Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2016

GÓP...!!!

HN...!!!
Giữa thị trấn nhỏ bé này, mà những cuộc hẹn...cứ vẫn là hẹn...!
Nên... khi điện thoại còn là thứ xa xỉ, khi internet còn là điều hoang tưởng...thì trong cái thị xã không to, người ta vẫn cứ lạc nhau, chẳng có gì lạ...Hình như không có duyên, người ta sẽ lạc nhau cả đời...Có duyên không nợ, họ gặp nhau rồi cũng chia xa. Có duyên, có nợ...người ta sẽ cùng nhau đi qua năm tháng...!!!
Cô hẹn...sẽ cafe với những người bạn không còn trẻ...những người đàn bà đã "hưu" và đang cuối thời kỳ "nai"...không cùng tổ...! Còn lai rai với những bạn cùng chung chuyên môn đã thực hiện ngay từ buổi đầu họp tổ trong năm học mới...!
Sáng CN..."Tớ đang thăm người quen ở bệnh viện...Tối nhé". Hẹn nhau 19h, thì 18h30 trời đổ cơn mưa...Những tin nhắn gởi đi và hẹn...!
Một chiều trong tuần...Xong 2 tiết, nắng rất nhẹ...Alo...hẹn 19h...bởi hôm nay trời rất đẹp...có lẽ mây sẽ không về...!
Lạ lùng, những giọt mưa lưa thưa... rồi nặng hạt...! Lại hẹn!
Mà cô đã hẹn...Hẹn.. sau khi cô làm xong một chuỗi công việc "đúng quy trình"...! Có kết quả, cô sẽ mời những người bạn già một chầu cafe...! Vậy mà...lúc thì công việc, lúc thì trời mưa...Công việc thì không thể bỏ...Còn trời mưa mà rủ nhau đến quán, các ông chồng lại bảo: "những bà không bình thường..." thì quê...Đành hẹn!
Hy vọng Chủ nhật tuần này không nắng, không mưa...!!!
Cô chợt nghĩ... bao nhiêu lần lên SG, hẹn và cứ hẹn...Có lẽ SG rất rộng...hẹn nhau một ly cafe cũng đến mấy năm trời...!
Ừ! Thì có duyên, rồi sẽ gặp nhau, thế thôi!
****
LINH TINH...!!!
Vào được một trường nào đó, một bệnh viện nào đó... với một biên chế chính thức trong thời điểm hiện tại không phải là điều dễ dàng...!!!
Nhưng để sống được là chính mình, đúng nghĩa với nghề mình đã chọn cũng không thể gọi là không khó...Có những lúc phải đối diện với những bất trắc...Nên đa số người ta chọn cách yên lặng...! Và một số ít đến một lúc nào đó họ thấy "mệt mỏi"...!
Có những người, một thời "nghề là tất cả với họ...". Thế mà, khi họ cầm quyết định về sớm... chỉ với lí do ".... mệt mỏi...". Hôm trước một người bạn muốn rời bệnh viện dù tuổi nghề vẫn còn hơi nhiều...với một câu của cố nhạc sĩ TCS..."...vinh quang chỉ là điều...". Sáng qua vào face của nhỏ học trò cũ, lại thấy một ông anh lại cầm quyết định...về sớm...!
Dẫu cũng có những lúc "lên bờ xuống ruộng..." nhưng cô cũng đủ sức chiến đấu...để...sẽ cầm quyển sổ hưu đúng thời hạn...! Tự dưng thấy mình cũng hơi giỏi...!!!

L...!
@/Năm 2014....
HT giới thiệu: "dân chính quy đấy...".Thằng nhóc cao ráo, nhanh nhẹn, về thay cho một cô giáo vừa chuyển công tác...Nhưng chỉ là HỢP ĐỒNG...Thằng nhóc ngày xưa học phổ thông cùng với con gái cô. Cầm tấm bằng Đại học bôn ba nơi thành phố từ năm hai lẻ chín...và bây giờ thằng nhóc lại quay về làm thầy giáo nơi quê nhà...
Cô muốn nói với thằng nhóc..."Không nhất thiết phải đứng ở một nơi mình muốn, mà quan trọng là mình phải bước đi như thế nào...".
Như ngày xưa cô đã tự nói với chính cô...!!!
@/Năm 2016...
Họp tổ, đăng ký các danh hiệu...Thằng nhóc ngồi bên cạnh cô, cũng một thành viên của tổ...Nhưng...cũng chỉ là HĐ...!
Cô hy vọng sau những đợt thi trong thời gian qua: thi thực hành, thi lý thuyết, thi công chức...thằng nhóc sẽ đạt được nguyện vọng của mình...!
@/Lạ!
Đã học xong ĐH, đã được cầm cái bằng TN, thì đã đủ điều kiện để đi dạy... Vậy mà lại cứ thi cứ cử...??? Nếu thừa, sao lại cứ đào tạo???
Tội nghiệp dân Y và dân SP, chỉ hai nơi là có thể dung thân là BV và TH... !!!
@/Lạ!
Cuộc đời có nhiều điều thật lạ...!!!
****
Thu…!!!
Nơi đây, không phải chỉ có hai mùa mưa nắng...Cả bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông...Bây giờ là những ngày gần cuối cùng của mùa lá rụng. Và mùa lại cứ theo mùa...để rồi ngoảnh lại nhìn...mọi thứ đã xa thật xa...tuổi thơ, ngày nhỏ, một thời con gái...chập chùng giữa những mông lung...!!!
Ừ! Thì..."Tôi xin chút nắng... ngày thu... nhé người...!!!".
Một ngày...lại thấy... thu của anh Nguyên Hà..., những ngón tay gầy guộc muốn gõ gõ nên những con chữ...! Nhưng, có những điều chỉ giữ riêng cho mình, dẫu vui, dẫu buồn...thì tất cả chỉ là những khoảnh khắc...!
Và... sau những tháng năm, sau tất cả mọi điều, cô lại trở về "người đàn bà của cuộc đời rất thực...".!
****
DUYÊN S...!!!
Hai người đàn bà...những câu chuyện không đầu không cuối, chuyện nghề, chuyện thời sự, chuyện thực, chuyện ảo, chuyện những đứa con... và những chuyện thật đời thường...!!!
Cô bạn bảo: "hình như tất cả đều do duyên số...". Đã từng có những lần nàng cười cười trong đám đông: "giày dép còn có số...". Vậy mà lúc ấy nàng nói..."duyên số là cụm từ mà người ta gởi vào đó những thực tại khi họ muốn biện hộ cho một điều gì đó, khi họ không lí giải được vì sao???...".
Đôi khi chính mình đã suy nghĩ, đã lựa chọn, đã quyết định... mà vẫn có những khoảnh khắc "giá như"...Rồi lại tự đổ thừa do..."duyên số"....! Tại một thời điểm nào đó, người ta buộc phải lựa chọn, khi bất cứ lựa chọn nào cũng không hoàn hảo... người ta lại bảo...có lẽ..."định mệnh"...!
Một người bạn của nàng...quyết định buông tay người con gái mà cậu ấy rất yêu thương...sau những lựa chọn...! Để rồi khắc khoải theo những tháng năm...thì "duyên phận" hay "định mệnh"???!
Ừ! Thì DUYÊN... thì ĐỊNH MỆNH...hay do LỰA CHỌN...
Tất cả cũng là những món quà của cuộc sống...Hãy cứ mỉm cười...Chỉ vậy thôi...!!!