
"Thôi hãy đứng...mà ngắm người đi vậy...
Đôi mắt buồn ơi! xin ném khoảng hư vô...
Lẽ tất nhiên...năm tháng sẽ phai mờ...
Thương một nỗi...còn linh hồn trang giấy nhỏ...".
Và bạn nhắc đến một bộ phim rất "hót" cách đây hơn 20 năm... Không biết ngày xưa bạn có cầm một bó hoa và nói với cô ấy rằng: "Tôi là khách qua đường, xin em hãy nhận lấy..."??? Tôi chỉ biết rằng, bạn đã mất cô ấy như Q đã mất P...
Ừ! mà sao..."...chỉ đứng mà ngắm người đi...". Ngóng chuyến xe em theo chồng về xứ lạ hay em sang sông rồi anh đứng ngắm thuyền xa...Người ra đi không thể ngoái lại nhìn, niềm yêu cũ gởi vào trong góc phố...
"Đôi mắt buồn ơi...!". Tất cả đã trở thành hư vô khi khoảng trời lộng gió chỉ còn riêng một người...Cuộc đời trôi qua, ngày tháng phôi pha... Một ngày nào đó, cô gái ấy chắc sẽ trở về và nói với bạn rằng:
"Thôi hãy đứng...tiễn người đi lần nữa...
Mắt buồn xưa...nay đã bước sang chiều...
Em trở về...không để nói lời yêu...
Mà khe khẽ...tháng năm còn thương nhớ...!!!".