
Những đứa con lớn lên, rồi rời xa thị trấn nhỏ...Ngày con gái vào Đại học, anh bảo: "Em có đủ chữ dạy cho con không, mà sao em lại buồn....". Nhà 4 người khuyết đi một góc. Rồi cũng quen...Những lúc thấy tủ lạnh đầy nhóc, thằng nhỏ lại hỏi:"Hôm nay chị Tr về hở mẹ???"... Rồi thằng Út cũng lại khăn gói lên Sài gòn ở trọ...Ngôi nhà rộng thênh thang...May mà còn có những lớp học...
Tuổi thơ của hai con là chồng sách Đoremon, là những tờ Mực
tím, là những siêu nhân, là những con gấu bông, là những búp bê xinh xắn, là
chiếc chuông gió leng keng bên khung cửa sổ...Là những con hạc giấy và những
ngôi sao đủ màu...
Ngày xưa, có những lúc chị thấy con gái tỉ mỉ, tẩn mẩn xếp
từng chiếc ngôi sao, từng con hạc giấy...Chị biết con bé không có ý định xếp
1000 con hạc giấy như trong câu chuyện nào đó...Nhưng chị biết con bé gởi vào
sắc màu lung linh ấy những yêu thương, những niềm tin và những mơ ước...
Chiều
nay, gió đông về, hơi se sắt...Chị nhìn hai lọ thủy tinh,dù không trong suốt
như pha lê...nhưng có lẽ NHỮNG NGÔI SAO MAY MẮN VÀ NHỮNG CON HẠC GIẤY trong lọ
ấy vẫn đủ long lanh cho những ước mơ ... cho những yêu thương...cho những ngày
đã qua...và cho cả những ngày sắp đến...!!!