Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2021

SÀI GÒN...!!!

SG đã qua những ngày kinh khủng...

Những tháng... không bom đạn, không khói súng, nhưng độ sát thương đã đến tột cùng. Gần 21 ngàn người ra đi trong cô đơn, không một người thân bên cạnh. Hơn 1500 trẻ mồ côi sau cơn đại dịch. Và không biết bao nhiêu ngàn người nhọc nhằn trên con đường về quê ...

🍀“Mỗi khi nguy nan, hãy cố gắng làm hết sức mình để vượt qua gian khó...phần còn lại dành cho số phận...”.🍀

Thời đại mà chỉ cần một cái điện thoại người ta có thể biết tất tần tật mọi điều trên thế giới, thì những gì xảy ra giữa SG đều đập vào mắt từng giờ từng phút khi cái màn hình sáng lên...

Từng đoàn từng đoàn người bị đưa vào khu cách ly.

Nếu vào khu cách ly thì 90% sẽ nhiễm bệnh, bởi nơi đó 5K đúng nghĩa chỉ là “khẩu hiệu”.

Những F0 vào viện rồi người nhà không liên lạc được...rồi họ về bên kia thế giới.

F0 ở nhà trở nặng, kêu cứu, nhưng cũng không thể vào bệnh viện.

Những chuyến xe nối đuôi nhau đưa quan tài vào lò thiêu..

Rồi đến một ngày, quan tài bằng gỗ thay bởi những bao ny lông. 

Trong cuộc chiến này, theo quy luật tự nhiên, những ông bà nội ngoại sẽ bị đào thải trước....😭😭😭 nếu không may phải vào bệnh viện.

🍀“Mỗi khi nguy nan, hãy cố gắng làm hết sức mình để vượt qua gian khó...”.🍀

Những đám đông chen chúc để test cộng đồng, nhân viên chọc mũi cho hàng trăm người chỉ dùng một đôi găng tay...Ôi! kinh hoàng. Chỉ cần kéo khẩu trang xuống là “thôi rồi Lượm ơi..”. 

Đành giữ cho mình. Đành trốn cả hai lần test đầu...

“Không cắt đứt chuông, không lạnh lùng khoá cửa...”, nhưng anh CA, cô CBP không thể bước vào, khi chủ nhà không cho phép...

🍀“...phần còn lại dành cho số phận...”.🍀

Có một số người nhiễm mà không biết nguồn lây nơi đâu, dẫu họ rất cẩn trọng. 

Thôi thì...số phận...

Thôi thì đành chuẩn bị cho hai người sắp già một ít hành trang, nếu không may phải bị vào khu tập trung. 

Không như lúc về quê, không như khi đi du lịch, hai người chỉ cần một Vali, mà là hai Vali riêng...

Sau hơn 4 tháng, những đồ đạc trong Vali trở về đúng vị trí của nó như những ngày chưa có dịch. 

SG đã bắt đầu những ngày tạm ổn. 

Mưa gió nắng nôi đường xa khốn khổ trên đường về của đoàn người làm ai cũng xót xa, nhưng có lẽ hai video mới đây là hình ảnh làm người đàn bà như nàng nhói lòng, rưng rưng nước mắt...

-Người đàn ông rất trẻ, đưa đứa con gái rời nhà trọ về quê, trước giỏ xe máy là...hủ hài cốt của vợ..😭

-Người đàn bà có lẽ chưa đến 30, địu đứa con 9 tháng tuổi trước ngực, hài cốt của chồng cột phía sau xe máy...😭

Cuộc sống VÔ THƯỜNG, nhưng có lẽ chỉ qua cơn đại dịch này, người ta mới thấm thía hai chữ VÔ THƯỜNG. Sự sống và cái chết chỉ cách nhau “một sát na”...

Hãy yêu thương nhau khi còn có thể...

Hãy nói những lời bạn còn giữ trong lòng...

Hãy làm những điều bạn muốn...

                     SG_tháng mười_hai mốt.