Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2017

LƯU TRỮ 2...!!!

TRANG CỦA NBT…
"...............
-Ủa, ủa, anh làm gì vậy!
Mình nghe điều dưỡng An la vội quay đầu lại. Người nhà mà hồi nãy mình tìm gặp để giải thích bệnh đang cố mặc cho bệnh nhân một chiếc đầm đỏ trong khi tay cô ta hai ba đường truyền tĩnh mạch và miệng đang được đặt nội khí quản thở máy! Thì ra nãy giờ ổng chạy về lấy cái đầm đỏ!
- Tôi muốn mặc chiếc đầm này cho vợ tôi. Tôi sợ vợ tôi mất mà không mặc được chiếc đầm này!
Cả khoa trố mắt ra nhìn. Lúc đó ai cũng nghĩ gần chết rồi mà còn mặc đầm đỏ đầm đẹp chi nữa. Đứng trước tử thần mọi chuyện thế gian này vinh nhục thăng trầm chẳng phải đều vô nghĩa hay sao?
- Bác sĩ biết không, sáu tháng trước tôi đi công tác bên Singapore, tôi mua cái đầm đỏ này tặng vợ tôi. Nhưng khi tôi mang nó về, bả thấy giá, bả la quá chời. Sao không để dành tiền lo cho con.
Hức hức ... bả thích lắm ... nhưng bả không chịu bận. Bả nói đợi dịp nào đó mới bận chứ. Tự dưng bận đầm đỏ ở nhà đi ra đi vào, người ta cười cho! Tôi mới nói : Thì mình bận cho chồng con coi! Bả hẹn cuối tháng 7 này, ngày kỉ niệm vợ chồng tôi kết hôn được 15 năm, bả sẽ bận .... Chời ơi .... Ai ngờ đâu .... Bác sĩ ơi! Mình ơi ... Mình không còn bận được nó nữa rồi ....
Mình đứng nghe mà thẫn thờ! Mình quên mất mình là bác sĩ phải tỉnh phải lạnh để cấp cứu bệnh nhân!
Ai ngờ đâu ... Ừ thì, có ai ngờ đâu! Đang sống khoẻ mạnh đùi đụi vậy tự dưng nhồi máu cơ tim rồi phù phổi rồi rối loạn nhịp rồi chết! Đang hừng hực với biết bao dự tính cho ngày mai, tự dưng xuôi tay nhắm mắt. Đang hẹn nhau một sớm mai nào đó bận chiếc đầm đỏ thắm ngồi ôn lại những kỉ niệm ... tự dưng không còn thấy nhau!
Bạn ơi, nếu thích điều gì đó hãy làm ngay đi! Nếu thương ai đó hãy tỏ tình ngay đi! Nếu muốn bận chiếc đầm đỏ thì hãy bận ngay đi!
Kẻo ngày mai ... lại không tìm lại được cảm xúc của ngày hôm nay!"
(Trích từ trang Vô Thường của BSNBT.....)
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Bạn ơi!...Nếu thích điều gì đó hãy làm ngay đi...
Nếu yêu thương ai đó hãy tỏ tình ngay đi...
Nếu nhớ một ai đó hãy gặp nhau đi, hãy trao cho nhau những con chữ hoặc nhấc điện thoại lên...
Đừng hẹn kiếp sau...!!!
Bởi...có khi chỉ cần một khoảnh khắc, chỉ cần quay lưng... là...mất nhau vĩnh viễn...!!!
Cuộc sống vô thường...!
Cảm ơn BSNBT...!!!
****

Có những khoảnh khắc mà người ta muốn điều chỉnh cảm xúc của mình...Nhưng hình như...rất khó...!
Buổi sáng thức dậy rất sớm...Sau cơn mưa đêm, bầu trời như mùa thu...Đôi khi người ta lại thèm bận bịu, lo toan...Ừ! thật ngộ...!
……………………………………………..
Ly cafe của anh xã...nàng vẫn ké như thường lệ...! Lại muốn gõ gõ...
Người ta bảo... "cafe như một người tri kỉ"...
Nàng cũng đã đọc đâu đó..."Sự quan tâm của tri kỉ giống như cốc cafe khi bạn đang làm việc lúc nửa đêm, càng uống càng tỉnh....".
Với nàng, nàng tập tành uống cafe cũng lâu lắm rồi, từ ngày còn con gái...Đến quán, chọn những giọt cafe đầu tiên, cho vào một ly rất nhỏ, một ít đường...thành một loại rất đặc biệt...là "kẹo cafe". Như vậy, vừa có cafe để uống, vừa có kẹo để nhấm nháp... Hảo ngọt là đặc trưng của người QN mà...!
Sông nước miền Tây làm nàng quên đi những chiều lang thang trên phố, và hiển nhiên cái "khái niệm cafe" không còn tồn tại trong một thời gian dài...
Về thị trấn nhỏ, buổi sáng một ly cafe đá, vừa loay hoay với công việc của một người đàn bà.. vừa nhâm nhi...Ly cafe cạn là lúc phải đến trường...Một kiểu uống cafe rất lạ của riêng nàng, không phải để thưởng thức, mà chỉ để HA không thường xuyên bị tụt...
Rồi bao tử lại có vấn đề, nàng lại thay cafe bằng những viên kẹo luôn có trong túi xách của nàng...
Thỉnh thoảng bạn bè kéo nhau đến quán, nàng lại như dân ghiền cafe thứ thiệt...!!!. Cũng gọi cafe...nhìn những giọt cafe chầm chậm rơi xuống...Ừ! đến những giọt cafe còn như thế...mà sao ta cứ vội vã với cuộc đời, với những lo toan tất bật...???. Ừ! cuộc đời đắng như cafe...nên nàng có bao giờ khuấy tan cả những hạt đường? Cuối ly, bao giờ cũng còn li ti những hạt ngọt...Ừ! nàng muốn cuộc đời.... sau tất cả đắng cay là những ngọt ngào...Nàng chỉ lặng lẽ như thế, nàng giữ cho riêng mình những ý nghĩ như thế...!!!
..................................
"Mỗi loại cafe đều mang một vị đắng...Như mỗi con người đều mang niềm sâu lắng khác nhau...".
Hình như vậy!
****
VIẾT SAU CƠN BÃO...!!!
17/7...
Người ta thường nói: "Lòng người tả tơi...như sau cơn bão...". Ngày xưa, những cơn bão ngang qua...nàng còn rất bé, hoặc khi trong nàng còn những cơn mê của cuộc đời tràn đầy những sáng trong...nên nàng đâu biết..."tả tơi".
Lâu lắm rồi, nàng quên những cơn bão, quên những câu từ "nơi cơn bão ngang qua..." (chỉ nhớ qua những thông tin trên tivi, trên internet...).
Bởi...nơi nàng sống, bão bùng hình như ít muốn ghé đến. Nắng- nắng chỉ vừa đủ nóng...Mưa- mưa chỉ đủ cho lòng người lan man. Gió- vừa đủ to, nhưng không thể cuốn đi mọi thứ...Những cơn giông chiều...đôi khi cũng có...
Người phương Nam trở về đón bão. Lạ! mùa hè- nhưng mang theo cơn bão. Bởi chưa bao giờ cơn bão chỉ mới số 2 đã ghé qua đây. Chú bảo: "từ xưa...ít nhất cũng là cơn bão gần với số 10...".
Đêm! Gió thốc, gió hú, tiếng gió, tiếng mưa, những âm thanh hỗn độn. Một màu đen, đen trong gió, đen trong mưa. Mặc thêm chiếc áo khoác, quấn thêm một tấm chăn...lặng lẽ nghĩ về một nơi, một ngôi nhà nhỏ mà một thời cũng nghe gió, nghe mưa...Ừ! Hình như những khi mưa gió bão bùng, người ta hay nhớ về một nơi bình yên, một thời yên bình...!!!
Buổi sáng gió nhẹ...
Sân nước và lá...
Bưởi rụng đầy vườn và thật nhiều xoài rớt rơi...
Những hoa bồ công anh không còn nữa...
Cỏ cây xơ xác...
Có những trái bưởi vẫn còn trên cành. Nàng nghĩ, qua gió giông vẫn còn nguyên vẹn, mai này (1, 2 tháng sau) trái sẽ rất ngọt ngon. Nàng lại liên tưởng đến những phận người đã từng bước qua những gian truân...
Sau cơn bão...là gì???. Là những "tả tơi...".
Nơi đây, sau cơn bão là không điện, máy chỉ còn 20% và 3G thì nhảy múa...Chẳng biết ngoài kia như thế nào? không biết gió đã nghỉ ngưng?. Không biết bao giờ mới được lướt net? (Người đàn bà về quê chồng mà "lướt net"...có ngộ không? Có ngộ như lời cô em gái Út hỏi..,"chị về ngoài đó có bị rửa chén, nấu cơm?"...)!
18/7...
Cơn bão đi qua...là gì?

Là những ngày không điện...
Là không một ngọn gió...
Là cái nóng rất đặc trưng của xứ Nghệ...
........
Vợ chồng cô em gái...alo...
"Chị ơi...về QN...".
Lại như có những lần ...con chim
sắt chỉ bay ngang quê mẹ...
"Ừ! chị sẽ về, nhưng lúc khác...".
Tự dưng (mà cũng không phải tự dưng) nàng lại muốn một mình lang thang trên phố nhỏ. Để làm gì ư?. Nàng cũng chẳng biết để làm gì...(thật lạ!!!).
Có những khoảnh khắc mà người ta rất muốn quay về...Thế thôi!

(Có điện, lại gõ những con chữ mà hôm qua nay gởi tạm trong trang giấy...).
****


QUÊ CHỒNG...!!!
Có một lần, trong lúc nâng ly, một người đồng nghiệp, dân "quê choa" hỏi: "Tui thấy bà hay viết, nhưng sao chưa bao giờ tui thấy bà viết về quê chồng?"...Lúc ấy, nàng chỉ cười...Ừ! bạn hỏi cũng đúng thôi, vì trong trang của nàng, nơi mà hiện hữu nhiều nhất là QN, thỉnh thoảng là những nhánh hoàng lan vàng ở thị trấn nhỏ...Cuộc đời mỗi người đều có những nơi...Đến, đi hay dừng chân...đều mang những sắc thái và những nỗi niềm khác nhau...!!!
Giá như nàng là một cây bút chuyên nghiệp...thì chỉ cần mở máy thì những con chữ cứ trãi dài theo từng phím bấm...Nhưng nàng thì... chỉ biết gõ theo từng cảm xúc...mà có những cảm xúc chỉ được quyền giữ riêng cho mình...!
Quê chồng...Là nơi lần đầu tiên nàng trở về, chỉ biết lắng nghe và yên lặng. Bởi cái cươi, cái đọi...nào có biết chi mô!
Quê chồng...Ngày xưa nơi đầu ngõ có những những bụi tre già, chiều chiều bóng đổ, mát cả một khúc đường...Nàng hay ngồi với những bà cụ không còn trẻ, kể cho họ nghe những chuyện ở miền Nam...
Quê chồng...Rồi những lần trở về, số những bà cụ ngồi chơi những chiều ít dần, bụi tre cũng thay bằng bức tường gạch...Nàng theo chồng đi thắp những nén nhang muộn. Trở về lần này còn một ít bà, nhưng không ai có thể ra ngõ...để nghe nàng nói chuyện về "miền trong"...!!!
Quê chồng...Nàng thường trở về khi cánh đồng xanh những màu xanh...đôi khi trong hoàng hôn một mình bước theo những bờ ruộng...lòng thênh thang như những áng mây chiều, lòng lan man như những cánh hoa dại ven đường...!
Quê chồng...Là cây đa...Dẫu có yêu thương tràn đầy thì cũng có những lúc lòng chông chênh đến lạ. Đi đâu, về đâu...Cũng chỉ là gốc đa to như từ thuở lấy chồng...Là nơi trú ngụ để lòng mình chợt thấy bình yên...!
Quê chồng...Là nơi...Là nơi mà người đàn ông của nàng như một đứa trẻ thơ...Cứ lu bu bên mẹ, cười giòn tan bên những đứa em, và nhí nhố bên những đứa cháu...! Là những đứa con xa xứ...hình như ai cũng thế thôi...Thèm được trở về....Đương nhiên, nàng cũng không ngoại lệ....!
Chiều nay nắng vàng trên lá...Qua rồi cơn bão số 2. Không biết cơn bão số 3 có kịp ngang qua??? Không biết đêm mai có phải nhận tin "trễ chuyến"...? Nhưng, dù có "trễ chuyến" hay không...thì chiều mai nàng cũng tạm biệt nơi này. Nơi mà nàng gọi là QUÊ CHỒNG....!

****


MỘT NGÀY...!!!
Một nơi không ai muốn đến, nhưng cứ vẫn rất đông...Lấy số, đợi..!.
Chỉ đi khám duy nhất..."sỏi mật", nên chỉ ngồi, đợi...Chẳng như những lần trước, khám tùm lum, cứ chạy hết phòng này đến phòng khác...
..............
Hai vợ chồng già đẩy chiếc xe lăn...trên xe là một bà cụ rất già...Một người đàn ông trung niên trên chiếc xe lăn, phía sau là hai vợ chồng rất trẻ. Còn đa số là một người đi với một người hoặc chỉ một mình đi khám...!
@"Ngồi đây, anh xuống mua ổ bánh mì ăn, đói bụng quá...".
Người đàn bà vừa xếp xếp mấy giấy tờ vừa còm ròm: "Bánh mì ăn hoài rồi, không ngán sao? ăn đại cái bánh trong túi đó đi...".
Người đàn ông lặng lẽ, lấy hai cái bánh gạo...
Ừ! bệnh tật làm người ta khó tính, khó chịu...
@Cô bé bên cạnh loay hoay tìm tìm...quay nói với nàng: "con mất tiêu cái phiếu SA rồi...".
"Ngoại nhìn số rồi vào SA nha, con đi mua lại phiếu khám cho con". Cô bé nói với người đàn bà hơi già ngồi phía trên...
"Dì ơi, vào đi, đến số rồi..."…Nàng nói với người đàn bà...
"Tui số 99 mà cô...bây giờ là số 101"...
"Dì vào đi, số 99 qua rồi...".
Thì ra người đàn bà không nhìn thấy số 99, bởi 2 số 98, 99 chỉ hiện ra chớp nhoáng rồi dừng lại ở số 100, 101...
@ Hai bàn chân có những ngón chân đầy bùn, đất... gác lên ghế trước...Người đàn bà ấy trạc tuổi nàng...
"Khám xong, con đưa mẹ đi ăn thịt bò bít tết nghe...".
Cô con gái chừng 25, 26 nói với mẹ...
"Thịt bò bít tết là gì hở con?"...
Cô gái huyên thuyên giải thích...(có lẽ cô con gái đang làm việc ở SG).
Nàng thấy thương người đàn bà ruộng đồng ấy...Nàng thấy mình thật may mắn, cũng váy áo, cũng đi đó đây...! Và đứa con trai của nàng cũng như đứa con gái ấy, nhưng thay vì nó tự chọn thức ăn cho mẹ, thì nó bảo..."Trưa nay mẹ thích ăn gì con đưa đi ăn...".
@Từ phòng SA ra, chỉ dán mắt vào con số 10mm.
Tám tháng trước "có đám sỏi d# 25x12mm". Hôm nay "d#10mm". Vội gọi điện khoe...Nhưng than ôi, đọc kỹ lại, đọc đầy đủ là: "vài viên sỏi d#10mm". chứ không phải 1 viên...!
.......................
Chiều, đợi...để vào phòng khám nghe BS tư vấn...!
Sao mà nàng lại có duyên với cái "sỏi mật" đến thế...Hơn 30 năm trước, những cơn đau bụng kinh khủng...Nàng lăn lộn từ trên giường bệnh viện xuống luôn sàn đất...Rồi mê mệt, đến lúc nửa đêm tỉnh dậy, thấy một blouse trắng đang ngồi bên nàng. BS QN chẩn đoán "giun chui ống mật"...Sau 10 ngày nằm bệnh viện, thì chàng BS thực tập ấy đưa đón nàng đến trường...Nhưng rồi... chỉ là duyên gặp gỡ...!
.....................
"Nên mổ, mổ nội soi đơn giản, chỉ vài ngày là về..".
"Nhưng nếu không mổ thì có ảnh hưởng gì không BS?".
"Nếu xui, bị tắc mật thì phải mổ hở, thời gian nằm viện lâu, nguy cơ nhiễm trùng...".
Nàng nghĩ, nếu đã xui thì biết bao nhiêu chuyện xui...kể chi tắc mật...Đã hơn 20 năm rồi...nàng với nó sống hoà bình với nhau cơ mà...Chắc sẽ hên và 20 năm tiếp, nó với nàng cũng sẽ sống hoà bình với nhau như đã sống...! Tin thế!
Thôi thì vài ba tháng nàng lại đi kiểm tra một lần, tiện thể xem xét liên tục các "cơ quan đoàn thể" như gan, thận....! Còn khi nào có cơn đau "đặc trưng" thì xách túi vào bệnh viện...XM-SG cũng có xa lắm đâu...!
Thôi kệ...kệ nắng, kệ mưa...Chỉ mong...mỗi sáng thức dậy, biết mình còn một ngày mới để yêu thương...là đủ rồi!


****

SẦU RIÊNG...!!!
Thằng nhóc vừa dựng xe trước cửa..."Mẹ ơi! hỏi cô H có sầu riêng ngon không, mua cho con ăn với...".
Cái món khoái khẩu của 3 mẹ con từ ngày xưa...Nhưng từ khi hai đứa đi học ở Sì phố, nàng ít khi mua...Người ta thường nói..."rượu ngon vì có bạn hiền..." mà...! Để rồi, mỗi lần con bé hay thằng nhóc về nhà, nếu đúng mùa sầu riêng thì vẫn điệp khúc..."Mẹ ơi! Hỏi cô H..."...!
Mua nhầm nhưng bán không nhầm. Trong cuộc sống mà hoá chất độc hại phủ đầy...Thì đôi khi người ta chọn lựa một loại trái cây nào đó chỉ vì "lòng tin"...Thế thôi!
"Sầu riêng ngon"... là những trái sầu riêng cô H gom mua từ những vườn ở Bưng kè (XM)...không phải từ Đăk lăk...Những Video Clip về sầu riêng nhúng thuốc ở Đăk lăk...thật hãi...!
Ừ! Thì cứ đặt lòng tin ở cô bạn bán sầu riêng...
****

TÂM BẤT BIẾN GIỮA DÒNG ĐỜI VẠN BIẾN...!!!
Anh có những góc máy ghi lại những khoảnh khắc rất tuyệt...!
"Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến....".
Gió, mặt hồ lay động. Gió. bóng của những lá sen khô nhoè đi làm thành những vệt đen rất lạ!
Tâm của lá sen tươi... Là giọt nước nhỏ nhoi...dẫu có sóng sánh, thì cũng về nguyên vẹn như trong ảnh...!
Ảnh: 
Phan Văn Bình

****

THƯƠNG NHỚ ĐÒN ROI...!!!
Già rùi...lại sinh ra lẩm cẩm...Thương nhớ ai đó...thì không thương nhớ...mà lại đi thương nhớ đòn roi...(mà có thương nhớ ai đó...thì cũng dấu ở góc khuất con tim, đố có dám mang lên trang này...
😏).
Cái lần thứ nhất bị đòn roi từ Ba là lúc học lớp Bốn (lớp 2 bây giờ)...Hai anh em dành nhau mấy cộng dây thun, cãi nhau chí choé...Anh không nhường, em thì đòi hơn...Chiến trường sôi động.... Cho đến lúc Ba cho mỗi đứa 5 roi quắn đít...Cả anh lẫn em nước mắt ngắn, nước mắt dài...Cuộc chiến vì dây thun mới chấm dứt...!
Năm học lớp Nhì (lớp 4)...Ba là Ông giáo dạy lớp con. Bữa cơm trưa Má hỏi: "Sáng nay Má đi chợ Phiên về, Thấy Ba con đang đánh đứa nào trên bục giảng vậy?...".
 
Không gian yên lặng...
Rồi Ba chỉ vào con gái..."Nó đấy...!".
Ừ! Có những đòn roi mà theo nó suốt hành trình, không phải là những oán ghét mà là những yêu thương, là những bài học trong cuộc sống...Cuộc đời làm cô giáo dài dằng dặc...Biết bao nhiêu lần trả bài kiểm tra giấy cho học trò, là bấy nhiêu lần nó nhắc học sinh: "Các em giữ bài kiểm tra thật cẩn thận nhé...".
 
Bởi... lần thứ hai bị đòn roi với lí do... Nó xé bài vừa mới phát vì điểm thấp, với một thái độ hằn học...(lúc đó nó không nghĩ được là tại nó làm sai, mà nó cứ bực tức vì sao không được điểm cao như mọi khi)...Ba nó phát hiện ...Cùng đứng trên bục giảng, Ba nó lăm le cây roi trên tay (ngày xưa thật xưa, khi học tiểu học nó thấy trong mỗi phòng học đều có một cây roi), còn nó run như cầy sấy...
-Em có biết em làm thế là vô lễ với Thầy không?
...........
-Em có biết vì sao em bị điểm thấp không?
...........
-Em có biết em làm như thế Thầy rất buồn không?
...........
Và nó nhận lấy 3 roi....đau lắm!!!
Nó nhớ hoài 3 roi...Nó còn nhớ rõ cảm xúc lúc ấy... là nó xấu hổ với các bạn thì ít mà nó thương Ba thì nhiều...Ở nhà Ba cưng nó lắm, vậy mà trên lớp nó "vô lễ" với Ba, nó làm Ba "buồn"....
(Ở nhà thì Ba & con, nhưng đến lớp thì nó vẫn không ngoại lệ so với bạn bè, nghĩa là vẫn Thầy & em)...
"Các em giữ bài kiểm tra thật cẩn thận nhé...". Ừ! Nó chỉ muốn học trò của nó không lặp lại sai trái của nó ngày xưa....Thế thôi!
Thương nhớ đòn roi....Rồi nó làm mẹ...Nó cũng có những cây roi dành cho con....
Lần đầu tiên và lần duy nhất nó đánh đứa con gái bé bỏng....Trường cấp một đối diện nhà...nhưng tan học rồi không thấy con bé đâu, vợ chồng nó tá hoả chạy đi tìm...Té ra con nhóc theo bạn về nhà bạn chơi...Nó đánh con bé mấy roi thật đau...vì cái tội đi chơi không xin phép...!
Thằng bé thì....có hôm nó đi dạy nhằm lúc trường thằng bé ra chơi, nó thấy thằng bé qua đường để vào tiệm sách nhỏ đọc Đôremon. Nó bảo: "chiều nay về nhà mẹ sẽ đánh mấy roi vì cái tội tự đi qua đường"...,
Xong tiết 5, về nhà, vừa bước vào phòng thấy thằng con trai đã tắm rửa sạch sẽ và đang nằm úp....Nó hỏi:
 
-Con làm gì vậy Q?
....
-Thì mẹ nói chiều nay mẹ đánh con...
Ui trời! Nó thì quên mất...Thằng bé thì nhớ...Nó cười xoà...cây roi vẫn để nguyên..
Khi hai đứa lên cấp 2 thì cây roi không hề tồn tại trong nhà nó...!!!


20 nhận xét:

  1. Trời, một lần lên bài là một lần trào tuôn ngàn muôn cảm xúc...
    DVD muốn... đứng tim luôn! :D

    DVD được nay mắn mở hàng...
    Những đoạn ngắn ngắn rất thật, rất chân tình...
    Hay quá PT à!
    DVD chúc PT cuối tuần vui khỏe, đầm ấm bên người thân! :)

    http://www.glitters123.com/wp-content/uploads/2015/08/Happy-Weekend-Graphic.gif

    Trả lờiXóa
  2. Hi...hi...Đôi lúc muốn lan man lại gõ gõ vào điện thoại...
    Chúc bạn tui luôn an lành và hạnh phúc nha...
    https://lh3.googleusercontent.com/-jm_Ec3tudyI/WH6XVB0_maI/AAAAAAAEsig/xtXTdhbGbEMv7CCPKvhLFApBiqgAxzkhwCJoC/w469-h625-rw/ROSA3.gif

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. THƯƠNG NHỚ ĐÒN ROI của PT làm DVD nhớ Mẹ già quá...
      Lâu rồi, DVD vẫn chưa thể về thăm...

      https://vivi099.files.wordpress.com/2014/12/nhomez22.jpg

      Xóa
    2. Về đi...Khi còn có Mẹ...
      https://2.bp.blogspot.com/-kWx2nddzMMc/U-Nhv3SWsvI/AAAAAAAABcY/kknG02BE0yY/s640/ThuGing_zps9310b669.gif

      Xóa
  3. Ôi, bài viết thật cảm động, đọc đến đâu thì cảm xúc dâng trào đến đó. Em làm chị nhớ đến Ba Mẹ quá..Chúc em cuối tuần vui vẻ em nhé. Thân mến
    https://lh3.googleusercontent.com/-55m6rjbptcs/WKGEovukmGI/AAAAAAAB_v8/kB6nKr4PjS8tBaVicGRJnB1uXpboNwJswCJoC/w663-h498-rw/TaiBui.gif

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tự dưng em nhớ Bà em quá...Ước gì... mình còn được những đòn roi...
      https://lh3.googleusercontent.com/-V-WzXekR3M4/VbYKr6-TfpI/AAAAAAAGRDo/gxJ4dX9KKkM/s506/Images%2Bfor%2BDry%2BSea%2Bgoogle%2Bplus%2Blatest%2Blove%252Cflower%252Ccute%2B%25281%2529.gif

      Xóa
  4. Chúc Phương Tâm luôn vui khỏe nhé !

    Trả lờiXóa
  5. Mỗi khi ghé Phương...
    Tím lại nghĩ lan man đủ thứ...
    Phương khéo dắt người ta đi lang thang...
    Đọc và nghe thương nhớ đủ thứ
    nhất là những gì đã đi qua
    không bao giờ có thể tìm lại được...

    Phương viết có duyên lắm
    nhưng học theo không dễ chút nào...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi...hi...Được khen...xấu hổ quá...
      Cư gõ gõ theo cảm xúc, không thể như nhà văn...
      Tím luôn vui nha...

      Xóa
  6. Thăm PT đọc bài.
    Ngày mới an vui nhé.Mến

    Trả lờiXóa
  7. Chúc PT luôn nhiều vui và sức khỏe !

    Trả lờiXóa
  8. Chị dạo này viết khỏe quá! Chúc mừng chị iu!
    Lại sắp vào năm học rồi. Chị luôn vui khỏe và viết đều chị nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi...Chị giả từ phấn bảng rùi...Chúc em năm học mới nhiều niềm vui...

      Xóa
  9. ND sang thăm,chúc sức khỏe chị Nguyên nhé!

    Trả lờiXóa

* Bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ, thêm một vài biểu tượng cảm xúc *