Cô thích hoàng hôn trên biển...!!!
Cô thích hoàng hôn trên biển...Và hình như cũng hơi lâu cô chưa về với biển trong những buổi chiều tà...Một sớm mai hôm nào, sóng biển nhẹ nhàng, làn nước trong xanh...cô lại vẫn cứ thích nhìn những con sóng xô bờ rồi lại dạt ra khơi trong những chiều muộn...
Con gái cô gọi nơi này là thị trấn hoa vàng và biển...Ừ! Tháng tư hoàng lan vàng trên con đường xuống phố..Ừ! Chỉ cần một quãng đường xe máy là sẽ thấy chập chùng sóng nước...Biển sẽ ồn ào...và lòng sẽ bình yên! Cô thích về với biển trong những hoàng hôn...
Hoàng hôn trên biển... không hiểu tại sao cô cứ thích lang thang trên bờ cát, ngóng mắt nhìn về phía khơi xa. Sóng trắng xóa, và hình như những nỗi buồn còn sót lại cũng tan trong bọt nước..."Và em hiểu, ngoài khơi vừa nổi gió. Đưa sóng vào...rồi lại cuốn ra xa...". Cô chợt nhớ hai câu thơ cô đã đọc đâu đó...Hình như ngoài khơi vừa nổi gió...
Cô không đi về phía mặt trời...Cô muốn hoàng hôn vẫn lưng chừng phía sau cô..."Hoàng hôn ơi...chầm chậm chờ ta với...Kẻo tối trời...". Ừ! Lúc tối trời ta sẽ tựa vào đêm...
"Níu hoàng hôn lại...trong hoàng hôn phai...???".Cô lại tự hỏi mình, mỗi khi nắng vàng sắp tắt!
Hoàng hôn trên biển...
Cô lại muốn về với biển chiều nay...để nhặt ánh hoàng hôn chôn vào trong đáy mắt...Để cuộc đời này cứ mãi lưng chừng hoàng hôn...!!!
Cô thích hoàng hôn trên biển...Và hình như cũng hơi lâu cô chưa về với biển trong những buổi chiều tà...Một sớm mai hôm nào, sóng biển nhẹ nhàng, làn nước trong xanh...cô lại vẫn cứ thích nhìn những con sóng xô bờ rồi lại dạt ra khơi trong những chiều muộn...
Con gái cô gọi nơi này là thị trấn hoa vàng và biển...Ừ! Tháng tư hoàng lan vàng trên con đường xuống phố..Ừ! Chỉ cần một quãng đường xe máy là sẽ thấy chập chùng sóng nước...Biển sẽ ồn ào...và lòng sẽ bình yên! Cô thích về với biển trong những hoàng hôn...
Hoàng hôn trên biển... không hiểu tại sao cô cứ thích lang thang trên bờ cát, ngóng mắt nhìn về phía khơi xa. Sóng trắng xóa, và hình như những nỗi buồn còn sót lại cũng tan trong bọt nước..."Và em hiểu, ngoài khơi vừa nổi gió. Đưa sóng vào...rồi lại cuốn ra xa...". Cô chợt nhớ hai câu thơ cô đã đọc đâu đó...Hình như ngoài khơi vừa nổi gió...
Cô không đi về phía mặt trời...Cô muốn hoàng hôn vẫn lưng chừng phía sau cô..."Hoàng hôn ơi...chầm chậm chờ ta với...Kẻo tối trời...". Ừ! Lúc tối trời ta sẽ tựa vào đêm...
"Níu hoàng hôn lại...trong hoàng hôn phai...???".Cô lại tự hỏi mình, mỗi khi nắng vàng sắp tắt!
Hoàng hôn trên biển...
Cô lại muốn về với biển chiều nay...để nhặt ánh hoàng hôn chôn vào trong đáy mắt...Để cuộc đời này cứ mãi lưng chừng hoàng hôn...!!!