"...Cô bé học sinh TN hành phương Nam nhỏ nhất trong đoàn đi Minh Hải ngày
ấy.".
Vi ghé vào trang của Thầy... và tự dưng Vi lại thấy mình đang quay ngược về quá
khứ, cuộn phim thời gian trãi dài từng ký ức...
Một sáng lưng chừng mùa Thu chưa xa nhưng cũng không phải là gần, Vi ra đi,
hành trang mang theo là những yêu thương của một thời con gái... và có cả nhiệt
huyết của tuổi trẻ...Vi bé nhất trong đoàn...!
Nhưng nghiệt ngã thay, những điều trong công văn giấy tờ
hoàn toàn khác với thực tế. Đoàn Quảng ngãi, 34/ 37 giáo viên quyết định trở về
sau 3 ngày ở BL... Vi còn nhớ, trước khi lên xe, thầy P và thầy L còn bảo
Vi..."về đi em...". Những ngày tiếp theo, anh trai Vi nói: "em
có về không?". Rưng rưng nước mắt, Vi trả lời: "em ở lại...".
Hai năm sau, vì lý do riêng của gia đình, anh trai
Vi cũng rời MH... Vi lại chuyển đến một trường khác... Vi biết, khi trở về QN,
khó khăn lắm những giáo viên trong đoàn chi viện mới được đứng lại trên bục giảng
của một ngôi trường nào đó... Có người đành phải tiếp tục công việc của mình tại
nhà...Đau vì nghề!!!
Bốn năm sau...SGDMH ra công văn: "những GV hết
hạn chi viện phải chấp hành sự điều động của SGD". Đau vì nghề!!! Nhưng
cũng may, nhờ công văn ấy mà Vi quyết định tiếp tục đi...
Người đàn ông của Vi lại hỏi: "em có về QN
không?".
Vi lắc đầu...
Vi đến nơi này... chen chúc trong chiếc xe than
trên con đường gập ghềnh...
Làm lại từ đầu, có nghĩa là dạy hợp đồng...Nước mắt
Vi đôi lúc cứ chảy ngược vào trong...Đau vì nghề!!!
Vậy mà Vi mạnh mẽ lắm... Cuộc sống khó khăn, anh xã
Vi bao lần muốn về SG để mưu sinh... Nhưng với Vi, Vi yêu phấn trắng bảng đen,
yêu những ngày đến lớp, yêu những con số, yêu những hình vẽ... Vi không thể bỏ
nghề mình đã chọn...!!!
Vi vào biên chế, Vi chuyển đến một ngôi trường thứ
5
và dừng lại ở nơi này...
Vi nghĩ, cuộc đời không cho ai mọi thứ và cũng
không lấy của ai tất cả..
SG không xa lắm...những đứa con của Vi có thể về
nơi này bất kỳ lúc nào...Không như Vi, chuyến xe về QN...một chặng đường dài...
Tất cả như một cuộn phim...!!! Ba mươi năm của một
cuộc đời...!!!
·
CHUYỆN NGƯỜI VỀ TỪ MINH HẢI
(fb PHUONG TAM NGUYEN)
Phía trước em là biển
Biển ngoài kia cuộn sóng
Sóng xa khơi và sóng
một đời em…
Mùi cát ẩm dấu chân di
Đất dưới đôi bàn chân
là nơi em đến
Sẽ còn đâu rát bỏng
nắng phương Nam ?
sẽ còn đâu thăm thẳm những cánh đồng
chân trời xa xa
vẽ một đường cong của lúa
những nét chữ nhạt nhòa
trên triền cát ấy
sóng sẽ cuốn đi
cuốn đi…
nhưng còn đó nỗi đau
của một thời nông nổi
mãi mãi vẫn là
vết sẹo thời gian…
Ngày em về đây... chen chúc trong chiếc xe than trên con đường gập ghềnh... Giờ đã khác rồi ạ! Nơi em ở là một thị trấn nhỏ hiền hoà... Con gái em gọi là "Thị trấn hoa vàng và biển...". Ngày ở Quy nhơn, em bận khóc...Đến Bạc Liêu, nhiều đoàn quá...Em chỉ biết Thầy và Thầy Ph... Không biết trong số 32 giáo viên ấy...bây giờ họ như thế nào rồi Thầy nhỉ? Thôi thì... đã qua những tháng ngày...Dẫu đau... nhưng vẫn nhớ...Thầy ạ!
( Người về từ Minh Hải...)
NGÀY CUỐI NĂM...!!!
Tờ lịch cuối cùng rơi xuống... Cô tự vẽ cho mình một chân dung...và những ngón
tay gầy guộc gõ từng con chữ...
Cô đến với thế giới ảo với những dòng..."Sau những tháng năm, sau tất cả mọi
điều...em vẫn là em thôi, người đàn bà của cuộc đời rất thực...". Vậy mà,
như buổi chiều nay, khi con gió đông se sắt, Cô lại lan man trong từng dòng suy
nghĩ...
Thôi thì...Năm mới...!!!
Cô chúc cho mọi người...
*Vừa đủ HẠNH PHÚC để không phải đi tìm...
*Vừa đủ YÊU THƯƠNG để thấy lòng ấm áp...
*Vừa đủ BẠN BÈ để không còn trống vắng...
*Vừa đủ CÔ ĐƠN để mình biết nhớ mong...!!!

Thôi thì...Năm mới...!!!
Cô chúc cho mọi người...
*Vừa đủ HẠNH PHÚC để không phải đi tìm...
*Vừa đủ YÊU THƯƠNG để thấy lòng ấm áp...
*Vừa đủ BẠN BÈ để không còn trống vắng...
*Vừa đủ CÔ ĐƠN để mình biết nhớ mong...!!!