Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2019

NGƯỜI ĐÀN BÀ Ở TẦNG 11 & BÁC BẢO VỆ...!!!


Hơn 9h sáng....
-Hôm nay sao Bác ăn sáng trễ thế?
-Bà nhà tôi lu bu với mấy đứa cháu...giờ này tôi mới có phần...
Một tô bún...
............
Con bé sắp đến giờ ngủ, cách duy nhất bé ngủ ngon trên võng để cho ông ngoại tha hồ lướt net là bà ngoại phải cho bé vào xe đẩy, đi ra, đi vào, đi qua, đi lại nơi sảnh...đến khi mắt bé lim dim...
.............
Một chiếc xe ôm dừng trước sảnh, người đàn bà không còn trẻ ngồi phía sau. Người đàn bà tầng 11 đi lọc máu đã về. Tôi biết, vì có những lần tôi đã gặp người đàn bà ấy ở sảnh, và cũng đôi lần nghe những đứa con kể chuyện...
............
Bác bảo vệ đặt tô bún đang ăn nửa chừng vào cái bao ny lông đựng nó lúc nãy, buộc lại và để vào hộc bàn...
Bác ghé vào góc sảnh lấy chiếc xe lăn, đem xuống đường, đỡ người đàn bà ấy xuống đất, dìu đến xe lăn và đẩy xe lên sảnh, vào thang máy...Bác đưa người đàn bà ấy lên tầng 11 rồi quay về chốn của mình...
.........
Bác tiếp tục ăn sáng. Tô bún có lẽ đã nguội...
💜
...........
Người đàn bà bị bệnh thận đã lâu. Đứa con gái đi làm. Một tuần 3 lần, tự mình đến bệnh viện lọc máu.
...................
Những đứa con kể về bác bảo vệ của block mình....rất nhiều...Một người đàn ông trên 60 chỉ đi, đứng và ngồi từ 6h sáng đến 6 giờ tối, từ ngày này sang ngày khác kể cả thứ 7, Chủ nhật... Vậy mà vẫn vui vẻ, vẫn thường xuyên giúp đỡ nhiều người, nhận hàng giúp nhà này, chuyển phụ đồ đạc người kia vào thang máy...
..........
Tôi nghĩ đến tô bún đang ăn nửa chừng, nghĩ đến ánh mắt biết ơn của người đàn bà, nghĩ đến nụ cười của bác bảo vệ...
Ngoài kia SG đang ồn ào tấp nập, người ta chỉ kịp lướt qua nhau...
Nơi này, những yêu thương đang chầm chậm...Chẳng phải gia đình, cũng không là người thân...Chỉ là tình cảm giữa người và người...Vậy mà thật ấm áp, thật bao la...
..........
Ngày xưa chắc bác ấy đẹp trai. Bởi bi chừ bác đẹp lão...Nhưng với tôi, cái đẹp bên trong tâm hồn bác mới thật tuyệt vời...