Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Truyện linh tinh...

Trích blog...
Sep 1, 2010

...Rồi mai đây cát bụi đón anh về
Nghe trong gió nỗi đau nào lẫn khuất...

Hai câu thơ tôi nhắn cho em. Sau khi trong máy tôi hiện lên sđt quen thuộc...
Đã lâu rồi, tôi và em tự nguyện làm người xa lạ. Vậy mà, tôi lại nhận tin nhắn của em...Ngày mai tôi nhận quyết định.
Tôi xin nghỉ, vì tôi quá mệt mỏi vì lòng người...

Cảm ơn em. Người con gái tôi yêu, người con gái mà tôi đã mất vì không đủ can đảm để nói lời yêu. Ngày ấy, em như một nụ hồng, còn tôi thì không còn trẻ...Bao lần tôi đến với em, rồi cũng chỉ những câu chuyện không đầu không cuối...Tôi thấy có người con trai đi bên em...Rồi tôi tìm em, tìm em nhiều lần, trước khi quyết định vấn đề trọng đại của đời mình...Nhưng có lẽ do số phận, tôi đã lạc mất em trong cái thị xã nhỏ bé ấy...

Ngày cưới của tôi, em đã đến...
Một đêm sau ngày cưới, tôi đến tìm em...

Cho đến một ngày tôi đau đớn nhận ra rằng em đã yêu tôi,  tình cảm em dành cho tôi không  mang màu sắc khác...Em đã từng hy vọng rằng rồi tôi sẽ ngỏ lời cùng em. Và em chưa định gắn bó đời mình cùng ai, cho dù bên em có những người yêu thương em...

Rồi em cũng có một gia đình. Em rời bỏ quê hương...Trước ngày ra đi, em có đến cơ quan tìm tôi, nhưng có lẽ cũng do số phận, tôi và em không gặp nhau. Điều đó nào tôi có biết...

Tôi lấy công việc làm niềm vui. Em đã ra đi rồi, nhưng tôi nào hạnh phúc? Em ám ảnh cuộc đời tôi...Và tôi cũng biết rằng trong trái tim em vẫn có tôi. Nhưng hạnh phúc trong em là có thật. Gia đình em, một gia đình lý tưởng trong mắt của mọi người...

Có những lúc tôi ao ước có em...Nhưng tôi biết đó chỉ là giấc mơ...

Cảm ơn em. Khi tôi bước sang cuộc sống mới, em vẫn nhớ đến tôi, vẫn chúc tôi vui và bình yên. Ước gì lời chúc của em trở thành hiện thực...

Hạnh phúc nhé em...


Phố nhỏ...
Nov 9, 2010
  

Cô về...Thành phố vào đông...
Những cơn mưa như ướt cả lòng người.
Ly cafe đen không đủ ấm.
Anh! người đàn ông của những ngày tháng trước...yên lặng...trầm tư...
Cô! người con gái của một thuở...mông lung...chua xót...
Hai gia đình...Hai cuộc sống...
Cô bình yên...Anh chưa lặng sóng bao giờ...

Cô đi tìm gì? cho cuộc đời này?



Truyện rất ngắn...
Apr 21, 2011


Nhớ- buồn...Ngắn, như không thể nào ngắn hơn thế nữa...

Tần ngần, chần chừ...Rồi những ngón tay của Mai lướt nhanh trên bàn phím...Trong cuộc đời này cả anh và em đều lỡ nhịp. Khi còn có thể, có bao giờ anh nói anh yêu em, có bao giờ anh nói anh cần có em cho cuộc đời anh đâu? Ngày ấy, tình yêu trong em khắc khoải, có cả nỗi đợi chờ và những khát khao...Còn anh, chưa một lần dám nói...Thôi thì... mình còn có nhau trong nỗi nhớ...là đủ rồi phải không anh?



Đò chiều...
Apr 29, 2011

 Người lái đò đưa khách sang sông. Khách đông, sông rộng. Người lái đò làm sao nhớ hết khách sang sông. Chỉ có khách trở về thăm bờ bến cũ…
Ngày ấy…Đã xa thật xa…Có người khách qua sông nhưng chân không muốn rời thuyền. Lái đò thì muốn người ở lại để vững tay chèo chống. Thế nhưng! Định mệnh nào chôn vùi những mơ ước? Người lái đò khắc khoải, khách cam lòng rời bỏ bến sông xưa…
Ngày tháng trôi qua…Thi thoảng, khách trở về…tìm lại con thuyền…Người lái đò thấy lòng mình ấm lại. Chút ân tình như sóng vỗ xôn xao…
Rồi một ngày thuyền neo, sào cắm. Người lái đò chân bước lên bờ bỏ lại dòng sông vẫn lững lờ con nước…
Rồi một chiều, khách năm xưa trở về lên tiếng gọi… đò ơi…Trong buổi hoàng hôn tiếng gọi …đò ơi…như đơn độc giữa đất trời. Người lái đò chỉ thấy chòng chành con nước, chông chênh con thuyền.Tiếng gọi…đò ơi…sao nghe chua xót cả một đời người…Khách năm xưa, như một lữ hành đơn độc, lặng lẽ những bước chân…
Rồi bất chợt, khách giật mình, thảng thốtCuộc đời mình đâu phải bến sông xưa….   


Hạnh phúc...
Aug 19, 2011 
Hạnh phúc là gì? Nào ai định nghĩa được…Mỗi người cảm nhận hạnh phúc một cách khác nhau. Một kẻ cô đơn hạnh phúc là một mái ấm gia đình. Một người lang bạt hạnh phúc là một chỗ trú chân. Một người bệnh tật hạnh phúc là những ngày mạnh khỏe. Có nhiều tiền là hạnh phúc của người nghèo…
Có người chưa bao giờ biết đến hạnh phúc. Hạnh phúc đối với họ là điều không có thật. Có người không hề nhận ra hạnh phúc đang hiện hữu quanh mình, để khi bị hạnh phúc chối bỏ thì nuối tiếc không nguôi. Có người thì suốt đời đi tìm hạnh phúc ở một nơi xa lắc…
Hạnh phúc có giá hay không? Có ai biết giá của hạnh phúc là bao nhiêu…Có khi rất đắt, có khi rẻ lắm, có khi là vô giá…
Hạnh phúc nhỏ nhoi của người này có khi lại là niềm khát khao cháy bỏng của kẻ khác. Có người lại đi nhặt nhạnh hạnh phúc bên lề cuộc đời của một bóng hình rất xa xôi…Có người đem hạnh phúc ra đánh đổi. Có người đem bán hạnh phúc đi… Nhưng có lẽ chỉ có thể bán đi hạnh phúc, chứ không thể nào mua được nó. Nếu như có thể mua được hạnh phúc thì dù đắt đến mấy, chắc chắn cũng có rất nhiều người tìm mua. Bởi…trong cõi nhân gian này…có ai mà không cần hạnh phúc???
Tôi biết: Người phụ nữ sang trọng bước xuống từ chiế xe hơi bóng loáng… Bữa cơm chiều ấm áp có đủ vợ chồng con cái trong ngôi nhà đơn sơ của người bạn. Người phụ nữ thầm ước ao…Giá như mình cũng có những chiều…Hạnh phúc sao mà giản dị đến thế?
Tôi biết: Anh cầm nhẹ tay cô gái đặt vào vòng eo của mình…Ôm anh một lần, một lần…để anh biết thế nào là hạnh phúc…Nhưng…Ta bây giờ không còn là của nhau…Hạnh phúc sao mà đắng cay đến thế? Anh đã “hào phóng” tặng hạnh phúc của mình cho người đàn ông đi bên cạnh cuộc đời nàng…
Tôi biết: Chị trở về nơi ấy sau những tháng ngày đi xa. Những tin nhắn, những cuộc hẹn…Vệt ký ức long lanh…Trái tim chị lại hát những ngày xanh…Rồi chị giật mình thảng thốt. Một chút, một chút nữa thôi, chị đã bước qua lằn ranh giới…Hạnh phúc sao mà mong manh đến thế?
Tôi biết: Chuông điện thoại. Anh kêu lên cùng bè bạn…Giá như có một ngày mình không nhận điện thoại của cô ấy thì hạnh phúc biết bao! Cũng người đàn ông này, cách đây không lâu, ánh mắt bừng sáng khi trong máy hiện lên số điện thoại quen thuộc. Hạnh phúc sao mà dễ đổi thay và đỏng đảnh đến thế?
Tôi biết: Cô yêu anh, một tình yêu đơn phương. Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy anh một vài phút là cô cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Cô cứ như thế…như thế…cho đến một ngày anh gởi thiệp hồng mà tên cô dâu không phải là cô…Hạnh phúc sao mà đắt thế? Cái giá của hạnh phúc ấy là cả những tháng ngày xuân sắc của cô…
Tôi biết  tôi biết...      Tôi biết  tôi biết...      Tôi biết  tôi biết...     
Còn tôi ư! Hạnh phúc là có một công việc để làm, có một gia đình để chăm lo…Hạnh phúc là ngắm nhìn những đứa con lớn lên từng ngày ngoan ngoãn và chăm học…Con gái kỳ cuối CH, con trai bắt đầu năm thứ nhất ĐH…Hạnh phúc là người đàn ông đi bên cạnh cuộc đời mình. Hạnh phúc là cái nắm tay thật chặt trong đêm khuya khi thoáng những giấc mơ không dịu dàng…Hạnh phúc là những ký ức…đôi khi vọng về…Hạnh phúc là những kỷ niệm...đôi khi chợt nhớ...
Tôi biết: Hạnh phúc như trái tim pha lê mỏng manh và dễ vỡ.
 Một cơn gió nhẹ đủ làm xôn xao mặt hồ yên lặng. Một tiếng gà gáy bất chợt làm tan đi sự tĩnh mịch của buổi trưa hè một vùng quê…
Đã có đôi lần tôi bước qua những chông chênh...vì những điều xưa cũ... Hạnh phúc "sóng sánh". Những con sóng lăn tăn...Nhưng rồi bình yên lại trở về...
Và tôi biếtHạnh phúc như trái tim pha lê mỏng manh và dễ vỡ... 
                                                            Tản mạn một chiều thu...

Lặng yên!
Oct 1, 2012


Lặng yên!...tìm một chút nhẹ nhàng...như chưa từng đi qua cuộc đời nhau...

Lặng yên!...không phải là quên...mà để tự hỏi lòng mình có còn nhớ???
Lặng yên!...nhìn những giọt sương đêm còn đọng lại...và chợt vỡ òa trước ánh bình minh...
Lặng yên!...xòe tay đón những giọt mưa cuối mùa lá rụng...và đâu đây khúc hát giao mùa...
Lặng yên!...khi một mình lang thang trên phố nhỏ...chút hanh hao trong một buổi chiều vàng...
Lặng yên!...lắng nghe lòng mình đong đưa theo từng nỗi nhớ...theo những tiếc nuối chơi vơi...
Lặng yên!...nhìn về nơi xa với ánh mắt ngập ngừng lửa nhớ...và để rồi đành ngoảnh mặt quay lưng...
Lặng yên!...không có nghĩa là ngừng yêu thương...hay không còn gì để nói...
Lặng yên!...đi về nơi ấy...và âm thầm xóa dấu chân qua...
Và cuối cùng...Lặng yên!...khép cánh cửa căn phòng...để không nghe tiếng gọi của những ngày chưa gọi là xưa vọng về trong thương nhớ...để bước tiếp những tháng năm  bộn bề  những nỗi buồn và có lẽ không hề thiếu những niềm vui...để nghe đâu đó..."Vì cuộc đời này...phải thế mà thôi...".



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ, thêm một vài biểu tượng cảm xúc *