Thứ Hai, 7 tháng 5, 2018

GOM...!!

MỘT NƠI...!!!
Đến rồi đi...Dừng chân rồi bước tiếp...!!! Một thời tuổi trẻ...như thế, và cứ nghĩ như thế!
Cho đến một ngày, khi không còn bận bịu với công việc, không còn những lo toan...Người đàn bà chợt nhận ra rằng, có những cảm xúc, say mê, nỗi nhớ... cũng đã khác. Đi đâu rồi cũng muốn quay về, về căn nhà nhỏ, thị trấn nhỏ, nơi có những yêu thương nho nhỏ, mọi thứ đều nho nhỏ, nhưng đã chắt chiu gần 30 năm...! Người đàn bà chợt nhận ra rằng, không những yêu quê hương, nơi mình sinh ra và lớn lên cả thời con gái...mà còn yêu cả nơi mà mình sinh sống, làm việc, nơi mình đã chăm chút cho những đứa con mạnh khoẻ lớn lên và vững bước vào đời...
Yêu những nhánh hoa vàng trên phố, yêu những cánh hoa tím li ti rơi rớt trên lề, yêu cái hồ be bé nhưng thật bình yên trong những buổi chiều tà, yêu những con sóng vỗ trong những hoàng hôn...!!!

HẸN...!!!
Quán Tango nha...
Ừ! thì hẹn nhau ở một quán cách nhà vài ba trăm bước chân. Hai đứa bạn hai ly yaourt đá..
Nàng hỏi:
-Ở đây có cafe pin hông?
Thằng nhóc phục vụ lớ ngớ...
Cô bạn bảo:
-Chắc nó không có thời gian xem thời sự, lướt nét.
.........
-Cho Cô một ly cafe sữa đá.
Mấy ngày nay mỗi sáng thiếu ly cafe đen, cái loại cafe mà anh xã mua cafe hạt, tự rang và tự xay...cũng thấy nhớ. Thôi thì, thêm chút sữa, thêm tí đá...độ độc của cafe nếu có cũng sẽ bớt đi.
Ba đứa cùng tổ trong những năm PTTH. Một đứa ở TB, hai đứa ở TP nên cũng dễ gặp nhau.
.......
-Alo, C hử? Ba đứa tớ đang ngồi ở quán đây...
.......
-Ước gì mình bay vô được hén!
......
Có một thời sân trường đầy bụi cát, mái ngói rêu phong...Vậy mà ngót nghét đã gần 40 năm. Còn có những lần ngồi bên nhau như thế này cũng thấy bình yên...
Một nơi...có những lần nàng nghĩ về...thanh xuân, kỷ niệm, ký ức...
Ừ! Thì chỉ để nhớ..
Hẹn nhau sáng mai lên Q10 thăm cậu bạn cùng lớp ngày xưa. Trưa mai kiếm quán ăn món QN...là lá la...
Về nhà, khoảng 30' sau nàng gọi điện cho cô bạn...
.........
Bạn của bé Tr cười...
-Ngoại Bo huỷ show ngày mai
......
Cuộc đời này, không phải hẹn, là ta có thể gặp nhau. Ừ! thì đôi khi cũng lỡ hẹn...Thì ta cứ hẹn...Thế thôi!
CỨ TƯỞNG...!!!
Cứ tưởng tuổi nhiều là biết nhiều thứ là làm được tất tần tật những việc...
Cứ tưởng dày dạn kinh nghiệm, nhất là kinh nghiệm đã từng nuôi hai đứa nhóc, thì chăm được hắn vào ban đêm sẽ dễ dàng...
Hắn là con bé 32 tháng tuổi, ăn ngoan, chóng lớn, biết đủ thứ, có điều...chưa bao giờ xa mẹ trong đêm...
Ngày sinh hắn, bà Ngoại chỉ có việc bám lấy bệnh viện mấy ngày, rồi đưa mẹ con hắn về XM...
Bi chừ sinh Bi, bà Ngoại đa hệ, cơm nước, ra vào bệnh viện...và chủ yếu là lo cho hắn..vào ban đêm. Ban ngày thì hắn nhảy nhót, lót tót theo mọi người vui chơi...
*Đêm thứ nhất. Ba hắn và cậu hắn trực bệnh viện. Hắn chơi đến 22h... hắn bắt đầu nhớ mẹ, nhớ ba. Hắn khóc, nhưng chỉ gọi là khóc nhè... Thương hắn...Hai ông bà già vật vã với hắn đến hơn 2h sáng...
Hôm sau vào bệnh viện, gần 21h, hắn vẫn vui vẻ về...
*Đêm thứ hai. Chỉ có Ba hắn ở bệnh viện với mẹ con nhà Bi...Sau khi hắn chạy vào phòng cậu, nghe cậu đàn hát...Cậu bế hắn đến võng, ru hắn ngủ dễ dàng, chẳng giống như ông bà ngoại đêm qua...Xong việc, cậu trả hắn cho bà ngoại...Nhưng... Vừa sang ngày mới, hắn giật mình dậy và khóc to...Hình như hắn sợ hãi điều gì đó...Vừa khóc, vừa "Bo mơ, Bo mệt...". Cậu bế, cậu ru, cậu dỗ...Bà Ngoại botay. Cậu hắn bảo: "Để con lo cho Bo...". 10' sau hắn mới nín khóc...
Cậu hắn nằm trên ghế lười, hắn ngủ trên võng, mắt cậu hắn nhắm lại, nhưng tay thì cứ đong đưa..Thương cả hai cậu cháu.... Đêm trôi qua, ngày mới lại đến....Hắn thức dậy, vui chơi, như chưa hề có trận khóc nức nở trong đêm...
Ừ! Thì cuộc đời này...cứ tưởng...!!! Cứ tưởng ta sẽ làm được mọi thứ, vậy mà dỗ một đứa nhỏ trong đêm cũng không xong...hi...hi...
CUỘC SỐNG...!!!
@Bạn 1:
...."Mình thấy cuộc đời như một bi hài kịch. Có một số người họ đóng được nhiều vai..."
Nàng bảo: "Đôi khi mình cũng đóng nhiều vai đó chứ...chỉ là không đóng vai ác...Đó là những lúc dấu cảm xúc của mình với xung quanh...".
......
@Bạn 2:
Bên khung tin nhắn...
-Chị!
.....
Là em! Người đàn bà còn trẻ...Biết nhau đã rất lâu trên thế giới hư hư thật thật này. Vẫn rất xinh, và rất tươi, hình đại diện cũng như những bức ảnh trên trang của em. Một công việc ổn định, một gia đình, một đứa con trai...
....
"Đôi khi mình cũng đóng nhiều vai đó chứ...chỉ là không đóng vai ác...Đó là những lúc dấu cảm xúc của mình với xung quanh...".
Ừ! Có thể như vậy. Nàng biết phía bên kia bàn phím, những giọt nước mắt của người đàn bà, có lẽ khi không còn bận bịu với công việc là những khoảnh khắc sống rất thật với lòng mình...sau những phút giây ..."Em vẫn đang cố gắng để che giấu cảm xúc vỡ vụn của mình....".
Ừ! Em... đã từng phải đóng vai người đàn bà mạnh mẽ...
Nàng muốn ôm người đàn bà ấy...Nhưng không thể...!
........
Đàn bà, người luôn níu giữ hạnh phúc của gia đình mình, nhưng đến một lúc nào đó họ buông tay...Đành vậy!
Nàng hiểu cảm giác của người đàn bà ấy...Bởi nàng đã từng chứng kiến nỗi đau của một người mà nàng rất thương...Trước toà, em gái nàng mạnh mẽ lắm, quyết giữ lấy quyền nuôi con, nhưng khi bước ra khỏi phòng, em gục lên vai nàng...và khóc. Nàng biết, em khóc không phải vì muốn giữ một gia đình mà là ...em buồn, em đau giống như người đàn bà ấy...
"Em chỉ buồn vì đáng lẽ ra mình phải được hạnh phúc. Vì em đã luôn cố gắng từng ngày..."...
.....
-Em chỉ muốn khóc với chị một chút...
-Nếu muốn khóc, em cứ khóc đi, nước mắt thường làm người ta nhẹ lòng...Chỉ sợ, đến một lúc nào đó, nước mắt cứ chảy ngược vào trong...!
Cuộc sống vợ chồng là duyên và nợ...Vì duyên nên gặp gỡ, vì nợ nên sống bên nhau...Thôi thì, xa nhau, phải chăng là hết nợ...???
......
Nàng nhớ, cũng hơi lâu lâu...Cô đồng nghiệp trẻ...sau bao cố gắng...đã:
-Cô ơi, em đến toà...
Nàng đưa bờ vai cho cô đồng nghiệp trẻ tựa vào...Những giọt nước mắt...
......
Em gái nàng, cô đồng nghiệp trẻ của nàng...bước đi trên những nỗi buồn...Và sau tất cả mọi điều...là những bình yên!
......
-Từ từ rồi mọi thứ sẽ ổn, quan trọng là em phải giữ gìn sức khoẻ, để làm chỗ dựa cho thằng nhóc...
Nàng gởi đi những con chữ...

CÓ BAO LÂU...!!!
Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ...Ngoài kia nắng vẫn lên, gió vẫn thổi...Mà có bao giờ em quay ngược được thời gian???. Thì sao, em không yêu thêm những giọt sương buổi sớm, không chắt chiu thêm những con nắng cuối ngày....
@@@Chợt nhớ đến pic này đã lưu trong thư viện ảnh, khi nhận tin nhắn của một người bạn kể về một người đàn ông tự mình tìm cách để ra đi về bên kia thế giới...!
..........
Một số người có những lúc bế tắc, chỉ muốn kết liễu cuộc đời...!
...........
Mình đọc cũng đã rất lâu...Một chuyên gia tâm lý viết.."Thời gian dẫn đến kết cuộc không mong muốn đó, chỉ trong tích tắc, chỉ tính bằng giây. Bạn phải thoát ngay những tích tắc đó..bằng cách phải rời ngay vị trí, bước ra ngoài và hít thở vài hơi sâu.." (nội dung là như vậy..câu cú có thể khác).
.......
Biết bao nhiêu người đang phải chống chọi với căn bệnh định mệnh, có những người phải giật gấu vá vai, có những mảnh đời bất hạnh...nhưng họ vẫn cố nương theo cuộc sống đó thôi...
.....
Cuối cùng...nhà lầu, xe hơi, giàu sang và địa vị...cũng không thể níu kéo một ai đó rong chơi trên cõi tạm này...!
......
"Nếu đã biết trăm năm là hữu hạn, thì cớ sao ta không sống thật sâu???"

NGẪM...!!!
Đôi khi ngẫm lại, thấy mình của một thời chẳng giống ai...Không muốn thay đổi, cứ giữ hoài những thói quen từ ngày con gái cho đến lúc gần già...Và...cất giữ những điều rất cũ....!
Chỉ việc cái tóc, một góc rất nhỏ của con người...Thiên hạ thay đổi cho hợp với mode, cắt, uốn, ép, duỗi, thay màu...Nàng thì...cũng một thời tóc dài tung bay trong gió, cũng một thời tóc xoã ngang lưng. Rồi cũng thật đơn giản, chợt thấy những ngọn tóc so le, chỉ cần bấm lại cho ngay hàng...
Cho đến một ngày, người đàn bà thấy mình không còn trẻ, tóc buông dài không còn thích hợp...Tóc ngắn hơn và buộc cao..."Tóc buộc đuôi gà...". Đó là ngày nàng bước vào tuổi 40...Và cứ thế cho đến bây giờ. Thỉnh thoảng, những lúc muốn lên hình, nàng mới thả tóc, tóc chỉ còn ngang vai... Mà lạ thật, cả một hộp kẹp tóc xinh đẹp...(học sinh thường tặng cô), nàng chỉ dùng mỗi kẹp vài ba lần để các nhỏ thấy ..."cô đã sử dụng quà...". Rồi cất.
Dây buộc tóc bằng nhung, chỉ hai màu: tím hoặc đen...là loại của nàng...Chỉ thế...!
Rồi...ti toe theo lớp trẻ, nhuộm...Nhưng không phải vàng mơ óng ánh...mà để chỉ phủ màu sương...Nhưng vẫn buộc cao...!
Ừ! Một ngày, chợt nhận ra rằng...mình là một người đàn bà không hề giống đa số những người đàn bà...đã quên thay đổi kiểu tóc trong một thời gian quá lâu... Mà cũng chẳng phải là "quên thay đổi"....chỉ là muốn giữ những gì mình thích, thế thôi.!
Biết đâu, rồi sẽ có ngày, lại thích tóc không còn đủ dài để buộc.

NÓ...!!!
Nó là người đàn bà như nàng, bạn với nhau từ lâu, từ thời sinh viên cho đến bây giờ...Nó cũng đã về thị trấn nhỏ chơi với nàng đôi ba lần...Thi thoảng lên Sì phố nàng ghé nhà nó...cùng nó đến nhà cô bạn ở PN để tụ tập...Vì ngoài nàng và nó, thì lớp A ngày ấy còn có 4 bạn nữ đã định cư ở SG như nó....
Ngày còn ở Quy nhơn, nó là một cô gái tóc dài, da trắng, dáng mi nhon...Khi nàng còn mang đầy mùi ruộng lúa thì nó đã biết một chút môi son, một chút má hồng...Biển Quy nhơn, những chiều lộng gió, những sáng tinh mơ...nó dịu dàng ...áo tắm ôm gọn thân hình mảnh mai...
Ngày nàng xuôi Nam...
Nó cũng rời QN. Theo chồng vào SG dạy toán cấp II, rồi dạy tin...Và hình như nó là đứa con gái duy nhất trong lớp Toán A ngày ấy có được bằng thạc sĩ khi đã ngấp nghé tuổi 50...Lại tiếp tục làm nhà giáo...
Nó có một gia đình có đủ gái trai, đang sống ở một thành phố lớn...Như thế cũng được rồi...
...........
Nàng tìm đến nhà nó trong một buổi trưa vội vã, giữa cái nắng SG đầy những khói xe...cách đây gần 7 năm.
Nó bệnh.
Một căn bệnh nhớ nhớ quên quên, bệnh sợ ra ngoài, bệnh sợ người không quen, bệnh không ngủ được...Đối diện với nó, nàng nghe xót xa, khi ánh mắt nó lơ đãng...Ra về nàng mang theo một khuôn mặt mệt mỏi của nó...
Nàng nhớ một lần nó tâm sự...chuyện gia đình...
-Chuyện gì không chắc chắn thì đừng nghĩ đến chi cho nhọc lòng... Nàng chỉ nói với nó như vậy...!
.......
Những ngày gần cuối tháng Tư, nàng gọi điện cho nó, một lần, hai lần..,rồi nhiều lần, điện thoại reo, nhưng nó không hề bắt máy...Cả ngày cũng không thấy nó gọi lại...Hôm sau nàng tiếp tục gọi...vẫn thế. Nàng linh cảm một điều...Cuộc gọi tiếp theo, anh xã nó nghe máy...
......
Nó tự phàn nàn nó, từ sau cái ngày nó về họp khoa...
Nàng cười qua điện thoại với anh xã nó...
-Thời gian vốn tàn nhẫn với phụ nữ mà anh...
Nó so sánh nó với bạn bè xưa, về mọi thứ...Rồi lại stress, lại trầm cảm...
Muốn nói với nó nhiều điều, nhưng không thể được, bởi: nó sợ nghe điện thoại...Mà nàng thì đang làm "Osin cấp cao" cho một bà mẹ bỉm sữa và hai nhóc cách nhau hơn 30 tháng...nên rất bận.
............
Nàng là đứa con gái biến mất trong mắt bạn bè sau khi rời trường SP vài ba năm...Ngao du miền tận cùng tổ quốc, với biết bao nhiêu thứ nặng lòng...Rồi về miền ĐNB làm cô giáo trường làng...cho đến ngày cầm sổ...So với nó, thì nàng còn nhọc nhằn hơn nhiều.
Đôi khi nó nói với nàng, ...hay...sướng thế! Nhưng nó đâu có biết rằng, mỗi đứa đều có một mối lo toan, một nỗi buồn riêng, nhưng những bước chân thì không thể dừng lại.
.......
-T ơi! Tao đi chơi nhiều...nhưng cũng buồn lắm...
Ừ! Nàng hiểu, khi trước đó nàng đã nhận tin nhắn của cô bạn (cô bạn mà nó đã nhắc đến...)
Không biết nó còn nhớ một lần trên taxi đi SNN, cô bạn xinh gái nhất nhóm, chợt thốt lên..
-Ê! Tụi bây có bao giờ nghĩ đến cái chết chưa? Tao thì có rồi đó...!
.......
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ???
......
-Mi đang ở SG phải không? C vào, tụ tập đi...
Điện thoại của cô bạn ở PN...
......
Nó thì bệnh, nàng đang bận bịu..Tiếc thật!
.......
Chỉ mong nó mau khoẻ...!


12 nhận xét:

  1. Thăm Tâm!
    Đọc cái GOM của tâm thấy y hệt kiểu ghi nhật ký ngày xưa. Ôi bao giờ cho đến ngày xưa!
    Mong bạn khỏe vui và hạnh phúc !

    Trả lờiXóa
  2. Hay nhé!
    Nhân Ngày Của Mẹ, DVD chúc mẹ con PT thật dầm ấm và hạnh phúc!
    :D

    https://muahoaonline.com/media/catalog/product/cache/1/image/1200x1200/9df78eab33525d08d6e5fb8d27136e95/i/_/i_miss_you_mom.jpg

    Trả lờiXóa
  3. Lần đầu ghé trang Chị...Đọc những dòng GOM của cô giáo thật hay ạ...

    Trả lờiXóa
  4. Không vào được trang của bạn...

    Trả lờiXóa
  5. PT không vào được blog của DVD ha?

    Trả lờiXóa

* Bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ, thêm một vài biểu tượng cảm xúc *