
Vừa cuối tuần, chưa kịp đếm thời gian. Đã
nghe cuối tuần tiếp nối…Vừa qua mùa hạ, đến trường chưa được bao lâu, giờ đã cuối
thu…Hình như cũng đã lâu lâu…, chị quên có những chiều thư thả nhìn từng giọt café
rơi, lặng nghe những âm điệu dịu dàng ở một quán quen thuộc, cùng với một người
bạn cũng rất quen thuộc…Đó là những ngày hè…Chị quên luôn mùi hoa sữa nhẹ nhàng
trên con đường xuống phố, khi chợt nhận ra rằng hàng cây ven đường đã trơ cành
trụi lá từ một ngày cuối tháng bảy.( Có lẽ người ta sợ mùa giông bão khi cành
lá quá xum xuê…).
Chị đã đọc đâu đó: “Một bản nhạc sẽ không
bao giờ hoàn hảo, nếu thiếu đi những nốt lặng…”.
Ừ! Thì chị cũng cần những phút
giây dừng chân giữa dòng thời gian vội
vã đi qua…Một chút bình yên để nghe lòng mình lắng lại…Để nghe những giọt mưa
thả mình trong đêm khuya khoắt…Để nghe những giọt nắng nhạt nhòa trong một chiều
se sắt heo may…Để…quay lại những con đường …để biết rằng mình đã từng
đánh rơi nhiều thứ…Nhưng có lẽ trong dòng đời tấp nập…chị chưa hề đánh rơi hai
chữ yêu thương…