
Bây giờ cũng những ngày tháng 9...Ngoảnh lại nhìn vừa đúng 30 năm. Ba mươi năm cho cả một đời người, không đủ dài và hình như cũng không hề ngắn...Chỉ biết, môi không còn hồng như nắng và tóc cũng chẳng còn xanh...!
Cô còn những gì từ mùa thu xa xưa ấy???. Cô góp nhặt được bao nhiêu yêu thương trong những mùa thu cô ngang qua???. Những gió những mưa những mùa giông bão. Những nắng những trưa những chiều mong nhớ...! Những đắng những cay cuộc đời mang đến...! Những thoáng hương xưa chợt về trong mắt...! Một chút chênh vênh trong ngày gió chướng...! Và những miên man miên man trong chiều thu vàng...!
Quay về mùa thu năm ấy...bắt đầu từ thời điểm mùa hạ đã ngang qua, nếu được chọn lại... thì cô vẫn lựa chọn như xưa, vẫn người đàn ông cùng bước bên cô, và vẫn chọn... ra đi...Ừ! Ra đi... Dẫu hành trang mang theo là tất cả yêu thương của một thời con gái, dẫu trên bước đường không ít những gian truân...! Nhưng ...có những bình yên mà chỉ riêng mình mới hiểu...! Có những điều mà mãi mãi chỉ là những góc khuất trong một ngăn kéo... Một ngăn kéo thường khoá kín...! Một lần "Sao chồng gần không lấy, mà lấy chồng xa?". Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ...Ừ! thì duyên...!
Ngày ấy, ai biết được mùa thu của 30 năm sau sẽ ra sao? Miền sông nước mênh mông hay phồn hoa đô thị?
Ừ! thì một thị trấn nhỏ hiền hoà, mưa vừa đủ mát, nắng vừa đủ ấm...Giông bão nếu có...chỉ trong lòng người, còn đất trời vẫn bình yên... dẫu đôi khi chợt về một vài cơn gió lớn!
Ừ! thì khi mỏi gối chồn chân, SG không là nơi xa lắm, một chuyến xe sớm cũng kịp để lấy cho mình một phiếu vào bệnh viện...!
Ừ! chỉ cần vài ba giờ đồng hồ thì những đứa con có thể trở về với Bố Mẹ trong những ngày lễ tết...!
Nhưng con đường về nơi cũ...vẫn còn xa! Thì... cuộc đời có cho ai tất cả, có lấy của ai mọi thứ? Cô biết điều đó mà...!
Ba mươi năm. Ở một nơi chỉ có hai mùa mưa nắng, mượn chút thu vàng, mượn những chiếc lá rơi....để lan man trong từng con chữ...!