Thứ Hai, 10 tháng 9, 2018

GOM...!!!

VU LAN 2018...!!!
Ngày mai là 14...
Nhớ Vu lan năm ngoái, lần đầu tiên nàng đến chùa trong mùa Hiếu Hạnh...
Hôm kia  cô đồng nghiệp trẻ nhắn...
-Chị có về không?
.............
Nàng bấm máy...
-Chắc...chị không về.
...............
Vu Lan! nàng cầu mong hai mẹ của nàng luôn mạnh khỏe...Chỉ biết thế, khi cuộc sống đã đưa nàng về phương Nam, từ một sáng mùa thu năm ấy.
..............
Vu Lan này...
Nàng muốn viết về một người đàn ông . Người đàn ông nàng quen. Ừ! Thì cái thị trấn nhỏ này, bước ra khỏi nhà là gặp người quen. Một nụ cười, một cái gật đầu...Nàng muốn viết về anh, sau mỗi lần đến một quán cafe, nhưng cứ chần chừ, chần chừ...Cái phố của nàng chưa đi đã hết, nhưng quán cafe thì nhiều vô kể...Nhưng nàng chỉ gặp anh ở cái quán mà nhóm của nàng hay đến... (có những lúc nàng cũng đến những quán khác khi lang thang cùng bè bạn, nhưng chưa bao giờ nàng gặp anh..).
Tuần trước, nàng và cô bạn bước vào quán...Cái gật đầu chào như mọi lúc, nhưng tranh thủ khi hai cô bạn nữa chưa đến, nàng bắt đầu câu chuyện với anh...Con bé nhà anh  và con bé nhà nàng cùng lớp với nhau từ những năm cấp 2 và cấp 3...
............
Đang tán dóc với các bạn, nàng chợt nghe (hơi to)...
-Cô giáo đấy...
Nàng đưa mắt nhìn sang...Tiếng của anh.
Thì ra, anh đang nói với người đàn bà ngồi bên cạnh anh...Người đàn bà đã già, nên có lẽ nặng tai...
.......
Có những bức tranh mà không có họa sĩ nào vẽ được...Với nàng, thì trong một không gian thơ mộng, những điệu nhạc du dương, hình ảnh đẹp nhất không phải là một cặp tình nhân, một đôi vợ chồng trẻ, những chàng trai cô gái xinh đẹp với những chiếc điện thoại đắt tiền...mà là nơi... một già một trẻ đang trò chuyện. Một mái tóc muối tiêu đang nâng niu mái tóc bạc...🌹
Đôi khi nàng muốn cầm điện thoại lên và lưu những khoảnh khắc ấy, nhưng vẫn là cái tính cố hữu trong nàng...”ngại”...Chiều hôm ấy trời mưa tuôn, nhưng nàng thấy lòng mình chợt ấm...
- Bà thích đến quán cafe cô à!
Một lần nào đó anh đã nói với nàng như vậy...
.......................
Có những đứa con thương mẹ vô vàn, nhưng có bao giờ con biết mẹ thích những điều chi? Biết đâu mẹ cũng muốn ngồi nhìn những giọt cafe, khi tuổi đời đã chồng chất...
................
Cảm ơn anh! Người đàn ông không sang trọng, không giàu có....nhưng là một trong những người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này, là người đàn ông đã làm nên những yêu thương...và hiển nhiên không chỉ yêu thương trong mùa Vu lan này...🌹
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

CHO TÔI...!!!
"Khai giảng năm nay có còn bồi hồi?...".
Cô bạn hỏi.
Bởi hắn biết bạn mình là người đàn bà lan man, nhưng cũng yêu cái nghề cầm phấn lắm lắm...
Sáng qua...5/9.
Cũng định gõ gõ vài dòng. Nhưng mở máy ra, thấy tin nhắn của cậu em...Cảm xúc lại trôi tuột...Khi nghe một người vừa trở về với cát bụ
Ừ! Cuộc sống vô thường, không ai biết những gì sẽ xảy ra trong khoảnh khắc tiếp theo... SG mưa, mưa ào ào. Và SG nắng, SG gió...trong một sáng tháng 9, mà nắng gió phố phường thì nàng không quen...!!!
............
Sáng nay... Lướt net, và nàng dừng lại "hình ảnh học sinh Lai Châu đi khai giảng...".
..........
Ngẫm...!
Bao nhiêu tháng ngày, và cho đến bây giờ...nàng vẫn yêu cái nghề nàng chọn. Nhưng thực ra, ngay phút này, nàng chợt nhận ra một điều, có lẽ hoàn cảnh khách quan đã điều khiển cảm xúc...
..........
Một QN, với những chiều lộng gió, con đường đến trường thật xa, nhưng nơi ấy là tất cả những yêu thương.
Một Cà Mau, với những khó khăn, nhưng 4 năm chỉ là một thoáng so với cả một đời người. Như chim thiên di, tìm nơi trú bão...Rồi đôi cánh ấy đâu còn ngại những gió mưa...
Một XM, nơi nàng dừng chân. Con đường đến trường, rất ngắn, ngắn đến nỗi, mưa chưa hề ướt tóc, nắng chưa hề ngăm da...
..............
Nếu có một lần, có một ngày khai giảng như nàng vừa post...Không biết nàng có được như những giáo viên trên ấy, bám bản, bám trường,  gieo từng con chữ...??? Có còn đủ kiên nhẫn để neo giữ hai tiếng "yêu nghề"???.
..............
Đôi khi cứ tưởng, cứ ngộ nhận rằng những tin yêu của mình là vĩnh cửu, nhưng thực ra nó phụ thuộc rất nhiều vào những yếu tố xung quanh...Cảm xúc đã tô vẻ thêm những sắc thái cho cuộc sống...Mà chỉ là cuộc sống từ những hoàn cảnh không quá khắc nghiệt...!
.............
Cảm phục, rất cảm phục, những giáo viên cõng con chữ lên vùng cao, vùng xa, xa lắc..Cảm phục những giáo viên băng đồi, vượt suối..., những giáo viên cứ bước, dẫu bùn lầy trơn trợt dưới chân...!
.........
Thấy mình nhỏ nhoi, khi lướt qua những hình ảnh của những thầy cô, những học sinh trên con đường đến lớp...đầy những khó khăn...
........
Giá như...giá như...quan bớt tham...Giá như...giá như... thay vì những tượng đài nghìn tỉ...
............🍀🍀🍀🍀🍀......
TUI...
Lá vàng, đang là mùa thu...Tui thì chắc đã sang đông😏.
Đưa thẻ cho thằng nhóc bảo hắn rút  một ít tiền...
- Mẹ ơi! Thẻ mẹ hết hạn rồi...
............
Về XM đổi thẻ, cô bé nhân viên bảo:
- Khi nhận thẻ, cô nhớ cầm giấy hẹn và CMND..
...................
Lấy thẻ theo lịch hẹn...Và trong đầu óc đã nghĩ  đến chuyện là “nhớ đến CMND”...
.......
Nhỏ em nhắn:
- Chị ơi! Em mất tất cả giấy tờ rồi..
...........
Ta đây có vẻ sáng suốt, lôi giấy tờ ra...Lẩm bẩm:
- Lâu nay chỉ có đi xe đò, xe buýt, grap hoặc có “tài xế” chở đi, ta chỉ cần thẻ BHYT, CMND và ít tiền trong túi...là đủ...Kẻo lại tốn thời gian đi làm lại mọi thứ, nếu không may bị ai đó cầm nhầm...
.......
Lục tung...nhưng CMND không cánh mà bay đi mất tiêu...Không thể để lại nơi ngân hàng, vì  từ lâu, mỗi lần đến đó cứ tự nhắc mình, phải nhớ đến CMND. Mà mình còn nhớ rất rõ...
- Thẻ ATM của cô đây...Cô nhớ cầm CMND của cô...
Không lẽ...vô lý quá...
Chắc để đâu đó trong nhà ở XM...
..........
Gọi điện cho cậu học trò cũ đang làm bên CA, hỏi về thủ tục làm lại Căn Cước, khi mất CMND...
Thôi thì... về làm lại thôi, dù sao thì CMND cũng chỉ còn 2 năm nữa thì hết thời hạn. Dự định ngày hôm sau về...
.............
Đêm, những cơn đau bụng, chịu không thấu...Thằng nhóc bắt phải vào bệnh viện, vì sợ cái sỏi mật gây chuyện...
Đành lấy bằng lái xe kèm với BHYT....May mà, bệnh viện không làm khó dễ..
..............
Định...thứ ba (11/9) đám hỏi cu Tr, thứ tư về, thứ năm đi làm căn cước...(lịch làm cc là ngày thứ năm và sáng thứ bảy).
..............
Chiều nay.
Điện thoại tít tít...
“Cafe chị ơi...”
Và kèm theo  hình ảnh CMND của tui...
Ui trời...
Cô bạn đồng nghiệp cùng tổ bảo:
- Chị để quên ở chỗ rất nhiều tiền í...
................
Té ra...mặc dù cô nhân viên đã nhắc, nhưng không thèm lấy, chỉ cầm thẻ ATM ra máy đổi mật khẩu, rồi ung dung đi về...
.................
Đã bắt đầu đãng trí, nhưng không phải đãng trí bác học, mà là cái lơ ngơ lẩn ngẩn của một người đàn bà không còn trẻ....
Nhưng dù sao vẫn còn lướt nét được, là vẫn ổn.

9 nhận xét:

  1. Lúc rất thấm...
    Lúc rất cười...
    Hì hì hì...

    Gom tản mạn, thiệt hay! :D
    Vẫn đang thu, cho là vậy đi... :))

    http://anhdep.pro/wp-content/uploads/2015/10/phong-canh-mua-thu-3.jpg

    Trả lờiXóa
  2. Tâm còn tâm huyết với nghề, gắn bó với đồng nghiệp nhiều lắm.
    Vài năm nữa cái hội chứng nhớ nhớ quên quên nhiều khi rất buồn cười, có khi lúc ấy Tâm "ăn rồi bảo chưa ăn" cũng nên!
    Sỏi thăm và chúc sức khỏe Tâm!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sợ một lúc nào đó không nhớ nỗi mình ai...hi..hi...

      Xóa
  3. Ngày mới an nhiên chị Nguyên nè,ND sang thăm chị.

    Trả lờiXóa

* Bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ, thêm một vài biểu tượng cảm xúc *