. Bởi Tết đơn giản hay Tết cầu kỳ, thì bất kỳ ai cũng có thể lo liệu được. Phải không các cô gái???.
Nhưng, không phải vợ chồng nào cũng đủ điều kiện để có thể thực hiện chuyến về quê trong dịp Tết. Đó là điều rất thật...! Chỉ biết cuộc gọi chúc mừng năm mới đầu tiên là dành cho Nội Ngoại, thế thôi.
......
Mỗi cô gái theo chồng là một số phận, mỗi người đàn bà là một trang sách riêng. Có ai giống ai???Niềm vui cũng như nỗi buồn, hạnh phúc cũng như bất hạnh, đều mang những sắc thái khác nhau. Nên không bao giờ có những cách giải quyết tích cực chung cho tất cả. Mỗi người đều chịu trách nhiệm cho cuộc sống của chính mình, và mỗi người chỉ có một cuộc đời, và cuộc đời thì ngắn lắm, vừa thanh xuân thì chớp mắt đã lưng chừng mùa lá rụng. Nếu may mắn có một người đàn ông luôn chia sẻ với vợ, có một gia đình chồng luôn thương yêu con dâu, thì Tết nhà ngoại hay Tết nhà Nội... không có vấn đề chi...Còn những hoàn cảnh khác thì tuỳ vào từng gia đình mà giải quyết, cố gắng trong ấm ngoài êm. Nếu không được như thế, thì người phụ nữ cũng nên sống riêng cho mình một khoảnh khắc nào đó, đừng để những ước mơ mãi là những mơ ước.
......
Vy muốn nói với những người đàn bà còn trẻ rằng: Cuộc sống này vô thường lắm, hãy có những lúc sống cho bản thân mình, hãy để những ước mơ nhỏ nhoi trở thành sự thật. Quê Ngoại là nơi ấp ủ những yêu thương. Quê Ngoại là nơi mà những người đàn bà nương náu tâm hồn trong những lúc chông chênh. Hãy trở về mỗi khi lòng mình thấy muốn. Nếu có thể, giao thừa cùng với Ba Mẹ ăn miếng bánh, miếng xôi. Bởi, rồi sẽ có một ngày...muốn đón Tết cùng Ba Mẹ thì cũng không bao giờ có được...!!!
Description: https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/f96/1/16/1f49c.png****
LAN MAN...!!!
Người đàn bà soi gương...
Và người đàn bà xoay lưng...Một khung ảnh trên tường...Cô gái cách đây 40 năm...
Một khoảng thời gian quá dài, nhưng cũng chẳng đủ để nàng đong đếm những nhịp tháng năm. Vội vã, tất bật đi qua, đến khi ngoảnh lại, đã toan về già...
Vừa mới cuối năm, vậy mà những ngày Xuân đã hết, khi sáng nay thằng nhóc bảo: "Con lên nha mẹ...".
Ừ! Thì có ai níu giữ được thanh xuân đâu...
Ừ! Thì tháng Giêng rồi cũng sẽ qua...
Chỉ mong những yêu thương vẫn ở lại
*****
Teát..!!!
Tết của nhà tui.
Từ khi mẹ nhóc theo chồng, thì lần đầu tiên nhà tui có một chiều 30 đầy đủ. Mâm cơm tất niên có nhóc, bố mẹ, cậu và ông bà nhóc...
Có nhóc, nhà cứ rộn ràng, đúng như Tết. Lúc mè nheo, lúc vui đùa...Ông bà hay đưa nhóc đi chơi, đi bờ hồ, công viên, đi câu cá, tô tượng...Nên mỗi lần có ai bước ra khỏi cửa là nhóc lon ton chạy theo..."Ông (bà,cậu) đi đâu đó...". Dẫu cho bà đi đổ rác, thì chân không giày dép, nhóc cũng cười giòn tan theo bà...
Nhóc líu lo từ lúc ngủ dậy đến đêm khuya...Đúng là rộn ràng như tết...
Còn 3 ngày nữa là nhóc theo ba mẹ lên Sì phố rồi....Nhà lại vắng tiếng trẻ thơ...
****
SƯU TẦM...
- Nếu muốn làm việc thiện, trước hết hãy nhìn xem gia đình mình có ai khổ hay không.
- Nếu muốn đi chùa lạy phật, hãy nhìn xem hai phật sống trong nhà, mình đã đối đãi tốt hay chưa
- Nếu muốn có nhiều bạn bè, hãy xem anh em trong nhà có hòa thuận hay không
- Nếu muốn phán xét người khác hãy xem bản thân mình đã đủ tốt hay chưa
- Và tâm còn chưa thiện thì có mưu cầu, phong thuỷ đều vô nghĩa...
- ST -
****
Ngaøy8/3...
Ngày của những người đàn bà...
Những ngày đầu tháng 3, thỉnh thoảng tôi lại thấy những cánh đồng hoa nở sớm...những cánh đồng hoa mới chỉ là nụ...trên màn hình...
 “...Những bông hoa dành tặng người vợ, người yêu, những người thân thương của mình...” Đó là những câu chữ mà tôi vừa nghe từ anh BTV đẹp trai của chương trình thời sự sáng nay...
Tôi nghĩ đến hai người đàn bà...Mẹ tôi bà Mẹ anh...
Tôi cũng đã từng là người yêu, tôi là một người vợ, là người bạn của ai đó...tôi đã từng nhận những lời chúc...
Những con nắng tháng 3 nơi này dịu dàng và ấm áp, nơi mà chỉ có hai mùa...Tôi gom nắng tháng 3_ tôi gởi cho Mẹ tôi, Mẹ anh...hai người đàn bà chất phác, phúc hậu, đã sinh ra tôi, sinh ra anh, để chúng tôi có một gia đình...
Vâng! “Mẹ sinh anh (em) để bây giờ cho em (anh)...”. XQ đã viết như thế...
”Mẹ là Phật đại nguyện hóa thân.
Mẹ là hoa, hoa đẹp tuyệt trần.
Mẹ là nước nước nguồn vô tận.
Cuộc đời mẹ chỉ biết hiến dâng...”.
Vâng! Mẹ là như thế...
Từ khi tôi làm Mẹ, tôi chợt nhận ra rằng, người đàn bà xứng đáng nhất được nhận những yêu thương, những lời chúc, những đoá hoa đầu tiên... trong ngày 8/3 (và trong tất cả mọi ngày...), không phải là người tình, không phải là người vợ, không phải là một người bạn....mà là MẸ, MẸ của chúng ta...
Những ngày vừa qua, nhìn con gái chăm chút cho đứa con bé bỏng của nó, tôi lại nhớ những ngày hai nhóc còn trong vòng tay mẹ...Và hình dung trong tâm tưởng những ngày tôi còn thơ dại, những ngày mà mẹ chắt chiu những yêu thương dành trọn cho anh chị em chúng tôi. Mẹ tôi, Mẹ anh và tất cả những bà Mẹ trên cuộc đời này đều yêu thương những đứa con của mình vô điều kiện...như thế...!
Không phải chỉ riêng 8/3, mà trong tất cả mọi ngày, tôi vẫn mong Mẹ tôi, Mẹ anh luôn an nhiên tự tại, để những lúc tôi trở về, vẫn thấy những nụ cười hiền hậu. Để những khi cầm điện thoại lên, thì phía bên kia...”Con hở? Ừ! Mẹ khoẻ...”...Chỉ thế thôi!
Con nắng tháng 3 trên bầu trời êm ả, những đoá hoa hồng phía trước vuông sân hẹp, bức thư pháp mượn của bạn...tôi dành tặng...Mẹ tôi, Mẹ anh...nhân ngày 8 sắp đến
****
BGH & ĐỒNG NGHIỆP Ở ĐÂU???
@@@...Bị sức ép, cô N. nói: "Vậy tôi sẽ quỳ tại đây". Lúc này, Hiệu trưởng Huỳnh Công Sơn đại diện trường xin lỗi phụ huynh, đồng thời hứa sẽ có biện pháp xử lý đối với cô giáo. Ông nói: "Thôi cô không được quỳ" rồi rời khỏi phòng. Tuy nhiên, do bị các phụ huynh làm áp lực, cô N. phải quỳ trước mặt 4 phụ huynh, có sự chứng kiến của một số giáo viên của trường. "Do áp lực của chính phụ huynh buộc cô phải quỳ cho họ vừa lòng" - một giáo viên bất mãn nói." (trích..).
Description: https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/f87/1/16/1f340.pngCách đây hơn 15 năm, trong một buổi chiều tôi dạy phụ đạo ở cơ sở 2. Cô trò đang say sưa với những con số, hình vẽ, bỗng một nhỏ học trò kêu lên..."Cô ơi..."...
Thì ra một thanh niên quần áo xộc xệch, mặt đỏ gay, người đầy hơi rượu...đã tiến vào ...và cầm lấy thước của giáo viên...gõ vào bàn...Âm thanh thật dễ sợ...
-Cô cho các em nghỉ học, tất cả vào phòng GV nhé...
Tên thanh niên lại theo cô trò tôi...
Chiều hôm ấy có 2 Hiệu Phó trực, thầy A và thầy B (hình như 2 cậu ấy cũng có tiết).
-Báo cáo thầy A, tôi không dạy tiếp, vì...
Thầy A bước ra và hỏi người thanh niên..
-Vì sao em lại vào đây phá, không cho cô giáo dạy...?
Vừa dứt câu...
"Bốp, bốp...", Thầy A nhận 2 cái tát của tên vô lại...
Ui trời, cô trò đều hoảng hốt..
Thầy B nhanh chóng đến khống chế hắn...thì...bị hắn cắn vào tay, những vết răng rướm máu...
......
Giáo viên, bảo vệ tập trung.. Cuối cùng hắn cũng bị bắt giao cho CA...
Vâng! Hai cậu ấy là HP trường tôi đã từng dạy, dẫu họ đã chuyển về trường khác, nhưng chúng tôi vẫn là đồng nghiệp, vẫn là bạn của nhau...Ngày ấy giáo viên chúng tôi lo sợ..."không biết tên lưu manh ấy có bị sida?". Nhưng không sao, thầy B vẫn mạnh khoẻ đến bây giờ...
Vâng! Chỗ dựa của GV là BGH, là những đồng nghiệp...Nếu chiều hôm ấy, 2 cậu HP cũng chỉ lo việc của mình,đồng nghiệp vẫn lo dạy... thì có lẽ tôi đã lãnh đủ
Những lúc nhớ lại, tôi lại thầm cảm ơn cuộc đời, vì tôi đã từng có những người đồng nghiệp như thế!!!
Đọc một đoạn trong một bài báo, tự dưng tôi lại muốn gõ gõ. Dù sao tôi cũng đã một thời làm cô giáo. Vâng! Cô N có sai, vì trong thông tư 08 của BGD, trong các hình thức kỷ luật học sinh, không có hình thức "quỳ gối". (Mà đã làm GV thì phải chấp hành đúng quy chế của ngành)..
Tôi cũng có những lần kiềm chế cảm xúc của mình bằng cách bước ra hành lang lớp học và hít thở vài hơi thật dài...
Nhưng cái sai của cô N không đủ lớn để cô phải xin lỗi bằng cách như thế. Cô là người trong cuộc, có lẽ nỗi lo sợ về "đơn kiện" quá lớn, nên cô đã mụ mị...
Nhưng tại sao HT lại vô tình đến mức rời khỏi phòng khi mọi việc chưa xong??? Tại sao một số giáo viên đứng đó chứng kiến...mà không có một động thái nào cả???
"Tiên trách kỷ, hậu trách nhân". Trước hết hãy trách BGH, trách những đồng nghiệp đang ở bên cạnh cô N...đã để cô N đơn độc...!!! Trách những người trong nghề...đã không vì nhau, đã không vì danh dự của nghề...!!!
BGH và ĐỒNG NGHIỆP đang ở đâu khi cô N quỳ trước phụ huynh???!!!
****

Top of Form