"Khi già người ta sẽ sống nhẹ nhàng hơn, dễ chấp nhận hơn, sẽ bao dung độ
lượng nhiều hơn...". Cô đã đọc được những dòng chữ ấy trong một trang quen
thuộc...Ừ! Thu rồi, ngoài kia heo may về... và cô cũng lưng chừng mùa lá rụng...Chưa
già, nhưng cũng không còn trẻ, những giọt mưa đủ để người ta gõ nên những cảm
xúc trong mùa của thi nhân, chưa phải đông rét mướt lê thê lạnh giá...Vậy mà
lúc đọc "Khi già...", cô bất chợt nhận ra rằng mình bắt đầu như thế...
và sẽ như thế...!!!
"...Người ta sẽ sống nhẹ nhàng hơn...". Vâng! Bởi những nặng nề người
ta đã gánh... cả một thời tuổi trẻ...Một thời tuổi trẻ...đôi khi gánh trên vai
những nặng nề ... mà người ta vẫn lặng lẽ...nên có lúc không ai nhìn thấy, chỉ
thấy những nụ cười, những bước chân thong thả lên từng bậc cầu thang...và thỉnh
thoảng một ánh nhìn xa xăm nào đó...Thế thôi!
"...Nhẹ nhàng...", bởi những đứa con đã trưởng thành, những đồng lương không cần phải chuyển qua những thẻ khác...Dẫu những dặn dò cũng vẫn như xưa...!
"...Dễ chấp nhận hơn...", bởi những tháng năm chứng tỏ rằng có những điều không thể đổi thay...Ừ! thì chấp nhận, như chấp nhận những cơn gió chướng ngang qua lòng mình...!
"...Sẽ bao dung, độ lượng nhiều hơn...". Một ngày tịnh tâm, nhìn lại cuộc đời...thấy mọi thứ đều vô thường! Quay lưng lại, có thể là rời xa nhau mãi mãi...Thì tại sao ta không chọn những yêu thương, thì tại sao ta không buông những buồn phiền từ ai đó vô tình hay hữu ý đã mang đến cho ta...! Biết đâu, một sáng mai thức dậy...bầu trời không còn trong xanh...! vậy thì... hôm nay cứ yêu những áng mây lãng đãng trong chiều...!
Một thời tuổi trẻ... ta cũng chẳng biết bao dung độ lượng cho mình...Cứ phải công việc, cứ phải trách nhiệm...Mỗi lần trở về QN, quê mình đó...vậy mà chỉ như một con tàu ghé một sân ga...!!!
Ừ! "Khi già người ta sẽ sống nhẹ nhàng hơn, dễ chấp nhận hơn, sẽ bao dung độ lượng nhiều hơn..."!!!
"...Nhẹ nhàng...", bởi những đứa con đã trưởng thành, những đồng lương không cần phải chuyển qua những thẻ khác...Dẫu những dặn dò cũng vẫn như xưa...!
"...Dễ chấp nhận hơn...", bởi những tháng năm chứng tỏ rằng có những điều không thể đổi thay...Ừ! thì chấp nhận, như chấp nhận những cơn gió chướng ngang qua lòng mình...!
"...Sẽ bao dung, độ lượng nhiều hơn...". Một ngày tịnh tâm, nhìn lại cuộc đời...thấy mọi thứ đều vô thường! Quay lưng lại, có thể là rời xa nhau mãi mãi...Thì tại sao ta không chọn những yêu thương, thì tại sao ta không buông những buồn phiền từ ai đó vô tình hay hữu ý đã mang đến cho ta...! Biết đâu, một sáng mai thức dậy...bầu trời không còn trong xanh...! vậy thì... hôm nay cứ yêu những áng mây lãng đãng trong chiều...!
Một thời tuổi trẻ... ta cũng chẳng biết bao dung độ lượng cho mình...Cứ phải công việc, cứ phải trách nhiệm...Mỗi lần trở về QN, quê mình đó...vậy mà chỉ như một con tàu ghé một sân ga...!!!
Ừ! "Khi già người ta sẽ sống nhẹ nhàng hơn, dễ chấp nhận hơn, sẽ bao dung độ lượng nhiều hơn..."!!!
Lúc nào cũng nhẹ nhàng
Trả lờiXóacũng sâu lắng...
mà vẫn chuyển tải được hết nghĩ suy,
đó là tài của Tâm...
Bùi ngùi nhìn lại,
đã đi qua một thời
với bao khó nhọc
nhất là vào thời đó...
Vậy nhưng ý thức là một chuyện
buông bỏ liệu có dễ gì đâu...
Hi...hi...Có bao giờ dịu dàng được như nàng Tím...Cứ lan man, cứ vu vơ...
XóaMà càng già thì càng lẩm cẩm, rồi lại lan man...
ai rồi cũng già
XóaHôm nay Phương Tâm cho Sỏi ba hoa chút nha. chẳng hiểu sao đề tài về tuổi già lại thấy hấp dẫn , thế mới chết chứ. Bọn mình càng ngày càng tiếp cận dần tới vạch vôi của cuộc sống, về già người ta hay nhớ chuyện xưa. Đến cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tìm lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời tuổi trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi giàMình chưa già lắm nhưng mình thấy người có tuổi nên buông mọi chuyện. Có quá nhiều điều để nói là "Lực bất tòng tâm" nếu đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Cách này Sỏi gọi là buông. Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà thành công trọn vẹn. Quan trọng nhất ở đời là chất lượng của cuộc sống. Trẻ hay già đều thế cả , chất lượng mới là đáng để tâm đến. Vậy chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, có lẽ thuận nhất là tư duy kiểu việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin hơn.
Trả lờiXóaỪ! "Khi già người ta sẽ sống nhẹ nhàng hơn, dễ chấp nhận hơn, sẽ bao dung độ lượng nhiều hơn..."!!!
XóaCó lẽ vậy đó Sỏi...
Người già thì hay hoài niệm, sách vở đã nói thế, và mình thấy đúng...Đôi khi muốn trở về lang lang trên phố cũ một chiều thu, để nghe chiếc lá vàng nào đó rơi rớt trên vai, mà cũng chẳng hiểu ...để làm gì?
"Lực bất tòng tâm", chẳng hạn như những điều rất tệ trong cuộc sống này, ta có thay đổi được đâu...Thôi! buông cho thời thế...
"Một ngày tịnh tâm, nhìn lại cuộc đời...thấy mọi thứ đều vô thường! Quay lưng lại, có thể là rời xa nhau mãi mãi...Thì tại sao ta không chọn những yêu thương, thì tại sao ta không buông những buồn phiền từ ai đó vô tình hay hữu ý đã mang đến cho ta...! Biết đâu, một sáng mai thức dậy...bầu trời không còn trong xanh...! vậy thì... hôm nay cứ yêu những áng mây lãng đãng trong chiều...!"
PS chưa đến Cội !
Trả lờiXóaNhưng cứ nhìn lén Ông bà Nội, Ngoại.......
Xem từng cử chỉ,theo dõi từng động tác .Thấy các Ngài gần như trẻ thơ !
Nhưng đôi lúc cũng pha chút lẩm cẩm hơi khó tính.
Mà nhận ra hiện trạng rõ nét nhất là : Tuổi già thường cô đơn thì phải....
Họ rất cần tình người , thích được quan tâm hỏi han....
( kg có thời gian để viết vòng vo....Chị 2 mà tới khi GIÀ...Cứ ra Núi CỐC nhé !!!) hiiii
He..he...Chưa CỘI mà viết như đã đầy kinh nghiêm...Chị 2 chưa được làm bà Nội, chắc cũng sắp...vì thằng nhóc đã đi làm rồi.
XóaMai mốt cầm sổ hưu chắc sẽ có cảm giác "cô đơn" vì bao nhiêu năm quen với đông người... sẽ lẩm cẩm, nhưng khó tính...thì sẽ không...
PS chưa đến Cội !
Trả lờiXóaNhưng cứ nhìn lén Ông bà Nội, Ngoại.......
Xem từng cử chỉ,theo dõi từng động tác .Thấy các Ngài gần như trẻ thơ !
Nhưng đôi lúc cũng pha chút lẩm cẩm hơi khó tính.
Mà nhận ra hiện trạng rõ nét nhất là : Tuổi già thường cô đơn thì phải....
Họ rất cần tình người , thích được quan tâm hỏi han....
( kg có thời gian để viết vòng vo....Chị 2 mà tới khi GIÀ...Cứ ra Núi CỐC nhé !!!) hiiii
Chẳng còn phải đợi KHI GIÀ,một chân đã đặt lên thềm,chỉ cái nhón nữa.Cũng chút lừng khừng thôi,soi gương chẳng tìm đâu ra cái trẻ của ngày xưa......
Trả lờiXóaỪ! Thu rồi, ngoài kia heo may về... và cô cũng lưng chừng mùa lá rụng...Chưa già, nhưng cũng không còn trẻ...
XóaSang thăm em đọc bài viết hay. Khi già người ta thường nhớ về quá khứ, cảm thấy lo sợ đứng trước cánh cửa của thời gian. Mình không còn trẻ để được hưởng cái hạnh phúc mà ngày xưa từng đánh mất. Chúc em buổi tối ấm áp và an lành em nhé. Thân mến
Trả lờiXóahttps://lh3.googleusercontent.com/-NqgkYdVqqjM/V80UEUbBr4I/AAAAAAAGS3A/h_BjuVadpCQUGTwK-Y9liakBWFqXnsBxgCJoC/w346-h593/59%2B-%2B1
Dạ! có một thời tuổi trẻ...Ai cũng tiếc, cũng nuối chị nhỉ!
Xóahttp://3.bp.blogspot.com/-tlAzlAxIsoc/UikCdQd9FdI/AAAAAAAArG8/60aJfPQwQ5g/s1600/0305.gif
Một cảm nhận cũng bao dụng ,độ lượng hơn !
Trả lờiXóaHi...Bởi già rùi...
Xóathời gian trôi...ánh mắt đăm chiêu hơn, chùng hơn và nhất là tự nhiên đằm tính hơn...( nhưng cũng có lúc khó tính hơn...)k thích bon chen nhiều ...
Trả lờiXóarồi một ngày người đàn bà trong gương nhìn ta , vẫn nụ cười đó, nhưng thấp thoangs nơi cuối mắt những dấu chân chim...
một cái mỉm cười khe khẽ ..Oh hình như ...ta k còn trẻ....
................
thăm chị iu...đọc những dòng cảm xúc của chị , mưa lan man chút mấy dòng trong một ngày mới đầy tiếng mưa ..( TN đang mưa chị ạ..)
"...Dễ chấp nhận hơn...", bởi những tháng năm chứng tỏ rằng có những điều không thể đổi thay...Ừ! thì chấp nhận, như chấp nhận những cơn gió chướng ngang qua lòng mình...!
Xóa"...Sẽ bao dung, độ lượng nhiều hơn...". Một ngày tịnh tâm, nhìn lại cuộc đời...thấy mọi thứ đều vô thường! Quay lưng lại, có thể là rời xa nhau mãi mãi...