Thứ Ba, 30 tháng 3, 2021

NHỮNG NGƯỜI BẠN...!!!

-Không biết đến bao giờ anh mới gặp lại Di một lần nữa, hở Di?...

Di trả lời câu hỏi của anh bằng một câu chào tạm biệt...

-Di chào anh nha. Chúc gia đình anh luôn an vui.

.........

Là anh! Là một thời con gái... 

Có duyên sẽ hội ngộ...Di nghĩ thế!

Sài Gòn vốn đông đúc, đôi ba ngày len lỏi giữa lòng thành phố cũng chưa thể bắt gặp một người quen nào...Vậy mà, một chiều thật xưa, lần đầu tiên Di đặt chân đến SG, những bước chân lang thang, tìm cách để về nhà quen...chợt nghe..."Di ơi...". Không hẹn mà gặp...Lần gặp cuối...!!!

.....

Di có những người bạn...

Có những người đã từng một thời rất thân, rất quen với Di...Nếu có duyên, biết đâu Di sẽ cùng ai đó bước trên một quãng đường. Nhưng rồi họ đã ngược lối, và lạc nhau trong một thời gian, không phải một năm, hai năm...mà hình như đã hơn 30 năm. Rồi cũng rất vô tình, khi trên màn hình điện thoại của Di hiện lên những con số chưa hề lưu trong danh bạ...Những câu chuyện của ngày xưa, của hiện tại và của cả những tháng năm có thể họ đã lãng quên nhau bởi những bận rộn của cuộc đời giông gió. Cảm ơn những thanh xuân, những khoảnh khắc rất đẹp, bởi một lẽ ... những khoảnh khắc ấy chẳng bao giờ trở lại...

Có những người...họ cũng vẫn rất quen với Di ...như tự thuở nào. Một đôi lần gặp gỡ, một đôi khi nhấc điện thoại lên, và một đôi lúc những con chữ trên từng khung tin nhắn...Chỉ để biết rằng, bình yên đang hiện hữu, thế thôi...Cảm ơn năm tháng, đã giữ hộ Di một thời con gái, với hai chữ "ngày xưa"...

Cũng có khi, Di biết ai đó khi không còn trẻ...Ngang qua nhau, rồi dừng lại, bởi ký ức của một thời, một thời đã xa, hình như đã hiện diện đâu đó...những quen thuộc của quá khứ hình như đã quay về...Cảm ơn những phím bấm, để những con chữ lang thang và mang về những bình an trong những lúc lòng Di chợt chênh vênh vô cớ...

Có những người bạn.... 

Thứ Hai, 8 tháng 3, 2021

LẢM NHẢM...!!!

Nó là một đứa hay ngoái đầu về phía sau...Nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Và hiển nhiên nó vẫn cứ bước tiếp.

Ngoái đầu để nhìn để thấy những gì nơi mình đã ngang qua. Đôi khi chỉ là một vùng hư ảo, đôi lúc là những sương khói mong manh, thỉnh thoảng là những hình ảnh rất thật...

Mũ kết, áo thun, quần bó, giày bata...như nhiều người “ngao du” ở công viên này trong những buổi sáng. Nó là kẻ thất nghiệp, nên gần 9h mới lững thững về. Đến chỗ xe của mình, nó thay nón kết bằng cái mũ bảo hiểm, và ngoái đầu nhìn lại. Đôi mắt nó dán vào một hình ảnh cách nó khoảng mươi mét...Nó nhìn một cặp đôi cho đến lúc họ đến gần nó, thế mà họ vẫn không hề biết...Họ đã qua lục tuần...Họ rất đẹp đôi. Người đàn ông tóc muối tiêu, cặp kính trắng trên khuôn mặt trí thức, quần tây sơ mi đóng thùng...Người đàn bà không “mình hạc xương mai” như những hot girl, nhưng cũng không quá “tròn”, váy tím, áo khoác tím...Họ vừa đi vừa trò chuyện với nhau...

Nó nghĩ, cặp vợ chồng này lãng mạn thật. Chắc họ vào công viên để chụp hình sống ảo, hay kỷ niệm một ngày đặc biệt nào đó sẽ được ghi dấu bằng những bức ảnh tuyệt đẹp bên những vườn hoa lung linh...

Chẳng bù với nó, nó ra nơi này, tránh cái ồn ào của xe cộ...hít thở khí trời, dạo vài ba vòng quanh công viên. 

Mà nó cũng nhiều chuyện, cứ dõi theo họ...

“Đến chỗ lấy xe mà cũng tình cảm😏😏😏”.

Nó nói với anh bạn đi cùng...

Mà...thật ngộ!

Họ không về cùng nhau. Người đàn bà vội vã bước về phía bên kia lấy xe của mình, vội vã ra khỏi bãi xe, khác với cái thong dong bên người đàn ông mà nó vừa chứng kiến...

Người đàn bà vượt qua tầm mắt của nó. Nó ngoái lại, người đàn ông  đang còn tần ngần bên chiếc xe...

Họ không cùng nhà....?

Họ là tình nhân của nhau...?

Họ là những người cũ gặp nhau sau những xa cách...?

Thôi thì...họ là ai...Là việc của họ. 

Nó chỉ biết rằng, việc của mình là...dù có ngoái lại phía sau thì cũng vẫn bình yên bước tiếp con đường phía trước...😍

BLOG...

 Không hiểu tại sao mình không đăng nhập được. Lúc đăng nhập được thì không rep được...Hu...hu...