Thứ Hai, 15 tháng 5, 2017

LINH TINH...!!!

5 Tháng 3 · 
MỘT NGÀY THÁNG BA...!!!
-Alo, chị đang ở SG hay XM?
-Hi...hi...XM.
-Mai đi Lộc An nha chị.
-Oke...
Tháng 3, buổi sáng vẫn hơi rét...
-Chị không mang khăn quàng cổ, lạnh đấy...Cô bạn nhỏ nhắc...
-Không sao đâu, áo khoác của chị kín cổ...
Đôi khi một vài ngôn từ cũng đủ làm người ta ấm lòng...!!! Vậy đó, tình cảm cũng đơn giản như thế thôi...!
Biển! Chẳng lạ với nàng...Nhưng nơi này, lần đầu tiên nàng ghé...Khu du lịch đang trong thời kỳ xây dựng...Chỉ có những thành viên trong tổ của nàng (cả hưu lẫn nai) mới được "ưu ái" đến tham quan
...
Có một hồ nhỏ, có sen...một hoa, một nụ...Chỉ một thôi...nhưng đủ để nàng thấy bình yên an lạc...ở nơi chốn này.
Bãi biển: "nguy hiểm, cấm tắm"... vắng cả những cánh buồm...dẫu những cánh buồm lẻ loi ở xa xa.... Chỉ có sóng, nắng, gió...và mây lang thang...Chỉ có những làn nước vỗ về triền cát trắng...Và hình như có tiếng ai đó...rất nhẹ..thủ thỉ với biển... Thế thôi! 
Ngộ, bởi anh chàng HT loay hoay cùng chị em nướng thịt, nướng tôm và tán dóc...Anh chàng HP hiền lành hứng chí hát liên tục mấy bài tình ca... Có nhiều khi người ta vẫn thấy lẻ loi giữa những chốn ốn ào, đông đúc...còn nơi đây niềm vui vẫn hiện hữu dẫu khu du lịch rộng lớn...nhưng ít người...!
Những đứa bạn cùng tổ... những chuyện rất đời thường...và thật ấm áp...!
Biển ngoài kia vẫn xanh...Trùng trùng lớp lớp những con sóng bạc đầu vẫn nối nhau vào bờ...Nhưng ai biết ngoài khơi xa kia điều gì đang đến...và ngày mai sẽ ra sao...? Chỉ cần hôm nay và nhiều hôm sau còn ngồi bên nhau...với những câu chuyện không đầu không cuối...cũng thấy cuộc đời này tạm đủ yên bình...!!!

ĐỪNG SỐNG CHO NGƯỜI KHÁC COI...VÀ ĐỪNG COI NGƯỜI KHÁC MÀ SỐNG...!!!
-Alo...T ơi...rảnh không?
-Có tâm sự gì hở?
-Mình buồn quá....!
Thời đại của điện thoại di động, người ta có thể vừa làm việc và vừa tán dốc...Vừa lắng nghe và vừa để mắt vào ngọn lửa (hiển nhiên là không thể rời khỏi căn bếp
)...
Đôi khi người ta nặng lòng về điều người khác nói về mình, về những gì người khác nghĩ về mình...Lạ thật! Cuộc sống này của chính mình, của gia đình mình...thì cớ sao cứ phải sống cho người khác coi...Mình chịu trách nhiệm về những việc mình làm, có ai chịu thay cho mình đâu mà cứ phải lăn tăn.... Đương nhiên những việc mình làm không được ảnh hưởng đến những người xung quanh, không phải là những điều xấu xa...Và cũng phải lắng nghe những lời góp ý chân thành để "cải thiện" cuộc sống...! 
Yên lặng... nghe bạn kể...
Bạn lặng yên...nghe mình nói...
Rồi...cái ngắn gọn của con nhà toán...trỗi lên, chốt lại với bạn.
-Alo...Cậu chỉ cần nói với người ấy 2 điều. Thứ nhất: "Tui không sống cho người khác coi". Thứ hai: "Tui không coi người khác để mà sống"...(hai câu ni mình đã đọc lâu rồi, thấy đúng, vận dụng cho cuộc sống của mình và hôm nay mới xổ ra với bạn, chứ hổng phải triết lý của mình...hi...hi...).
Tiếng cười phía điện thoại bên kia...Mình biết bạn đã nhẹ lòng...!!!
CUỘC SỐNG...!!!
"Cuộc sống không tặng cho ta thứ gì cả. Những gì cuộc sống đem lại cho ta đều đã được ghi giá một cách kín đáo...".
Đi hết 2/3 cuộc đời, khi không còn tất bật với công việc, không còn phải từng phút giây chăm lo cho con cái, khi chẳng phải bận tâm với những điều trái ngoe trong cơ quan...có lẽ người ta sẽ ngẫm nghĩ về nhiều điều...về những gì đã mất, về những gì mình có...Tất cả...đều đã được ghi giá...Vâng! Cuộc sống đã ghi giá một cách kín đáo...và mỗi chúng ta đã trả cũng một cách kín đáo...!!!
Bạn rời bỏ những yêu thương, buông một bàn tay đã từng nắm...với cái giá là những chơi vơi theo tháng ngày...nhưng bạn vẫn sống, vẫn làm việc...nên cái "chơi vơi" cứ lặng lẽ ở một góc sâu... và kín đáo...!
Khi giông bão vẫn luôn dừng lại bên ngoài khung cửa, để giữ bình an trong ngôi nhà...bạn phải trả cho cuộc đời này biết bao tâm tư, và ai cũng giữ kín những cái giá cho riêng mình...chẳng ai có đủ vô tình để nhận ra rằng...cuộc sống đã biếu không cho mình những tháng ngày yên ả...!
Khi người ta nhẹ nhàng rời những nghề cùng nghiệp để bắt đầu những ngày tháng thong dong... một thời gian dài với những trách nhiệm...để được sống là chính mình...cái giá mà mình phải trả cho cuộc đời, đố ai biết được bao nhiêu??? Không tính bằng "đô"...chỉ tính bằng những nghĩ suy, những phút chạnh lòng, những giờ bực bội, những đêm chong mắt nhìn lên trần nhà mà nghe tiếng gõ của đồng hồ...! Cái giá thật kín đáo mà bạn đã phải trả cho cuộc đời...!
(Ngồi trên xe từ SG về XM...cái giá của những con chữ này...là những lan man khi bắt gặp một cái pic trên mạng
)...!!!
25 Tháng 3 ·  · 
MẮT CÓ VẤN ĐỀ...
Sáng nay cô bạn bảo: "Hôm trước gặp mi đi chợ về, ta chào...mà mi chẳng thấy...!!!".
Nàng cười...:"Dạo ni mắt mũi có vấn đề rồi...!!!".
Cái tính hay lan man, nên nàng lại nghĩ...Ừ! thì có gì lạ đâu, nhà nước đã cho cầm sổ hưu, đương nhiên những "cơ quan đoàn thể" trong người đều xuống cấp...Đường thì đông, cô bạn thì có béo gì cho cam...nên không thấy là thường...
Những cán bộ trẻ tâm tài mắt sáng mà trong một thời gian dài họ cũng chẳng thấy 40 biệt thự đang xây
...!!!
Huống chi là mình...không nhìn ra bạn...có gì đâu mà phải lăn tăn
...hi...hi...
@@@“Vụ này các anh quản lý địa bàn mà không biết họ làm trái phép. Các anh để một ông đi ra biển câu cá phát hiện xây trái phép rồi mới vào cuộc xử lý là quá chậm.
Từ nay mấy anh phải vào kiểm tra hết, đừng thấy công ty to, dự án lớn mà ngại. Mình có trách nhiệm quản lý địa bàn thì mình vào kiểm tra. Cứ theo trình tự mình vào làm” @@@

YÊU THƯƠNG...!!!
"...Vậy đó, hãy ráng mà đùm bọc thương yêu nhau khi còn sống, chớ khi đã chết rồi, có khóc thương cũng chỉ là những giọt nước mắt nhỏ trên nấm đất vô tri vô giác mà thôi..."
Đặng Thuỳ Trâm.
Sáng nay lật lại những trang viết cũ, bắt gặp những câu chữ của BSĐTT...!
Trong cuộc đời, người ta biết rất...rất nhiều thứ. Nhưng chỉ duy nhất một điều mà không ai có thể biết được, đó là...KHÔNG BIẾT NGÀY MAI SẼ RA SAO???
Vậy thì...hãy yêu thương nhau khi còn có thể. Bởi... biết đâu chỉ cần xoay lưng là đã mất nhau vĩnh viễn...chỉ cần quay mặt là mọi thứ đã trở thành hư vô...!!!
 

6 Tháng 4 · 
HÂM HÂM...!!!
@@@11h thứ Tư: "Tui đi xe hon đa thôi! họ đi xe con nhiều lắm! hi hi!..."...Tin nhắn của cậu bạn ở Huyện theo chân con đi thi HSG tỉnh...ở Thành phố...
Nàng bảo: "Cậu lại...!!!Từ xưa đến nay tui chỉ gắn bó với con wave@ đời cũ, cậu không chơi với tui ư!".
@@@12h12' thứ Tư: Chuông tin nhắn điện thoại..."Ngủ trưa chưa? Chưa thì mở facebook gọi bà tám đi nè....". 
Chuyện trên trời dưới đất, chuyện bạn, chuyện bè, chuyện hôm nay, chuyện ngày xưa...
-Mi nhớ T ngày xưa ở NT không? Hôm qua nó ghé tao chơi, tao hỏi nó: "Có nhớ PT hông?". Nó bảo: "Nhớ chứ..."....
..............................
-T giàu lắm, nó buôn gỗ bên Lào ấy...Bạn bè tụi mình, bây giờ đứa nào cũng là đại gia...
-Hi...hi...đến khi nhắm mắt, cũng chẳng mang theo được gì...
Con bạn ni thật lạ, hắn với nàng cũng giàu thật đấy chứ...Hơn 30 năm trong nghề...biết bao con chữ đã trao đi...Nghèo ư!!!???
..........................................
Hai đứa tám đến khi màn hình điện thoại đen thui...
@@@Trưa thứ Năm: Cô đồng nghiệp trẻ bảo: "Đi tacxi... chị ơi...". Oke thôi...vì cái nắng chẳng dịu êm chút nào...
Đến nơi, hắn thấy một đoàn xe con...Hắn bảo: "Đám cưới này toàn xe con..."....Xuống xe, nàng chợt nghĩ: "Ừ! thì tụi mình cũng đi 4 bánh đó thôi..."!
@@@Về đến nhà, mở điện thoại gõ gõ...Rồi tự dưng nàng lẩm bẩm..."Anh xã mới gieo cải, xà lách, mồng tơi...chiều qua mình đã tưới, thế mà khi đêm mưa to, dai dẳng...hổng biết có bị hư không?".
@@@Đôi khi...nàng cũng thấy mình "hâm hâm" trong suy nghĩ...Thôi kệ! Cô bạn cầm sổ trước nàng ít tháng cứ than mệt mỏi, cứ phải Ensure...dài dài...Nàng thì vẫn còn giữ được thói quen thời còn đi dạy...mỗi ngày nhót đến phòng tập 60'...Chỉ mong đủ sức khoẻ để thỉnh thoảng lên Sì Phố...Thế là cũng giàu rồi....!!!

SÀI GÒN....!
Như những lần hẹn nhau...Thêm chị H từ Nha Trang vào...Nhưng...lại thiếu TH...!
Buổi trưa...như những ngày còn ở ký túc xá...nhưng không phải giường tầng...mà chỉ là một khoảng nền gạch vừa đủ cho 6 đứa... đứa ngồi, đứa nằm...chuyện ngày xưa, chuyện bây giờ...!
SG nắng, SG gió...SG bao nhiêu điều còn chưa nói hết...!!! Những cô gái phố biển năm xưa, bi chừ đã loang lỗ màu thời gian...nhưng có lẽ vẫn nguyên vẹn những yêu thương ngày trước...!!!


MỘT NGÀY THÁNG TƯ...!!!
Có những ngày tháng Tư chưa xa lắm, những bước chân cứ lặng lẽ đi qua mùa bằng những con chữ...những suy ngẫm cho người, cho ta, cho những điều đã xưa và cho cả những gì chưa kịp đến...!!!
Có những ngày tháng Tư ta lang thang trong ký ức, ru mình, ru ta, ru những tình thơ trong từng phím gõ...Tháng Tư nửa Xuân nửa Hạ...và trong trang viết ta chợt thấy hình như có nửa lạ nửa quen...Có ai đó ngang qua, chợt ghé vào, và chênh vênh một thoáng hoàng hôn trên biển...hình như ai đó trở về sau những năm tháng đi xa...!
Một ngày tháng Tư...chưa xa lắm...Một ngày không nắng, không mưa..chỉ những ngọn gió giao mùa đang chuyển hướng...một chút ký ức đang vọng về từ một nẻo mông lung...Ở đâu đó, một chút hao hao...giữa thực và ảo, giữa hư vô và tồn tại...giữa những mảnh ghép...những con sóng cứ chập chờn...chập chờn...!!!
Tháng Tư có những người bạn đi ngang qua nhau...và dừng... Tháng Tư có những người bạn lướt qua nhau...rồi quay lại... những bước chân...lạ thành quen...!
Tháng Tư...Nắng và Gió vẫn thênh thang mùa cũ...!
Tháng Tư...!!! Đôi khi có cơn mưa vội vàng về ngang phố trong đêm...những cơn mưa đầu hạ...làm ai đó mênh mang trong những điều cũ mới đan xen!
Một ngày tháng Tư...
Muốn viết tặng...một ngày tháng Tư, thế thôi...!!!
 
 
CUỘC SỐNG...!!!
"Thế giới rộng lớn vô biên, đã không ai có thể đo đếm được bằng những bước chân, nên cũng không ai có thể đi qua hết những bất an trong đó bằng đôi chân của mình…
Có người đốt một thỏi trầm, ngồi trước Phật, nghe nửa đời phong sương lạnh buốt đã qua bỗng chốc ấm lại....".
(Cuộc sống nhìn từ Ô Cửa Thiền).
Nàng có một người bạn, có lẽ cũng thường ngồi trước Phật, nghe nửa đời phong sương lạnh buốt đã qua bỗng chốc ấm lại....Bạn bảo: "Ngoài đời gió giông và hơn thua quá, Phật từ bi...và tha thứ ...". Dẫu nghề của bạn là nghề "cao quý" trong những nghề "cao quý"....!!!
Còn nàng, thiền môn không phải là nơi nàng hay đến, chỉ thỉnh thoảng theo cô đồng nghiệp trẻ...bước chầm chậm trong khuôn viên chùa... Thôi thì...những lần ngồi bên hiên nhà... lắng nghe những yêu thương...Thôi thì...những lần bước chân lên sân thượng chăm những cỏ cây và nhìn những áng mây trôi với đôi mắt thật hiền...!!! Thôi thì...không đốt những thỏi trầm...chỉ những lần qua Phố...nghe trong tâm mình hai tiếng "bình yên"....!!!

HOÀNG HÔN...!!!
"Hoàng hôn ơi chầm chậm chờ ta với...
Kẻo tối trời, ta biết sẽ về đâu...".
Mượn bức thư pháp của một người bạn...những ngón tay gầy guộc của nàng...lướt trên bàn phím...gõ những con chữ...!
Một thời còn trẻ, nàng yêu những sáng tinh mơ, yêu những giọt sương long lanh trên lá...Có những bình minh...như một bức tranh vẽ...Đó là một lần nàng ra biển ...nhìn về hướng Đông, mặt trời vừa ló dạng...Đó là một lần trên chuyến xe sớm từ SG trở về...xe bon bon trên Quốc lộ và tấm kính xe vừa hạ xuống...Chỉ còn trong ký ức, trong hình dung...vì một thời...điện thoại chỉ để nghe và gọi, chưa lưu giữ được điều gì...!!!
Rồi...thời gian đi qua...những bộn bề công việc, những đứa con, những lo toan cho cuộc sống gia đình, nàng bỏ quên những cảm xúc về buổi trưa, lúc xế bóng của ngày, của đời người...Để rồi một chiều dừng chân chầm chậm...nàng chợt nhận ra rằng...Nàng đã lưng chừng mùa thu...và ngoài kia cũng lưng chừng giữa chiều và tối...Là Hoàng hôn...! Hoàng hôn của những người đàn bà...Và nàng yêu hoàng hôn từ dạo ấy...Cứ muốn giữ cho mình những khoảnh khắc lưng chừng ...Muốn chuyến tàu hoàng hôn cứ vẫn cứ đi...cứ đi... và...sẽ còn rất xa...mới đến ga cuối...!
Nàng là người đàn bà của cuộc đời rất thực...Nếu không thể có những điều
mình thích...thì cứ yêu những gì mình có...Đã đứng bên kia triền dốc...thì cứ yêu hoàng hôn...Và khi lan man, nàng lại chợt nhận ra một điều...Hoàng hôn là thời điểm đẹp nhất trong ngày....Những áng mây vàng, đỏ, tím...đan xen nhau...những dãi nắng sắp tàn nhưng lung linh diệu vợi...những cảm xúc cũng rất mênh mang... Và người đàn bà trong chốn hoàng hôn...có những thứ mà thời thanh xuân, hay nồng nàn thời thiếu nữ không bao giờ có được...(riêng nàng, hoặc cho một số người phụ nữ không còn trẻ...xin đừng ném đá...).
Bạn có bao giờ ra biển lúc hoàng hôn chưa...?
"Biển chỉ đẹp, khi hoàng hôn buông xuống..." (trong trang của anh TAT)...Vâng! nàng yêu hoàng hôn trên biển...Khi hoàng hôn đang dần buông xuống...những vệt nắng trải dài nơi cuối chân trời...Nhìn về phía cuối chân trời...có ai đó nghĩ là một sự kết thúc, còn nàng, cho riêng nàng...chỉ là một sự bắt đầu, một sự bắt đầu cho những an nhiên, cho những bình yên giữa cuộc sống xô bồ...!
Nàng thích... "Hoàng hôn ơi chầm chậm chờ ta với..."....Bởi cái khoảnh khắc hoàng hôn trong nàng mang một màu chiều...màu của người đàn bà đã bước qua những tháng năm cũng đầy bôn ba, đôi khi giông gió... để rồi yên bình lặng lẽ theo về trong từng con nắng cơn mưa...!
Còn "Kẻo tối trời, ta biết sẽ về đâu..." ư???. Biết đâu, một ngày đẹp trời nào đó, nàng lại gõ gõ cho nàng những điều rất yêu thương khi đêm về, khi hoàng hôn bỏ nàng đi mãi...Ừ! Thì đêm cũng đẹp...nếu lòng người chỉ đong đếm những an yên...!!!
"Hoàng hôn ơi chầm chậm chờ ta với..."



NÓ...!!!
Hôm nay nó vào phòng phẫu thuật...Mong rằng kết quả xét nghiệm cuối cùng không phải là K...!
Nó là một trong số ít những đứa bạn thuở trung học đã ghé vào thăm nơi nàng ở, một thị trấn nhỏ hiền hoà...đầy nắng và gió...! Dù QN- VT cách nhau cũng không gần...!!!
Ngày còn đi học, hai đứa hẹn nhau, cùng đi, cùng về...có những hôm trời
 mưa lầy lội phải xăn quần xách dép...để đến trường...! Dẫu không cùng lớp, nhưng cái nghèo, cái khó...làm hai đứa gắn bó với nhau...!!!
Ngày nó lấy chồng, nàng cũng lu bu với nó...Rồi nàng đi xa...Một thời gian dài nàng không liên lạc với bạn bè...kể cả nó..!
Từ khi có điện thoại, hai đứa lâu lâu lại hứng chí tám với nhau..!
Tết năm ngoái, lần đầu tiên nàng về ăn tết với mẹ sau những tháng năm đón giao thừa xa xứ...Chiều 30 trong cái rét cuối năm, co ro trong áo khoác, khăn quàng, nàng đến nhà nó...Những câu chuyện không đầu không cuối...đến lúc ra khỏi cửa, trời đã nhá nhem...!
Hai đứa cầm sổ hưu cùng tháng, cùng năm...!
Nó vào SG...
Một ngày tháng Tư, nó hẹn...
"Đám cưới xong, ghé nhà tao, ngủ với tao một đêm để tám chuyện ngày xưa...Hôm sau tụi mình đi thăm Thầy Cô...".
Vậy rồi, nó phải vào bệnh viện...Nàng thì cái đầu cứ lâng lâng...! Dự định một buổi tối gặp lại bạn bè xưa cũ không thực hiện được...!
Khi nàng gõ gõ những con chữ này...thì nó đã ra phòng hồi sức...Cầu mong chẩn đoán ban đầu chỉ là nhầm lẫn. Mong rằng kết quả xét nghiệm cuối cùng sau khi phẫu thuật không phải là K...!!! Cầu mong an lành cho nó...!!!

MÂY TRẮNG...!!!
Đã bao lâu rồi Mi không ngửa mặt lên trời nhìn mây trắng lang thang???

Mi cũng không hề nhớ...Chỉ biết, chiều nay...thiên hạ ngao du đâu đó, Mi bước lên sân thượng...cái sân thượng đã được phục hồi sau nhiều năm bị bỏ quên, như Mi đã từng bỏ quên những ngày tháng...và ngước nhìn...!!!
Bầu trời trong xanh, mây bồng bềnh...Mây trắng sẽ về đâu? Hay cứ lang thang qua phố qua phường qua từng góc núi...Mây trắng có những con đường để phiêu du...cứ miên man như cảm xúc của một người lãng đãng như Mi...Mây cứ trôi...có vô tình, vô tâm???...mà sao Mi lại thấy có những lúc mây nhẹ bẫng...như vô hồn...! như những lúc lòng Mi...trống rỗng...!
Có những lần Mi nhìn những đám mây đen...ồn ào như những đam mê...rồi hoá thân rồi... tan vào đất trời, vào cát bụi...Còn bây giờ, mây trắng cứ bàng bạc trôi đi trong chiều...chầm chậm chầm chậm trôi đi trong ánh mắt Mi....Mây trắng ngang trời, và về đâu hở mây???
Tự dưng Mi nghĩ...giá như được làm mây trắng...Ừ! sẽ được phiêu diêu ngắm những xóm làng, phố thị, những toà cao ốc thật cao, những túp lều bé nhỏ, sẽ lang thang đến góc biển chân trời...!
Nhưng mà...người ta bảo...Mây vô tình lắm..mây không neo đậu nơi đâu, mây cứ buông mình theo chiều gió...long đong vô định...mặc ai cứ ngóng chờ...!
Nhưng mà...Mây cũng đẹp lắm... khi những vầng mây quy tụ lại...một bức tranh huyền ảo, thanh thoát...qua khung cửa sổ của cánh chim sắt...Mi hình dung như một chốn bồng lai...!
Ai đó đã viết..."Ngàn năm mây trắng vẫn còn bay..."
Mi chợt nghĩ: "Đời người có bao giờ như mây trắng...???"!!!

NHÀ...!!!
Nhà không cần lớn, chỉ vừa đủ cho những yêu thương...Nhà không cần cao, chỉ một sân thượng be bé cho những cây rau sạch...cái sân thượng vừa đủ cho Bo chạy loanh quanh và ngắm ông trăng không còn tròn và sáng như độ rằm vừa qua..., vừa đủ cho cả nhà ngồi bên nhau hóng gió...!
Ừ! Cũng đã rất lâu lắm rồi, nhà mới đông và đủ như thế...Thêm 5 thành viên, căn nhà thấy rộn ràng...Cũng mới sáng qua, nhỏ đồng nghiệp trẻ ghé đến...đi dọc từ trên xuống dưới..."sao vắng vẻ thế cô?"...!!!
Hôm lễ, tụi nhóc ngao du cả...Sau đó Mẹ định lên SG vài bận, nhưng lại không thể...vì đầu cứ lâng lâng, cái lâng lâng hình như giống say rượu, chứ chẳng phải say tình...
 nên không dám bước lên chuyến xe đi thành phố...Chiều tối qua chúng kéo nhau về...Bữa cơm tối muộn hơn thường ngày...vì đứa nào cũng phải xong công việc của chiều cuối tuần...mới rời SG...!
Một lần xưa lắm rồi, thằng nhóc bảo: "Bố Mẹ đừng bán nhà này nghe, để sau này...là nơi con cái của con và chị Tr về đây nghỉ mát..."!!! Mà nàng thì cũng chưa bao giờ có ý định bán...QN, NA hay SG, với nàng thì cũng chỉ là nơi đến và đi...(ít nhất là đến thời điểm này)... Ai cũng chọn một nơi để ở...để sống đúng với ý nghĩa của cuộc đời...!
Ngày xưa, người ta thường nói..."ra đi để tìm miền đất hứa...", còn nàng, ra đi...rồi tìm neo về một thị trấn nhỏ...Ừ! Thì chỉ một thị trấn nhỏ, nơi những đứa con nàng lớn lên từng ngày...trong yêu thương của Bố Mẹ... rồi đi vào cuộc sống...và lập nghiệp ở thành phố...Lịch sử đã không lặp lại, những chuyến đi về không cách trở và khó khăn như nàng khi xưa...!
Ừ! Với nàng...cái khoảng cách không gần nhưng cũng không quá xa giữa thành phố ồn ào và cái thị trấn be bé...cũng là một niềm vui không nhỏ trong gió heo may của một đời người...!!!



22 nhận xét:

  1. Ui...
    linh tinh dễ thương quá,
    cứ kéo người ta đi hết đoạn nầy qua đoạn khác
    không dừng được,
    để rồi cuối cùng khi chấm xuống hàng...
    lại tiếc vẫn tưởng còn nữa chứ...

    Trả lờiXóa
  2. Thăm PT và đọc Linh Tinh,chúc bạn luôn an vui !

    Trả lờiXóa
  3. Sao không ở luôn bên fb mà về đây làm gì thế Phương Tâm

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi..hi..blog bi chừ vắng quá...
      Nhưng không thể bỏ nơi này...

      Xóa
  4. linh tinh mà không linh tinh bạn à. thích

    Trả lờiXóa
  5. Em sang thăm chị xem LINH TINH mà thật thú vị chị ạ .
    Chúc chị chiều an lành thật vui nhiều thương yêu & hp nhé chị !

    http://i788.photobucket.com/albums/yy161/renatcence/cebf607a-9272-4849-ac30-0ae6f86c63f5_zpsa932b01c.gif

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị chúc Hằng Nga luôn xinh tươi..
      http://media.giphy.com/media/3oEduMHhmAxWkGrD0s/giphy.gif

      Xóa
  6. Nếu FB có lực hơn trong cuộc kéo co này

    Thì Blog cũng chẳng thể tủi thân vì NÓ tự biết :" GIÁ TRỊ NÉT BÚT" nơi BLOG vẫn vượt trội và đáng quí với chiều sâu NÓ giữ được !

    Hơn thua nỗi gì...một cái LIKE !? hehehe

    (NƠI NÀY VẪN CHÙM PHƯỢNG TÍM , VẪN DẤU PHẤN NGÀY XƯA ...NGƯỜI CẦM PHẤN ĐÂU RỒI ?)

    https://media.giphy.com/media/TTXDlGTuMECvC/giphy.gif

    Trả lờiXóa
  7. Vẫn cái nóc blog đáng yêu, phải không PS...Thì em cũng bỏ blog dài dài đó thôi. Lâu lâu chị lại lẻn quan trang em...rồi dzìa...
    http://chezcoccinelle.c.h.pic.centerblog.net/dc86301f.gif

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. 18 tháng 5 .

      Bầu trời vẫn nặng chịch ứ nước !
      Tháng Năm đẹp nhất trở nên rêm mình vì những cơn cớ ưu tư.

      .................

      Thế là Chị lạc vô BlogTV rồi !
      Đi bằng con đường nào mà lạ vậy ?
      Nơi ấy , O Tím cũng đang níu gọi những người thân thiết quay về.
      Bởi thấy có quá nhiều Quảng Cáo "Bẩn" .Trong khi Blog thì đang tẻ nhạt trong thoi thóp ......
      PS bèn lấy chút nhạy cảm ấy mà nói lên cảm nghĩ (!)
      Cũng như một cách NÍU kéo, và phản ánh về những đề tài quảng cáo Bẩn nơi các trang Mạng.
      .
      Chị thấy sao ?
      PS sẽ mang về bên này đăng cho vui nhé ....Hiiiiii
      Cảm ơn Chị .

      Xóa
    2. Nơi chị không còn nắng...SG chiều nay mưa tầm tả...Không biết Đà lạt của PS cuối tháng 5 có còn ướt át...Chị sẽ trở lại thành phố hoa...ít ngày...biết đâu lại vô tình gặp cậu BS lãng du trên phố...PS hén!

      Xóa
  8. Ai bảo đây là linh tinh,
    Tím muốn linh tinh kiểu nầy mà chẳng được...

    Chúc Tâm một mùa hè vui và thật ý nghĩa
    có thể con cháu sẽ kéo nhau về,
    và Mẹ lại làm linh tinh đủ thứ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi...hè ni...thực là hè rồi Tím ơi...
      Thật vui nha...Đã bỏ phấn bảng...chỉ ngao du thôi...

      Xóa
  9. Miền đất nào cho ta những ký ức yêu thương sẽ là miền đất hứa,bằng không, dù có ở nơi nào cũng toàn đá sỏi mà thôi ...hi hi ...chúc chị an yên .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không biết tìm em nơi mô???
      Em với chị đã từng quen...hay ta là bạn mới...???Chúc em luôn an vui nha...

      Xóa
    2. Em chưa tạo trang, từ hồi yahoo đến giờ vẫn một cái tên ...hi hi ...em thường vào đây đọc linh tinh mà đậm tình của chị,nhưng cứ cho là bạn mới cũng được mừ ...hi hi ...chúc chị nhiều sức khỏe.

      Xóa
  10. https://lh3.googleusercontent.com/-sGE3bn3Ua1s/WQh0TPIhNSI/AAAAAAAAC0w/pEh-eYTA_iA6jwlE1O2SDV-IODt8KZ_-wCJoC/w663-h914-rw/cafe5.gif

    Mời chị trà tối thanh thản !

    Trả lờiXóa

* Bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ, thêm một vài biểu tượng cảm xúc *