1….Chuyến
tàu dừng ở ga cuối…Hà nội về đêm lung linh huyền ảo. Cô trở về, một mình, không
chồng con. Cô trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và sống cả thời con gái. Nơi có
người thân, có kỷ niệm, có những ngày lang thang, có tất cả….Và có anh…Trong
những người đàn ông đi qua cuộc đời, có lẽ anh là người duy nhất còn tồn tại
trong tâm tưởng cô.
2….Không
hiểu vì sao tôi vẫn nhớ về em. Tôi biết mãi mãi không bao giờ em thuộc về tôi.
Em đã theo chồng về xứ lạ. Em đã cách xa tôi gần 2 nghìn cây số…Ngày ấy tôi
không đủ can đảm để nói với em một lời. Tôi đến với em, những câu chuyện không
đầu không cuối. Để rồi, tôi mất em vĩnh viễn…Em trở về…Rồi em lại ra đi…Rồi em
để lại trong tôi niềm khắc khoải…
3….Tôi
lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời anh. Nhưng tôi biết, tôi không thể chạm đến trái
tim anh. Tôi xót xa mỗi khi nhớ đến ánh mắt đầy ắp yêu thương mà anh dành cho
cô gái ấy trong buổi chiều anh đón tôi về cùng anh…Anh sống cùng tôi, nhưng
trái tim anh lạc lối…
1….Nếu
được phép thay đổi một điều gì đó trong cuộc sống, thì: cô gái muốn sẽ được gặp
anh trong những ngày anh tìm cô…để biết anh sẽ nói với cô điều gì. Giá như ngày
ấy, điện thoại không là thứ xa xỉ, giá như ngày ấy có Email, internet thì có lẽ
anh và cô sẽ không lạc mất nhau…
Hoa
sữa vẫn nồng nàn. Từng giọt, từng giọt cà phê rơi…Cô bất chợt hỏi anh: “Nếu
ngày ấy anh gặp được em thì…”. Anh sẽ nói: “Anh yêu em…”. Cuối cùng thì cô cũng
biết cái điều mà cô muốn biết…Dù là đã quá muộn…
2….Chuyến
bay đã đưa em về nơi ấy.Tôi nhớ em…Sáng nay tôi lại cùng em trong
quán cà phê quen thuộc... “Nếu ngày xưa mình đến với nhau thì không biết bây
giờ sẽ như thế nào?”. Em nhẹ nhàng- sau phút trầm tư “Có lẽ mình sẽ hạnh
phúc...”. Mắt em như hồ thu gợn sóng, một đôi mắt đẹp và buồn đến nao lòng…Tôi
chúc em hạnh phúc thay cho lời từ biệt. Tôi lại bắt đầu mong ngày em trở về. Dù
tôi hiểu- cũng chẳng để làm gì- khi bây giờ tôi và em hai
lối.
3…Hình
như cô gái ấy trở về và đã ra đi…Tôi linh cảm như vậy…
1…Những
ngày cuối thu. Lá vàng rơi khắp lối. Ừ! Cô cũng ra đi vào một ngày cuối thu, bỏ
lại sau lưng một khoảng trời yêu dấu. Cô trở về, thành phố vẫn ồn ào và tấp
nập, nhưng sao cô thấy lòng mình chùng lại…
Hình
như có những lúc cơ quan là nơi anh trú ngụ. Sóng gió trong gia đình anh…Điều
mà cô không bao giờ muốn…Cô muốn anh hạnh phúc- bình yên, dù bên anh không phải
là cô…
2…Em
lại trở về. Tôi mong được gặp em. Nhưng tôi lại sợ, trong tôi chông chênh quá
lớn…Tôi không muốn em nặng lòng về tôi…Còn nỗi buồn nào hơn, khi tôi và em
trong cùng một thành phố nhưng xa cách nghìn trùng…Tôi biết, những thứ tôi cần
thì em không thể dành cho tôi. Con tim em luôn đứng sau lý trí…Dù tôi đọc được
những yêu thương trong mắt em…
3…Tôi
và anh là hai cái bóng đi bên cạnh cuộc đời nhau. Chỉ là hai cái bóng…Có lẽ, cả
hai đều mệt mỏi trong căn nhà lạnh lẽo này…Giá như cả anh và tôi có thể làm lại
cuộc đời…Nhưng sự nghiệp, công danh, con cái cứ ràng buộc tôi và anh. Có lẽ tôi
đã sai lầm ngay từ phút tôi đồng ý về làm vợ anh…
1….Chiều
mai cô lại ra đi. Ừ! Thì thôi. Thôi đừng gặp. Để quá khứ ngủ yên. Cô chẳng biết
mình buồn hay vui, chỉ thấy lòng mình nặng trĩu…Cô biết- trở về- ngoài người
thân- thì anh- là người cô muốn gặp…
Hoàng
hôn buông xuống…Cô, anh bên nhau trong quán nhỏ. Bởi cuối cùng, cô
chợt nghĩ, lâu lắm cô mới có điều kiện trở về, thì cô không thể ra đi mà không
một lần đối diện cùng anh…Giá như cô có thể chia bớt anh một ít nỗi
niềm…Bóng anh nhạt nhòa trong đêm. Cô và anh rẽ về hai lối…
2…Tôi
đã cố dằn lòng không gặp em. Nhưng rồi tôi không thể. Mai em đi rồi. Biết bao
giờ em trở lại…Em hanh hao hơn ngày trước. Đôi mắt buồn vẫn xa vắng như xưa.
Giá như tôi có thể ôm em vào lòng để nói với em rằng tôi yêu em biết bao. Em có
biết tôi đã từng mơ ước thời gian quay ngược lại, để tôi trở về ngày ấy, để tôi
mạnh dạn nắm tay em, để cùng em đi hết quãng đường đời…
3…Anh!
Người đàn ông thành đạt và nghiêm túc trong mắt mọi người…Giá như anh hiểu
rằng: tôi cũng giống như tất cả những người phụ nữ khác. Tôi cần một tình yêu,
tôi cần một bờ vai để những khi buồn tôi có thể tựa vào và tìm thấy những bình
yên…Với anh gia đình không phải là chốn đi về. Thời gian anh ở cơ quan…nhiều
hơn ở nhà. Tôi không cần một cái bóng bên mình, anh có biết không???
1…Cô
muốn gói ghém tất cả những yêu thương ở nơi này. Nhưng làm sao được.Nắng cuối
thu vàng vọt. Những ngọn gió lao xao. Đêm nay cô sẽ trở về…Về nơi chỉ có hai
mùa mưa nắng. Cô sẽ trở về với trách nhiệm làm vợ, làm mẹ của mình. Trở về với
bao lo toan bề bộn của cuộc sống…Ngủ ngoan nhé- Tình yêu và kỷ niệm…
Vậy
mà... “…Rồi em lại đi, mai nhớ em thật nhiều. Rồi anh lại mong ngày em trở về
Hà nội, về Hà nội có nghĩa là em sẽ về với anh…”…… “ Em đã rời xa Hà nội, nhưng
anh không hạnh phúc, thì em cũng hiểu em ảnh hưởng đến cuộc đời anh như thế
nào….”. Anh nhắn cho cô như vậy…Cô khóc trong lặng lẽ… Giá như anh biết nỗi
buồn trong cô. Giá như anh biết vì sao ngày ấy cô đành lòng rời xa Hà nội? Giá
như, giá như…Với cô, Hà nội bây giờ chỉ là sân ga của những chuyến tàu. Cô như
một lữ khách, đến rồi đi…
Chuyến
tàu lao nhanh trong đêm….
1…Sài
gòn!
Những
cơn mưa chiều bất chợt. Công việc, đôi lúc làm cô quên cả khái niệm thời gian,
quên nhiều thứ…Vậy mà cô vẫn nhớ, nhớ về một người… một người không thuộc về
cô…
Cô
về. Anh không dám gặp- Anh buồn.
Cô
đi. Anh bảo: “Đừng nặng lòng về anh..”. Anh buồn.
Anh
nói: “Anh sẽ bù đắp cho người phụ nữ đã khổ nhiều vì anh…”.Nhưng anh không làm
được. Rồi anh lại buồn.
Cô
chới với trong biển khơi bao la. Những cơn bão lòng cứ ập đến. Anh có những đêm
không ngủ. Cô có những đêm thức trắng. Cô xanh xao tâm hồn lẫn thể xác. Cô
thương anh, thương cả mình, khóc cho cuộc tình đã lỡ nhịp từ lâu…Cô tự nguyền
rủa mình. Cô thấy mình có lỗi với người đàn ông đi bên cạnh cô.Chồng cô không
hề biết những gì đã và đang xảy ra cho cô, không hề biết cô đang lạc lối…Bởi cô
là một người phụ nữ chu toàn với gia đình…
Những
ngày qua anh yêu cô âm thầm lặng lẽ. Và bây giờ anh như thoát khỏi con người
vốn có của mình. Một người đàn ông nghiêm khắc, đạo mạo, khó tính …không còn
nữa. Hình như tất cả đã vỡ òa…
Những
gì có thể làm được cho cả anh và cô thì cô đã làm cách đây hơn 10 năm rồi. Đó
là- Cô rời Hà nội…Bởi cô biết nếu còn ở lại, sẽ có một ngày cô ngã vào vòng tay
anh… Rồi hai gia đình sẽ không bình yên…Cô biết thế…Cảm ơn cái khoảng cách xa
xôi
Nỗi
buồn, sự xót xa, niềm ân hận cứ quấn lấy cô. Cô mỗi ngày một xơ xác. Cô như
cành cây sau mùa giông bão. Không! Cô không có quyền làm bất cứ điều gì ảnh
hưởng đến gia đình nhỏ của cô. Với cô, tuy nó không hoàn hảo, nhưng là tất cả
của cô. Đứa con gái ngoan hiền và người chồng hết mực thương yêu cô. Một gia
đình như thế. Cô còn đi tìm gì? Cho cuộc đời này?...
Cô
lặng lẽ hơn, chăm chút cho chồng con nhiều hơn. Và tập quên…Cô và anh phải trở
về với bến bờ của mình thôi…
Một
ngày, cô nhắn cho anh: “Nếu có kiếp sau, em sẽ đợi anh ở cuối con đường…”
Một
ngày, trong máy cô có tin nhắn: “Anh thì khác. Còn em đang có một gia đình hạnh
phúc. Tìm được một hạnh phúc không đơn giản…”
Cảm
ơn anh!
Thôi thì... “ Còn nỗi buồn nào thì hãy hóa mưa ngâu…”...
"Mưa ngâu không nối được cầu,
Trả lờiXóaNên mắt buồn mãi tìm đâu bóng tàu !"
Thì..."Còn nỗi buồn nào thì hãy hóa mưa ngâu…”...
XóaChúc mừng nhà mới/người cũ!
Trả lờiXóaNhà mới nhiều kiểu quá...Chị theo TC mua đất ở đây ...
XóaCòn nổi buồn nào thì hãy hóa mưa ngâu!
Trả lờiXóaCòn nỗi buồn nào thì hãy hóa mưa ngâu…...
Xóa