Lang thang giữa một thành phố, một thành phố bình yên (theo cách nghĩ của Vi),
một thành phố buồn muôn thuở (như lời một người bạn). Những khuôn mặt xa lạ,
hàng quán xa lạ...Và một góc nhỏ... như quen thuộc...một lò than và những chồng
bánh tráng...Vi dừng lại, quê hương của Vi hiện diện trong từng ngõ ngách...
Ừ! mà sao Vi rất lạ...rời quê đã bao nhiêu năm... đi biết bao nhiêu chốn...Vậy mà cái làng nhỏ bé ấy vẫn trong Vi, rất đậm đà, rất ấm áp...
Vi ghé vào, hiển nhiên với lý do là mua...Những câu thăm hỏi... Người đàn bà quê Vi...Người đàn bà cùng xóm với Vi...Nơi có những hàng cau xanh mướt, nơi có luỹ tre làng và đồng lúa vàng mơ...!!!
Sáng! Loanh quanh một vòng...Điện thoại đang sạc pin...Người quen sợ Vi lạc giữa những phố phường...Anh xã Vi tỉnh giấc sau chầu nhậu đêm qua..."yên tâm đi, tui biết nơi cô ấy đến...". Bởi người đàn ông hiểu những nỗi nhớ trong Vi...!!!
Vi đến, những người đàn bà chuẩn bị cho cuộc mưu sinh...Những tô cơm trắng.. và một chén mắm kho...Những người đàn bà nương tựa vào nhau. Một người ở nhà lo quạt lo nướng, bốn người còn lại rong duỗi trên đường dài, giữa nắng, giữa gió cho đến 21 giờ đêm...
Những người đàn bà nấn ná, chưa quảy gánh lên vai...Bởi họ cùng Vi đang nói về ngày xưa...Họ bảo rằng... ngày xưa, xưa lắm, Vi tròn như hạt mít, khác với Vi hôm nay...!!!
Máy bay cất cánh, những đốm sáng nơi thành phố chập chờn rồi mất hút...Vi hình dung những người đàn bà quê Vi đang rảo bước trên đường và bắt đầu quay về căn nhà trọ chật hẹp...!!!
Vi cảm ơn cuộc đời, cảm ơn Ba Mẹ, một thời khốn khó, đã cõng nắng, cõng gió trên vai...để cho Vi những con chữ...!!!
Vi cảm ơn quê hương đã sinh ra những người đàn bà chắt chiu những yêu thương trên đôi quang gánh...!!!
Mong... những người đàn bà quê Vi đủ sức khoẻ để những bước chân vẫn tiếp tục trên những con đường nơi phố núi...!!!
Ừ! mà sao Vi rất lạ...rời quê đã bao nhiêu năm... đi biết bao nhiêu chốn...Vậy mà cái làng nhỏ bé ấy vẫn trong Vi, rất đậm đà, rất ấm áp...
Vi ghé vào, hiển nhiên với lý do là mua...Những câu thăm hỏi... Người đàn bà quê Vi...Người đàn bà cùng xóm với Vi...Nơi có những hàng cau xanh mướt, nơi có luỹ tre làng và đồng lúa vàng mơ...!!!
Sáng! Loanh quanh một vòng...Điện thoại đang sạc pin...Người quen sợ Vi lạc giữa những phố phường...Anh xã Vi tỉnh giấc sau chầu nhậu đêm qua..."yên tâm đi, tui biết nơi cô ấy đến...". Bởi người đàn ông hiểu những nỗi nhớ trong Vi...!!!
Vi đến, những người đàn bà chuẩn bị cho cuộc mưu sinh...Những tô cơm trắng.. và một chén mắm kho...Những người đàn bà nương tựa vào nhau. Một người ở nhà lo quạt lo nướng, bốn người còn lại rong duỗi trên đường dài, giữa nắng, giữa gió cho đến 21 giờ đêm...
Những người đàn bà nấn ná, chưa quảy gánh lên vai...Bởi họ cùng Vi đang nói về ngày xưa...Họ bảo rằng... ngày xưa, xưa lắm, Vi tròn như hạt mít, khác với Vi hôm nay...!!!
Máy bay cất cánh, những đốm sáng nơi thành phố chập chờn rồi mất hút...Vi hình dung những người đàn bà quê Vi đang rảo bước trên đường và bắt đầu quay về căn nhà trọ chật hẹp...!!!
Vi cảm ơn cuộc đời, cảm ơn Ba Mẹ, một thời khốn khó, đã cõng nắng, cõng gió trên vai...để cho Vi những con chữ...!!!
Vi cảm ơn quê hương đã sinh ra những người đàn bà chắt chiu những yêu thương trên đôi quang gánh...!!!
Mong... những người đàn bà quê Vi đủ sức khoẻ để những bước chân vẫn tiếp tục trên những con đường nơi phố núi...!!!